Chương 5

Người đầu sỏ gây nên chuyện này thì lại đang mặt mày hớn hở ở một nơi khác. Lan nhi thầm nghĩ có phải công chúa lại đổi tính rồi, nhưng đến lúc nghe tới chuyện nhị công chúa bị bệnh nặng thì Lan nhi mới bừng tỉnh. không cần phải nói, nhất định là kiệt tác của công chúa rồi.

Bất quá ngày xưa công chúa cũng bị nhị công chúa đẩy xuống hồ khiến thân thể nhiễm lạnh. Hoàng đế phải mời ngự ý và điều dưỡng hai tháng mới có chuyển biến tốt.

Ai mà ngờ được tên kia chẳng những y thuật rất giỏi còn có hiểu biết về độc dược. Công chúa đi theo hắn mưa dầm thấm đất nên cũng hun đúc không ít. Từ lúc đó trở đi luôn lấy những thứ nàng học được đi trêu đùa người khác.

Lại qua một ngày, Chu Nhan Tuệ nghe Cao Vân Nguyệt luôn mồm nói lo lắng cho nhị tỷ Cao Vân Tịch, nghe vậy khóe miệng nàng khẽ nhếch, tay vẫn liên tục thêu không ngừng.

"Bệnh này của nhị tỷ đúng là kì lạ, tất cả đại phu đều không xem ra nguyên nhân là vì sao. Chẳng qua cũng chỉ là đã mấy ngày ăn không trôi thứ gì.."

Chu Nhan Tuệ cùng Lan nhi theo bản năng quay người nhìn nhau, cả hai ngầm hiểu ý nhau. Ăn không trôi thứ thì sao? không cần nói nàng cũng biết là vì sao a.

"Ngũ tỷ, nhị tỷ không có việc gì, đừng có lo lắng. Nói không chừng hôm nay sẽ khỏe lại thôi. Chẳng lẽ tỷ chưa nghe qua tai họa bước nghìn năm sao?"

Cao Vân Nguyệt nhìn vẻ mặt dịu dàng, bình tĩnh của Nhan Tuệ khẽ mỉm cười. Thất muội à, nếu để cho nhị tỷ nghe được lời này khẳng định nàng sẽ tức giận nhảy dựng lên mất .

"Aiz..ta đi xem qua rồi, tỷ ấy tiều tụy đi rất nhiều. Sao mà nói sinh bệnh liền bệnh một hồi như vậy. Đi, hôm nay ta cùng với ngươi đi xem nàng một chút."

"Ta?" Nhan Tuệ chỉ vào mình.

"Đúng rồi! Tuy rằng nhị tỷ có đôi khi hơi chán ghét nhưng tốt xấu gì thì nàng cũng đang là người bệnh a."

----------------------------------------------------------------------------------

Toàn bộ hơi thở trong biệt uyển như trầm xuống, tựa hồ như mọi người ở đây đến thở mạnh cũng không dám. Vừa bước vào cửa đã thấy hai cây đại thụ , thân cây tráng kiện tựa hồ đã gần trăm năm. Một đường đá xanh được trải bằng phẳng rộng lớn, không có một chút nào uốn lượn, khúc chiết. Ở hai bên cũng có hành lang, ngẫu nhiên có thể được tiểu viện ở phía sau cùng hòn non bộ .

Chu Nhan Tuệ từ khi bước vào vẫn luôn cúi đầu, không có tâm trạng thưởng thức cảnh trí nơi này.

Nàng đi sau lưng Cao Vân Nguyệt, tiến vào nội viện nơi Cao Vân Tịch ở, vừa vào đến nội viện đập vào mắt đầu tiên chính là một cây mai to. bây giờ hoa mai vẫn còn chưa nở nhưng đây xác thực là một cây mai a.

Thái giám đi trước vào trong thông báo.

Cao Vân Nguyệt cùng Chu Nhan Tuệ ở bên ngoài chờ, Nhan Tuệ thầm nghĩ: Thái giám vào trong bẩm báo chẳng nhẽ là Cao Vân Tịch tỉnh rồi sao? Nếu như Cao Vân Tịch đã tỉnh rồi thì chứng tỏ nàng không sao rồi, nếu nàng cứ như vậy đi vào thì không ổn. Nhưng nàng hiện tại đang mặc nữ trang,nếu đi vào mà bị Cao Vân Tịch phát hiện ra thì phải làm sao bây giờ?Hơn nữa ở thời điểm này, thật sự là giấu đầu lòi đuôi a.

Chỉ chốc lát sau đã thấy thái giám đi ra khom người rồi dẫn các nàng đi vào.

Nàng vốn cũng có một chút do dự không muốn đi vào, Cao Vân Tịch bây giờ đã tỉnh nhưng vẫn sẽ khó khăn chịu đựng. Bây giờ nàng ăn mặc thế này...có chút khó giải quyết. Bất quá, hiện tại Cao Vân Tịch có lẽ vẫn đang nằm trên giường, nếu như không có việc gì thì nàng sẽ lập tức lui ra ngoài.

Chu Nhan Tuệ đang do dự thì thái giám đã dẫn hai người vào đến phòng ngủ của Cao Vân Tịch, nàng chỉ giám đi theo phía sau.

Chu Nhan Tuệ cúi đầu đi vào phòng, nàng trốn ở phía sau một cái rèm.Nàng âm thầm nhìn trộm, đã không nhìn thì thôi, vừa nhìn thôi lại chứng kiến một người đứng mũi chịu sào đứng ở bên giường Cao Vân Tịch, giờ khắc này nói nàng muốn chết tâm cũng đúng a,. Bởi vì người kia đã liếc mắt nhìn về phía nàng mà nhìn lại,cái loại ánh mắt này giống như đã nhìn xuyên thấu rèm vải luôn rồi.

Trời ạ..! Chắc hẳn nàng vừa mới vào liền....xong rồi, hiện tại trốn cũng không kịp nữa rồi.

Thật nhiều lần trước nàng đã giả mạo tục danh của hắn đi khắp nơi lừa bịp, không đúng..là hành tẩu giang hồ..hắn có lẽ đã sớm biết rồi a.

Chu Nhan Tuệ đang muốn âm thầm bỏ trốn ,nàng vừa lùi về sau một bước nhỏ chợt nghe trong phòng có người nói: " Nhan Tuệ công chúa trốn ở sau rèm vải làm cái gì? thấy ta nên thẹn thùng sao?"

Chu Nhan Tuệ trừng lớn hai mắt, hận mình không thể mọc một đôi cánh để mà bay khỏi nơi này.

Nàng dừng lại bước chân, lấy tư thế cực kỳ kỳ lạ kia xoay đầu lại. Nàng trốn ở phía sau rèm vải là tốt rồi, nhưng vì nàng khom lưng bước đi từng bước nhỏ để bỏ trốn như mèo, tuy là một bước nhỏ nhưng lại làm thân thể của nàng lộ ra bên ngoài. Giờ khắc này quay đầu lại..vừa vặn ánh mắt của mọi người đều nhìn qua nàng. Cao Vân Tịch kinh ngạc đến Cao Vân Nguyệt cũng ngạc nhiên lẫn nghi ngờ. Chu Nhan Tuệ đơ một hồi lâu đến quên đứng thẳng lưng dậy.

Im lặng...lại im lặng....cho đến khi Lâm Hào cười khẽ. Một tiếng cười khẽ này tựa như có một cây châm đâm vào người Chu Nhan Tuệ, nàng cả kinh xoay người phóng tới trước mặt Lâm Hào

"Lâm đại ca, lại gặp mặt rồi..chúng ta thật đúng là có duyên phận nha...ha ha ha." Nhan Tuệ vừa nói vừa nháy mắt với Lâm Hào ra hiệu.

"Đúng nha, chúng ta thật là có duyên a! đi tới đâu cũng có thể đυ.ng phải nhau." Thật ra hắn đã chờ nàng thật lâu, Lần trước nàng còn cho thuốc xổ vào trong thức ăn của hắn, làm hắn phải nằm trọn vẹn ba ngày.

Chu Nhan Tuệ gật đầu cộng thêm mỉm cười nịnh nọt.

Cao Vân Nguyệt nhìn không ra thần sắc của Nhan Tuệ nhưng Cao Vân Tịch lại nhìn thấy rõ ràng. Không thể ngờ, sau sáu năm không thấy nàng ta lại có thể trở nên xinh đẹp như vậy, nàng còn quen biết với Lâm Hào.

Chu Nhan Tuệ không khỏi lúng túng cười, có chút chột dạ mềm giọng khuyên nhủ: " Ngũ tỷ, ta thấy nhị tỷ cũng không có gì đáng ngại." nói xong nàng quay đầu nhìn Cao Vân Tịch, thấy sắc mặt cũng tái nhợt có vẻ cũng hơi suy yếu nhưng vẫn dạt dào thú vị nhìn mình. Vì vây mà Nhan Tuệ không chỉ càng thêm chột dạ,tiếng nói cũng nhỏ hơn: " ta thấy, chúng ta vẫn nên quay về thôi!"

Nàng thầm nghĩ phải nhanh nhanh ra khỏi chỗ này, nếu còn ở lại không biết sẽ có chuyện gì phát sinh nữa.

Không đợi Cao Vân Nguyệt đáp Chu Nhan Tuệ đã lôi kéo nàng đi ra khỏi cửa.