Chương 3

Hoa Mãn Lâu, thanh lâu nổi danh nhất hoàng thành, Tử Hy cô nương danh khắp thiên hạ cầm nghệ vô song. không chỉ Tuần quốc thậm chí một số quan to của Hằng quốc cũng vì điều này mà ái mộ, nhưng mà người này lại kiên quyết một thân tình nguyện ở bên trong thanh lâu.

Ở bên trong nhã phòng, ánh nến lay động, quang ảnh mờ nhạt. Hai vũ cơ đôi mắt xinh đẹp như tơ, eo thon lắc nhẹ, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong tình vạn chủng.

Trên giường có một thanh y nam tử đôi mắt khép hờ, khuỷu tay đỡ lấy thân thể đang dựa vào giường, một tay tùy ý đặt trên đầu gối, dáng vẻ thong dong cực kỳ ưu nhã. Đây chính là Chu Nhan Tuệ nữ phẫn nam trang.

Nàng ngước mắt nhìn lên liền thấy một đôi tay ngọc ngà phất chiếc rèm che ra, một nữ tử cao gầy với một thân hồng y nhẹ nhàng bước ra, màu da như tuyết, lông mày như vẽ, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mĩ.

Trong mắt thanh y công tử khó nén vẻ bất ngờ, thật đúng là một mỹ nữ a! Nàng giương tay lên tỏ ý để đám vũ cơ lui ra rồi ngồi dậy cười nói: "Nghe qua danh tiếng Tử Hy cô nương tuyệt diễm khuynh thành, quả nhiên là như vậy."

Tử Hy hạ thấp người hành lễ rồi ngồi dựa vào người thanh y công tử: "Được công tử ưu ái, Tử Hy tam sinh vinh hạnh."

Lúc Tử Hy đi vào đã được tú bà báo trước cho biết người đến là nữ tử, hơn nữa còn chỉ mặt gọi tên muốn gặp nàng. Từ khi nàng tới kinh thành đã có không ít nữ tử vì tình lang của mình mà tìm đến nàng gây phiền phức, tú bà sợ người này cũng không có ý tốt gì nên nhắc nàng cẩn thận một chút, có chuyện gì thì hô một tiếng, bên ngoài có người chờ sẵn.

Tử Hy tỉ mỉ quan sát người bên cạnh, phát hiện ra người này hẳn là một người có thân phận không đơn giản, mỗi cái nhấc tay đều lộ ra ưu nhã quý khí, thật không giống là tới để gây phiền phức. Thấy vậy nàng lập tức nổi lên tâm tư vui đùa.

" Công tử, Tử Hy thay người rót rượu." Âm thanh mềm mại, cực hạn mị hoặc

Thanh y công tử đem thân thể dựa về phía sau, cùng Tử Hy kéo ra một chút khoảng cách, thăm dò hỏi: " Tại hạ nghe nói Tử Hy cô nương nổi danh thiên hạ, tài nghệ đánh đàn vô song nhưng lại tình nguyện ẩn trú nơi thanh lâu."

"Công tử nói đùa rồi, Tử Hy được công tử ưu ái a" Vừa nói nàng vừa dựa thân thể mềm mại về phía thanh y công tử.

Thanh y công tử không động thanh sắc mà hơi lui thân thể về sau,ho nhẹ một tiếng: "Tử Hy cô nương, không biết tại hạ có thể có may mắn được nghe cô nương đàn một khúc hay không?" Không phải Cao Vân Tịch rất thích nghe Tử Hy cô nương này đàn hay sao? Như thế nào mà bây giờ còn chưa xuất hiện, nàng sắp chống đỡ không nổi rồi a.

Tử Hy nghe vậy mị hoặc cười, lại lần nữa dán thân thể đến: " Tử Hy hôm nay không muốn đánh đàn, Tử Hy chỉ muốn công tử...." Một đôi bàn tay như ngọc xoa trước ngực của nàng rồi cười nói tiếp: "Công tử thân thể gầy yếu, không ngờ cơ ngực lại lớn như vậy nha.."

Khóe miệng thanh y công tử co giật, nhanh tay bắt lấy bàn tay như ngọc của mỹ nhân, đáy lòng thầm dở khóc dở cười, đúng là khó khăn nhất chính là cửa ải mỹ nhân cuối cùng nàng cũng nhận thấy rồi.

Tử Hy ngước mắt lên rồi giả vờ cáu giận nói: " Nếu công tử không nguyện ý vậy thì ta đi, công tử nhã bên vẫn còn đang chờ a." Nói xong liền muốn đứng dậy rời đi.

Thanh y công tử nhanh tay níu lấy ống tay áo của Tử Hy, trên mặt nhìn như gió xuân nhưng lại mang theo điểm quẫn bách: " Cô nương đừng vội, tại hạ cũng không phải không nguyện ý."

Tử Hy nghe vậy trong lòng thầm cười trộm, đã lâu không có người nào phản ứng như vậy rồi. Nàng còn nhớ người nọ lần đầu thấy nàng cũng là cái dạng này. Lúc nàng xoay người lại phát hiện đối phương đã âm thầm nhặt một ngân châm sắc nhọn, lúc này nàng cũng thu hồi tâm tư vui đùa.

Nàng quyết định tương kế tựu kế, eo thon xê dịch xoay người liền đem đối phương ngã nhào vào ghế dài: "Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, còn chờ cái gì nữa a."

Tóc mai xõa xuống, sắc mặt thanh y công tử đột biến, ngân châm trong tay chống đỡ tử huyệt của đối phương. Dường như trong cùng một lúc, ngân trâm của đối phương cũng đã đặt ở giữa cổ họng của nàng.

"Ngươi là ai? tới nơi này làm gì?" Nếu không phải Vân Tịch dạy nàng công phu hộ thân thì không chừng hôm nay nàng không xong rồi.

"Cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ tới nhìn một chút." Nhan Tuệ khẽ cười nói.

"Nhìn..chỉ đơn giản như vậy?"

"Ừm, ta chỉ là tò mò mà thôi."

"Tò mò?" Tử Hy rõ ràng không tin.

Mi tâm Nhan Tuệ hơi nhíu lại, nàng không ngờ hoa khôi kỹ viện lại có thân thủ như vậy, nàng tự thấy mình làm việc luôn luôn cẩn thận nhưng hôm nay lại lâm vào tình trạng mặc người chém gϊếŧ, cảm giác này....khó chịu a. Thôi thì lấy lui làm tiến, thoát thân trước đã.

Hai người thu lại lại cùng một lúc, Nhan Tuệ liền nhấc chân đạp một cái nhưng đối phương cũng thân thủ nhanh nhẹn nhảy xuống giường. Lúc này từ bên ngoài xuất hiện một nử tử, đôi mắt phượng hơi nhíu, lông mi như quạt, đôi môi hồng như hoa đào đầu mùa. Người trước mắt này thật chói mắt, chói mắt đến nỗi làm người khác không dời được ánh mắt. Thật kinh diễm, tuyệt mỹ...

Nhan Tuệ mừng thầm, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.