Chương 19: Tô thị tính kế 3

Editor: Nabiii

Thanh Đại đi một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại bên mép giường mà Thúy Hồng đang nằm.

Thúy Hồng hai mắt nhắm nghiền, ngửa mặt nằm trên giường, tóc mai toán loạn, vẻ mặt có chút đau đớn, giữa eo và bụng chỉ đắp một chiếc chăn mỏng.

Thanh Đại đến gần nàng, ánh mắt cẩn thận quét qua gương mặt cùng thân hình nàng, bỗng nhiên cong eo, cẩn thận nhìn vào miệng, sau đó quay đầu lật xem đôi tay của nàng một chút.

"Hầu Gia, việc này khẳng định không còn gì nghi ngờ, tiện tì này chỉ muốn kéo dài thời gian thôi......" Âm thanh ôn hòa của Tô thị truyền từ phía sau đến.

Thanh Đại xoay người, bình tĩnh mà nhìn đôi phu thê đang đứng sánh vai trong phòng, vẻ mặt vững vàng bình tĩnh, nàng nói thẳng kết quả quan sát của mình: "Trong miệng và mũi Thúy Hồng còn lưu lại mấy sợi chỉ, nghĩa là nàng ấy bị người khác dùng khăn tẩm thuốc mê làm mất ý thức." Nàng nâng tay lên, thứ nàng giơ lên chính là sợi chỉ màu trắng.

"Vậy thì sao? Không chừng là do Lý Lượng làm Thúy Hồng hôn mê, bức bách nàng ta làm chuyện đó." Hoàng mama thản nhiên nói.

Thanh Đại di chuyển nhanh nhẹn đi tới phía sau Hoàng mama, dùng tay bịt chặt miệng và mũi bà ta.

"Ưʍ..ưʍ...ngươi làm cái gì vậy?" Hoàng mama làm đương quản sự các mama khác nhiều năm, sống trong sung sướиɠ, đột nhiên bị đòn tấn công bất ngờ của nàng làm cho giật mình, theo bản năng nâng tay tấn công bàn tay của Thanh Đại.

"Máu thịt vẫn còn lưu lại trong đầu ngón tay của Thúy Hồng, khi bất ngờ bị một người bịt miệng và mũi từ phía sau, nàng ấy sẽ vô thức mà tấn công bàn tay đang bịt miệng của mình, nhưng cánh tay và mu bàn tay của Lý Lượng không có vết thương như vậy." Thanh Đại buông Hoàng mama ra, giơ bàn tay bị cào của nàng lên, chỉ vào Lý Lượng.

Lý Lượng phối hợp mà vén tay áo lên, hai cánh tay và mu bàn tay chỉ có vài vết sẹo cũ, không có vết thương mới.

"Cho nên, chỉ cần tìm được người có vết xước trên cánh tay và mu bàn tay, liền biết được thủ phạm thực sự làm Thúy Hồng bất tỉnh." Thanh Đại đi đến trước mặt Ngụy Viễn và Tô thị, quy quy củ củ mà quỳ xuống, nàng bình tĩnh như thể thiếu nữ vững vàng phá án như Huyện lệnh thái gia vừa rồi không phải nàng, âm thanh trong trẻo khẽ nói: "Thỉnh Hầu Gia tìm ra hung thủ thực sự, trả lại sự trong sạch cho chúng nô tỳ."

Tô thị không nghĩ tới nàng lại có năng lực như vậy, lại liếc nhìn Hoàng mama, "Vậy để Hoàng mama..."

Nàng ta còn chưa nói xong, Thanh Đại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen trắng uy nghiêm của Vệ Uyên, hơi cao giọng hướng về phía hắn: "Thỉnh Hầu Gia phái người đi tìm."

"Ngươi!" Tô thị giận dữ, đang muốn mắng nàng, đôi mắt nặng nề của Vệ Uyên nhìn chằm chằm vào màu máu gần như nhuộm đỏ vai trái của nàng, nhấp môi đồng ý.

Nhìn thấy Vệ Uyên phân phó Vệ Dũng đi tìm hạ nhân bị thương trên cánh tay và mu bàn tay trong phủ, trái tim treo lửng lơ của Thanh Đại mới dám thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy cả người rét run, miệng vết thương trên vai một lần nữa nứt ra, cảm giác đau đớn xuyên thấu tim gàn truyền đến, vùng da trên vai của nàng đã bị máu thấm ướt, y phục trên người cũng trở nên dính dính nhớp nhớp, trong đầu nổi lên từng trận choáng váng vì mất máu quá nhiều.

Chỉ là Tô thị ở một bên vẫn nhìn chằm chằm nàng như hổ rình mồi, nếu nàng ngã xuống lúc này, nước bẩn sẽ hắt lên người nàng và Lý Lượng không thể tẩy sạch.

Thân mình nàng căng thẳng, cắn mạnh đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến đầu nàng thanh tỉnh hơn một chút.

Ánh mắt Vệ Uyên lần nữa dừng trên người nàng, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, khuôn mặt thanh tú gần như không còn huyết sắc, mi mắt buông xuống. Khác hẳn với sự cứng cỏi cầu xin hắn đi tìm người ban nãy, hắn có thể nhìn ra thân hình nàng có chút run rẩy, hắn cho rằng nàng sẽ không kiên trì được mà ngất xỉu, nhưng nàng nhất quyết đứng thẳng, đợi cho đến khi Vệ Dũng mang theo một bà tử vẻ mặt sợ hãi trở về.

"Hầu Gia, trong số những hạ nhân trong phủ, chỉ có bà tử này có vết thương mới trên mu bàn tay ." Vệ Dũng tiến vào phòng dứt khoát hồi bẩm.

Bị Vệ Dũng kéo vào phòng Thanh Đại, Cao mama cũng ý thức được nguyên nhân bà bị mang tới đây, nghe được lời Vệ Dũng, bà ta vẻ mặt kinh hoàng đưa hai tay ra sau lưng.

Chỉ là mọi người trong phòng đã sớm nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của bà ta, vết thương phiếm đỏ vừa sâu vừa dài.

"Lão nô nhà ngươi bị sao vậy? Vết thương trên tay của ngươi từ đâu đến!" Tô thị mím môi thành một đường thẳng, vẻ mặt không thể dùng hai từ khó coi để hình dùng nữa, hướng tới phía Cao mama quát.

Hoàng mama đứng ở một bên, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Cao mama.

Một nhà già trẻ của Cao mama đều bị Tô thị nắm chặt trong lòng bàn tay, bà nghiến răng nghiến lợi một cái, quỳ rạp xuống đất kêu lên: "Đều do lão nô nhất thời hồ đồ! Xưa nay lão nô cùng Thúy Hồng không hợp nhau, lần trước nàng ta hãm hại lão nô, khiến lão nô vô cớ bị phạt, từ đây càng thêm ghen ghét nàng ta. Hôm nay liền có cơ hội, lão nô bị ma xui quỷ khiến mà đánh thuốc Thúy Hồng, rồi đưa Lý Lượng đến đây, sau đó sai người đi mời phu nhân tới....Tất cả đều do lão nô bị hận thù mù quáng che mắt, lão nô rơi vào kết cục như vậy đều do tự mình chuốc lấy, chỉ cầu xin Hầu Gia cùng phu nhân khai ân đối với gia đình lão nô___"

Cao mama là thị tì của Tô thị, quản lý hoa cỏ trong hậu hoa viên, lời thú nhận vừa rồi rõ nàng do bà ta nhất thời dựng lên, trong lời nói trăm ngàn sơ hở, sự việc đã đến mức này, trong mắt mọi người đương nhiên hiểu rõ ai là người bày ra và thiết kế trò khôi hài này.

Ánh mắt Thanh Đại khẽ nhìn Cao mama đang quỳ trên mặt đất lau nước mắt sau đó chuyển qua vẻ mặt khó phân biệt của Tô thị, cuối cùng lẳng lặng nhìn về phía Vệ Uyên.

Thư phòng bên này động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên sẽ hấp dẫn chúng hạ nhân xung quanh tới xem náo nhiệt, Vệ Uyên có thể nhìn thấy nhóm tiểu nha hoàn đang nhìn trộm ở cửa ngoài viện.

"Hầu Gia, do thϊếp thân quản giáo không nghiêm, mới dưỡng ra một nô tỳ độc ác như vậy, thỉnh Hầu Gia trách phạt." Nghe xong lời Cao mama nói, vẻ mặt Tô thị như bị tâm phúc phản bội mà tức giận, vội vàng mở miệng.

Vệ Uyên bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, nhìn đến Tô thị cảm thấy chột dạ, hắn lại liếc nhìn những bóng người đi tới đi lui ngoài sân, bàn tay khẽ nắm chặt lại, hướng ra ngoài sân cao giọng nói: "Cao mama tâm địa độc ác, lên kế hoạch gài bẫy Thúy Hồng và Lý Lượng, đánh một trăm gậy trước mặt thị chúng, hành hình sau bán ra ngoài phủ." Hắn nói xong quay sang phía Tô thị, lại nhìn tới thiếu nữ sắc mặt tái nhợt đứng trong góc phòng, hắn không dám nhìn kỹ, trầm mặt nhìn Tô thị thấp giọng nói: "Thân là chủ mẫu lại quản gia không nghiêm, gặp chuyện hồ đồ, phải chịu trách nhiệm, cấm túc nàng trong hậu viện của mình một tháng, quyền quản gia vẫn sẽ giao cho Vệ mama."

Tô thị vừa rồi còn vì hắn giành vinh quang cho nàng ta trước mặt đám hạ nhân mà sinh ra chút ngọt ngào, giây lát sau lại bị hắn tát cho một cái trước mặt tâm phúc của nàng ta và Thanh Đại, khuôn mặt đầy đặn bỗng chốc biến sắc. Đôi mắt sắc bén như đại bàng của hắn tràn đầy cảm xúc, dường như hiểu rõ hết thảy khiến nàng ta run lên sợ hãi.

"Vâng...Thϊếp thân lãnh phạt." Mặc dù trong lòng tràn đầy không muốn, nhưng Tô thị vẫn ngoan ngoãn hành lễ với Vệ Uyên, nhỏ giọng nói.

Trò khôi hài này đã đến lúc phải hạ màn, Vệ Uyên biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn đối với Tô thị nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống, nhưng Tô thị là chủ mẫu Hầu phủ, là chủ nhân của vở kịch bẩn thỉu này, nếu hắn vì hạ nhân thấp kém như nàng mà tra rõ hung thủ, không nói đến Tô thị không còn bao nhiêu uy nghiêm với hạ nhân trong phủ, phỏng chừng ngày mai tai tiếng sẽ truyền đi khắp kinh thành, có một chủ mẫu như vậy, thanh danh của Hầu phủ nhất định sẽ bị hủy hoại.