Chương 16

" Là ngươi?" Cao Vân Tịch không thể tin được mà nói.

Chu Nhan Tuệ lập tức quay người, dùng hai tay che mặt. nàng cho rằng làm như vậy là sẽ không phải đối mặt với sự thật khó chịu lúc này.

Nhưng mà Cao Vân Tịch lại thuận tay đóng cửa phòng rồi chậm rãi đi vào, nàng kéo hai tay của Chu Nhan Tuệ xuống, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm sâu như có thể nhìn lấu linh hồn của nàng.

"Thật sự là không thể tin được a.." Ngữ điệu của Cao Vân Tịch lại khôi phục vẻ thản nhiên, " Công chúa Nhan Tuệ tôn quý của chúng ta được phụ hoàng yêu thương, nâng niu như hòn ngọc quý trên tay vậy mà lại xuất hiện ở thanh lâu,nơi mà bị thế nhân cho là nơi hạ đẳng này? Vẫn là một thân nam trang, chẳng lẽ là đến đây hái hoa hay sao?"

Quẫn bách trên khuôn mắt của Chu Nhan Tuệ lúc đầu bị rút đi, nàng nhẹ nhàng nói: "Nếu như đây là nơi hạ đẳng,vậy ngươi tới nơi này chẳng phải cũng bôi nhọ thân phận của mình sao?"

"Ta còn cái gì để mà bôi nhọ?" Cao Vân Tịch hừ lạnh một tiếng : " Công chúa bất quá cũng chỉ là cái danh, tất cả hài tử thân sinh của phụ hoàng gộp lại cũng không thể so được với một người mà hắn cho là quan trọng nhất."

"Ngươi rốt cuộc là hận ta? Hay là ghen tị với ta?" Chu Nhan Tuệ bình tĩnh hỏi.

"Ghen tị?"nghe chữ này ánh mắt của Cao Vân Tịch chợt lóe lên,nàng không khỏi cau mày, "Ghen tị? Nếu như ngươi nghĩ vậy có thể làm cho bản thân thêm đắc ý, vậy ngươi cứ tự nhiên. Nhưng mà ta hận ngươi, đây chính là sự thật."

"Nếu như vậy....Ở nơi này không có người, ngươi gϊếŧ ta đi." Nhìn thẳng vào khuôn mặt của người trước mặt, Chu Nhan Tuệ lại ngoài ý muốn mà nhìn thấy trong ánh mắt của Cao Vân Tịch toát ra sửng sốt.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"Cao Vân Tịch khàn giọng, lông mày nhíu chặt thành một khối.

"Ta chết đi, ngươi sẽ có thể thoát khỏi những thống khổ này. không phải sao?" Chu Nhan Tuệ ảm đạm cười: " Dùng cả đời để đi hận một người, ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao? Gϊếŧ ta, ngươi có thể quên đi những thứ ta mang lại hết thảy cho ngươi, mà ngươi cũng sẽ không bị ta che lấp đi hào quang của mình."

Ngón tay Chu Nhan Tuệ sờ đến bên hông của Cao Vân Tịch, Chu Nhan Tuệ biết rõ từ nhỏ nàng đã có thói quen mang theo chùy thủ bên người. Quả nhiên, Đầu ngón tay của nàng đυ.ng phải một vật cứng rắn, nàng nhanh chóng rút thanh chùy thủ ra rồi đưa vào tay của Cao Vân Tịch.

"Hãy dùng nó gϊếŧ ta đi. Nơi này không ai biết ta là ai, dù cho ngươi gϊếŧ ta thì những nữ tử kia cũng sẽ cho rằng ngươi gϊếŧ một người bình dân không quan trọng mà thôi,không có người gây khó dễ với ngươi đâu."

Sắc mặt Cao Vân Tịch biến đổi xanh trắng,nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng,một lúc lâu mới căm hận nhả ra một câu.

"Ngươi đúng là một tên ngu ngốc." nàng cầm thấy chùy thủ của mình rồi nặng nề xoay người ra khỏi phòng.

Chu Nhan Tuệ đứng ngơ ngác tại chỗ một lúc lâu, bỗng nhiên nàng ôm lấy hộp gỗ rồi tông thẳng ra khỏi cửa phòng.

Giống như vừa rồi nàng đã dùng sức lực mà mình có để nói ra những lời kia, Nhưng mà lúc nàng bảo Cao Vân Tịch gϊếŧ nàng trong lòng lại mang theo một bi thương cùng tuyệt vọng.

Nàng cho rằng, Cao Vân Tịch hận nàng như vậy nhất định sẽ dễ dàng dùng thanh chùy thủ đâm vào l*иg ngực nàng , nếu như vậy thì nàng cũng sẽ không phải nhịn những đau khổ mà nàng phải chịu nhiều năm qua nữa, vậy mà Cao Vân Tịch lại cự tuyệt.

Nàng lựa chọn hận nàng đến tận xương tủy để trừng phạt nàng mà không dùng cách kết thúc mọi thứ bằng cách ấy.

Chu Nhan Tuệ vượt qua mấy con phố rồi đi vào một góc nhỏ, nàng lấy tay chống vào vách tường, cúi đầu bắt đầu thở từng ngụm từng ngụm.

Nàng nên trở về cung thôi, nhưng mà sau khi nàng trở về sẽ phát sinh thêm chuyện gì đây? Đối với tính cách của Cao Vân Tịch như vậy, liệu sẽ mang chuyện của nàng ra làm trò cười?

Nếu như vậy, phụ hoàng sẽ tức giận a. Những nương nương trong cung vẫn luôn phẫn nộ địa phương kia. ai mà ngờ được những chiếc khăn tay mà các thiên kim cầu nan lại trở thành đồ của những nữ tử ở thanh lâu.

Nàng nên giải thích thế nào đây? ai sẽ nghe được những lời nói trong lòng nàng?

"Ngươi là....Nhan Tuệ công chúa?" Âm thanh do dự kia làm cho toàn thân nàng run lên, nhưng đó cũng không phải là giọng nói của Cao Vân Tịch,mà là.... Nàng quay đầu lại, phát hiện người trước mặt chính là Lý Hiển Minh, người mà nàng gặp ở khu vực săn bắn.

Hắn cười nói: " Ta mới đầu còn không dám tin vào mắt của mình,trên đời sao lại có thể có nam tử thanh tú như vậy. Hơn nữa còn giống với Nhan Tuệ công chúa như đúc?"

Chu Nhan Tuệ nhép nhép khóe miệng, muốn cười nhưng lại cười không nổi, ở trong tình trạng này lại vô tình gặp hắn nàng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Nhưng Lý Hiển Minh vẫn săn sóc nói: "Công chúa cũng giống như Hoàng thượng, cải trang đi vi hành sao?"

Chu Nhan Tuệ nhìn hắn lại nhớ đến chuyện hôm ở khu vực săn bắn, mở miệng hỏi: " Ngày đó ngươi không sao chứ?"

"Cũng chỉ hơi kinh hãi thôi, hiện tại đã không sao rồi." Lý Hiển Minh châm trước thấp giọng nói, "Nếu công chúa không có việc gì, có thể đi đến phủ của ta ngồi một chút không? vấn đề lần trước muốn thỉnh giáo vẫn còn chưa kịp hỏi a."

Chu Nhan Tuệ cúi đầu nhìn y phục của mình: "Bộ dạng của ta hiện tại...."

"Như vậy cũng rất tốt a." Lý Hiển Minh hòa ái cười: " Người khác không biết thân phận công chúa, như vậy cũng sẽ bớt nói chuyện linh tinh. Công chúa là người tiêu sái, chắc sẽ không ngại thế tục đâu a?"

Nghe đối phương ngỏ lời thành ý, giờ phút này tâm của Chu Nhan Tuệ đang rối bời, nàng cũng không muốn hồi cung nên liền gật đầu.

Lý Hiển Minh mừng rỡ, vội vàng mời nàng lên xe ngực của mình còn hắn thì đi bộ ở bên ngoài theo xe ngựa, trên đường đi không ngừng nói chuyện phiếm, rất săn sóc. Chỉ trong chốc lát đã đến phủ của hắn.

Tuy rằng Lý Hiển Minh là chất tử của Lý quý phi, phủ của hắn đáng ra nên là nhà cao cửa rộng, nhưng mà hắn lại dẫn Chu Nhan Tuệ đến một nơi tựa như là tiểu viện.

Thấy trên mặt Chu Nhan Tuệ nghi hoặc đánh giá tiểu viện, hắn vội vàng giải thích: " Ta thích thanh tĩnh, đọc sách cùng nghiên cứu thư tịch sẽ thuận tiện. Người trong phủ nhiều, ta không muốn cùng cả đại gia đình nhét chung một chỗ nên phụ thân đã trùng tu tòa nhà này cho ta. Mời Công Chúa."

Đi vào trong là một khoảng sân, người hầu cũng không nhiều lắm, sân cũng không lớn nhưng lại rất yên tĩnh và thuận mắt. Rất có khí khái của thư hương.

Hắn mời Chu Nhan Tuệ đến thư phòng, Lý Hiển Minh liền sai người pha trà đến, hắn lấy tay chỉ một lượt giá sách: "Công chúa xem sách vở của ta nơi này, có thể làm công chúa để mắt không?"

Chu Nhan Tuệ tùy ý đi lòng vòng một chút, nàng phát hiện nơi này có không ít sách quý hiếm, làm nàng không khỏi quên mất phiền muộn vừa rồi, lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Thật không nghĩ nơi này của ngươi lại có nhiều sách hay như vậy."

"Công chúa có thể để vào mắt là vinh hạnh của ta rồi." Lý Hiển Minh tự tay bưng chén trà từ trong tay hạ nhân đặt xuống, rồi đưa đến trước mặt nàng.

Chu Nhan Tuệ cảm ơn, rồi tùy ý nói: " Lần trước ngươi nói tìm được một cuốn sách cổ ở Văn Uyên Các, tên là gì?"

"Chính là bản....( Truyền thuyết đào viên) này" Lý Hiển Minh từ trên giá sách rút ra một quyển sách. " Trong này nói vào thời kỳ thượng cổ có một quốc gia được gọi là đào viên quốc, nam nhân trong nước trồng trọt còn nữ nhân sẽ dệt vải, giàu có và đông đúc hòa bình. Nhưng mà bởi vậy mà mất đi năng lực tự vệ, về sau liền bị tiêu diệt. Công chúa có từng nghe nói qua chưa?"

Chu Nhan Tuệ lắc đầu, " Chưa từng nghe nói, là hậu nhân bịa đặt ra mà thôi."

Lý Hiển Minh lại nói: "Ta rất hâʍ ɦộ phương thức sinh sống trong sách này, điềm tĩnh hòa nhã, tựa như cùng...Cảm giác công chúa đem lại, làm cho người khác không khỏi ái mộ."

Nàng giương mắt nhìn Lý Hiển Minh phát hiện ánh mắt của hắn sáng rực, có một điểm gì đó bất thường, Chu Nhan Tuệ cũng chỉ nhàn nhạt trả lời: "Chỉ cần trong nội tâm không quá tham lam, cuộc sống bình thường như dân chúng cái gì cũng có thể có được, không khó để làm được như vậy."

"Đúng không?" Lý Hiển Minh ra vẻ thở dài: "Nhưng mà công chúa là người sinh ra trong nhà đế vương như vậy! chính mình trải qua một cuộc sống bình thường có lẽ là một hi vọng xa vời, xuất thân của ta tuy không thể bì kịp công chúa nhưng vẫn luôn cảm thấy khó kiếm được tri âm đây."

Chu Nhan Tuệ hạ mắt: "Ta cũng không hi vọng gì xa vời, cho đến giờ ta vẫn không dám nghĩ đến những thứ xa vời đó.Huống chi nếu đã là hi vọng xa vời thì sao lại phải cảm thán kết quả của nó đây?" nàng thuận tay lật trang sách, mới phát hiện được những nội dung hắn nói không hề có trong sách, nàng mơ hồ cảm thấy không đúng, đứng lên muốn rời đi nhưng Lý Hiển Minh lại vượt lên trước chặn lại.

"Đúng rồi, gần đây ta mới đọc một quyển sách thú vị, Công chúa ngồi chờ một lát, ta lập tức mang tới." hắn vội vàng đi ra ngoài, căn bản không cho Chu Nhan Tuệ có cơ hội nói lời cáo từ.

Cho nên Chu Nhan Tuệ đành phải ngồi xuống, uống mấy ngụm trà trong chén. Trà này không có mùi thơm ngát như những loại trà khác, mùi nồng đậm như là hương hoa. Hơn nữa, có một điều khác thường chính là... Trong thư phòng có một chiếc đèn bằng đàn hương được đốt lên. Trời lúc này cũng không tối, tại sao lại đốt đèn?"

Nàng cẩn thận nghĩ đến bản ( Truyền thuyết đào viên) kia, nhưng lại không biết tác dụng của đàn hương. Hương trà cùng đàn hương kết hợp với nhau, lúc này nàng chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, con mắt cũng bắt đầu mệt mỏi mà không mở ra được nữa...

----------------------------