Chương 17: Tô thị tính kế 1

Editor: Nabiii

Vài ngày sau khi Lý Lượng tới thăm nàng, những ngày dưỡng thương của Thanh Đại diễn ra rất yên bình, yên bình đến mức làm trong lòng nàng dâng lên một nỗi bất an không thể giải thích.

Xem ra sắp phải dùng tới lời hứa của Vệ Uyên với nàng, mặc dù thời cơ không tốt lắm nhưng đó là lá bùa hộ mệnh cuối cùng của nàng. Những ngày gần đây quá mức bình yên, mặc kệ là Tô thị, Vệ lão phu nhân hay là Tiểu Lâm đều không có bất cứ hành động nào với nàng, làm nàng cảm giác đó là điềm báo của cơn bão sắp ập đến.

Hôm nay phải hạ quyết tâm cầu xin ân điển của Vệ Uyên, Thanh Đại mang giày thêu hoa, bước nhỏ đi ra khỏi phòng, cố gắng đi vài bước trong viện. Mặc dù bây giờ vết thương của nàng đã kết vảy, nhưng nếu cử động mạnh hơn một chút, vết thương sẽ bị rách ra và tiếp tục chảy máu. Nàng vốn định chờ miệng vết thương lành hẳn rồi mới hành động, nhưng hiện tại nàng chờ không kịp.

"Thanh Đại cô nương." Nàng vừa bước ra khỏi phòng, liền thấy tiểu nha hoàn khuôn mặt trái xoan vội vàng đi tới, vừa nhìn thấy nàng liền nói: "Lý Lượng, hắn bị thương trong lúc đang tập luyện cùng các thị vệ khác trong phủ, Vệ mama đã cho người đưa hắn tới tiểu viện phía Tây trong phủ, rồi phân phó nô tỳ tới đây thông báo cho Thanh Đại cô nương một tiếng."

Thanh Đại nhận ra đây là Tử Trúc, nha hoàn hầu hạ bên cạnh Vệ mama, nghe nàng ta nói xong, cảm giác bất an trong lòng nàng càng lớn, vẻ mặt nôn nóng nói lời cảm tạ, sau đó vội vàng chạy tới tiểu viện phía Tây.

Tiểu viện phía Tây cách thư phòng một khoảng không gần, Thanh Đại mất chừng hai khắc mới đi đến nơi, chỉ là vừa mới tiến vào nàng nhận ra có điều gì đó không ổn, ngoài cửa viện chỉ một tiểu nha hoàn tay cầm chổi đang chạy nhảy xung quanh, trong viện khá yên tĩnh.

Thanh Đại cắn cắn môi, bước nhanh về phía tiểu nha hoàn trước cửa viện, không chờ nàng ta phản ứng lại, Thanh Đại liền nhét vào tay nàng ta một bao kẹo mạch nha, cố gắng làm vẻ mặt của mình trông thật dịu dàng, "Tiểu cô nương, ta có chuyện muốn hỏi, hôm nay có ai tới đây không?"

Ở tiểu viện xa xôi hẻo lánh vẩy nước quét dọn là công việc không mấy tốt đẹp, tiểu nha hoàn nhìn đến bao giấy dầu bọc đầy mạch nha bên trong, nuốt nuốt nước miếng, thanh âm dứt khoát mà đáp: "Hôm nay không có ai tới đây, ngoại trừ ngươi."

Nàng bị lừa rồi!

Thanh Đại quay người bỏ chạy, bất chấp vết thương trên vai đang bắt đầu rỉ máu đau đớn mà chạy thật nhanh.

Là ai? Tô thị? Hay là Tiểu Lâm? Mục tiêu là nàng hay là Lý Lượng?

Khi Thanh Đại sắc mặt tái nhợt chạy đến thư phòng, nàng phát hiện hai bà tử dáng người cao lớn vạm vỡ đangđứng canh trước cửa, vừa nhìn thấy nàng liền hướng vào bên trong thông truyền một tiếng.

Là người của Tô thị.

Khoảnh khắc nhìn thấy hai bà tử kia, Thanh Đại đã nhận ra họ.

Nàng cố gắng điều chỉnh nhịp thở, sửa sang lại y phục có chút tán loạn, từng bước đi về phía phòng riêng của nàng.

Cửa phòng khép hờ, nàng còn chưa đi tới cửa phòng đã bị người khác đẩy ra, Trầm Hương liếc nàng một cái, xoay người hướng vào trong phòng nói: "Phu nhân, nàng ta ở đây."

Thanh Đại ngẩng đầu, Tô thị từ trên bậc thang nhìn xuống nàng, đôi mắt không chút cảm xúc, giống như đánh giá lợi ích của một công cụ.

"Phu nhân." Ánh mắt này thực khiến nàng không thoải mái, chưa kể người trước mặt này có thể đã làm gì đó với Lý Lượng, nhưng Thanh Đại vẫn quy quy củ củ mà hành lễ với nàng ta, thậm chí còn không hỏi tại sao nàng ta lại xuất hiện ở đây.

Tô thị liếc mắt nhìn Hoàng mama bên cạnh, Hoàng mama ngầm hiểu ý, tiến lên phía trước quát: "Da^ʍ phụ nhà ngươi, còn không mau quỳ xuống!"

Thanh Đại bất động, nàng đứng tại chỗ, ánh mắt u ám, giọng nói thanh lãnh: "Nô tỳ không rõ ý tứ của mama, nô tỳ đã phạm phải sai lầm gì?" Cái mũ da^ʍ phụ này trăm triệu lần không thể tùy tiện đội lên đầu nữ nhân trong hậu trạch.

"Tiện tì nhà ngươi còn không chịu thừa nhận? Đem phòng chính mình giao cho huynh trưởng Lý Lượng của ngươi và Thúy Hồng làm nơi thông da^ʍ, ngươi có xứng đáng với ân đức mà Hầu Gia ban cho ngươi hay không?"

Thông da^ʍ....Lý Lượng và Thúy Hồng....

Hoàng mama nghiêng người tránh sang một bên, để nàng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng. Một nam nhân bị trói gô bằng dây thừng nằm trên đất, trong miệng còn bị bịt khăn, trong mắt hắn hiện lên vẻ sợ hãi và hoang mang, hắn chính là ca ca của nàng, Lý Lượng, mà ở phía xa xa trong căn phòng, Thúy Hồng cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bất tỉnh nhân sự nằm trên giường của Thanh Đại.

"Lý Lượng và Thúy Hồng sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy, mong rằng phu nhân nắm rõ." Trong đầu Thanh Đại quay cuồng, đây chắc chắn là cái bẫy văng ra cho nàng, Tô thị có mục đích gì? Nếu muốn nàng bị thất sủng trước mặt Vệ Uyên, lẽ ra nàng ta nên đem cái bẫy này vạch ra trước mặt Vệ Uyên, nhưng nàng ta lại cố tình chọn thời điểm Vệ Uyên không có trong phủ.

"Có làm hay không cũng không phải chuyện ngươi có thể nói rõ được, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn giải vây không thành?!" Hoàng mama quát chói tai một tiếng, nháy mắt ra tín hiệu với hai bà tử thô tráng trước cửa, hai bà tử kia tiến lên trước, dùng đôi tay to lớn giữ lấy vai Thanh Đại, ép nàng quỳ xuống đất.

Tô thị chầm chậm bước đến bên chiếc ghế duy nhất trong phòng, có chút ghét bỏ mà nhìn thoáng qua, Trầm Hương lập tức lấy khăn tay lót lên mặt ghế, nàng ta mới ung dung ngồi xuống, đôi mắt liếc nhìn thiếu nữ đang quỳ trước mặt, lạnh nhạt mở miệng: "Lý Lượng cùng nha hoàn thông da^ʍ cẩu thả, Thanh Đại trợ giúp bọn họ. Hoàng mama, xét theo quy củ trong Hầu phủ, nên xử trí bọn họ như thế nào?"

"Hồi phu nhân, Lý Lượng và Thúy Hồng đánh chết trước mặt mọi người, Thanh Đại bán đi."

Thanh âm của Hoàng mama như từng viên cự thạch đập vào đầu Thanh Đại đến đầu váng mắt hoa, đặc biệt là hai chữ "đánh chết" kia, nàng quyết không thể để Lý Lượng chết.

"Phu nhân! Nô tỳ muốn biết toàn bộ sự việc vừa xảy ra, phu nhân làm sao biết được chuyện này, tại sao phu nhân lại tới đây?" Nàng không cách nào dời khỏi sự kìm hãm của hai bà tử sau lưng, chỉ có thể nâng mặt, ánh mắt thẳng tắp nhìn đối diện Tô thị. Hiện tại mạng sống của Lý Lượng gần như không còn nữa, nàng cũng không cần phải dè chừng làm bộ làm tịch, bây giờ nàng sẽ đắc tội Tô thị.

"Ngươi có thân phận gì, phu nhân có thân phận gì, một tiện tì như ngươi mà cũng dám chất vấn phu nhân?" Hoàng mama tiến lên một bước quát lớn.

"Nô tỳ chỉ là muốn biết sự thật!"

Bị cặp mắt trong trẻo kia nhìn chằm chằm, Tô thị có chút không thoải mái, cũng không có kiên nhẫn cùng một tiểu nha hoàn thông phòng tranh cãi, đưa mắt ra hiệu cho Hoàng mama. Cho dù hôm nay Thanh Đại có nhìn ra hết thủ đoạn của nàng ta thì sao, cho dù khế ước bán thân của Thanh Đại không ở trong tay nàng ta thì sao, nàng ta vẫn là chủ mẫu của Hầu phủ, vẫn có thể tự mình khống chế nàng.

"Bất luận chân tướng như thế nào, thì đó cũng chính là sự thật." Đôi mắt nghiêm nghị của Hoàng mama dán chặt vào thiếu nữ đang quỳ trên đất, đột nhiên hạ thấp âm thanh, "Nếu như ngươi còn lớn tiếng ầm ĩ, mọi người trong phủ sẽ biết chuyện này, Lý Lượng sẽ không thể thoát kết cục bị đánh chết, nhưng____" Bà ta kéo dài âm điệu, không chớp mắt mà quan sát biểu tình của nàng, "Nếu ngươi bằng lòng làm việc cho phu nhân, việc này sẽ không đến tai Hầu Gia, Lý Lượng sẽ giữ lại được tính...."

Hoàng mama chưa kịp nói xong lời tiếp theo, liền bị giọng nói bối rối của bà tử canh giữ bên ngoài cắt ngang.

"Hầu Gia..tới!"