Chương 13

Suốt một đời....là suốt một đời sao?

Nàng sớm đã quyết định hận nàng một đời thì còn có thể hóa giải như thế nào đây?

Cao Vân Nguyệt ở một bên thuận miệng nói: "Hôm nay đúng là rất kỳ quái, Lý Hiển Minh nói chuyện với ngươi thì đột nhiên bị mũi tên ở đâu lạc tới làm cho sợ hãi, Sở Nam vì để làm phò mã cũng lại thua dưới tay của nhị tỷ, hôm nay ngươi đi có nhìn giờ không? Liệu có phải ngươi phạm phải Thái Tuế hay không?"

Chu Nhan Tuệ không khỏi cười khổ: "Thái Tuế có thể so sánh được với Nhị công chúa của chúng ta hay sao?"

"Sao? Ngươi nói nhị tỷ sao?"

Chu Nhan Tuệ không đáp lại, nàng kéo chính mình ra ngồi dựa vào một bên thành xe. Bên ngoài có đám người cùng với cây cối như đang đi ngược lại với nàng, vì cái gì mà nhìn qua đều như lạ lẫm?

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt quay quanh bên trái của nàng, nhưng lại không thể làm cho nội tâm bên trong nàng hưng phấn. Chỉ có....Ngón tay nàng chạm vào khăn tay trắng ở trong tay áo rồi ra vẻ chấn định, cưỡng chế khát vọng trong thân thể. Nó giống như núi lửa đang chuẩn bị phun trào đem toàn thân nàng hun nóng đến bỏng rát.

Người chỗ nào, tại sao lại luôn khát vọng mộng đẹp không nên vọng tưởng cho chính mình đây?

-------------------------------

Cao Vân Tịch dùng roi ngựa hung hăng quất vào thân cây, thái giám cùng thị nữ trong nội cung đều sợ không dám tiến lên. Không biết Nhị công chúa vì sao vừa về lại phát tiết như vậy, Hơn nữa còn thắng Tiểu vương gia, còn lấy được roi ngựa mà hoàng thượng ban thưởng? Nếu đổi lại là người khác có khi đã đem cất kỹ càng đến đυ.ng vào còn không nỡ.

Nàng đang phát tiết, đúng vậy, bởi vì nàng không thể nói lên được nên chỉ có thể phát tiết. giờ này khắc này nàng mới biết nàng có bao nhiêu buồn cười, nàng tự cho là người được huynh đệ tỷ muội trong hoàng thất ưa thích nhưng mà nàng vẫn sống cô độc như thế,cô độc đến nỗi tất cả tâm sự đều chỉ có thể che giấu ở bên trong .

Nếu ta không tin chắc ngươi thật sự ghét nàng..Ta sẽ nghĩ là ngươi đang ghen.

Lời này của đại ca giống như một cây đao cắm sâu vào trong lòng nàng. Ghen ghét? Nếu là sáu năm trước nàng sẽ không cho đây là ghen ghét, nàng sẽ tin chắc ràng đây là hận, bởi vì hận cho nên muốn cướp đoạt tất cả những gì thuộc về Chu Nhan Tuệ, muốn cho nàng thấy sự lo lắng khi thấy sự hiện hữu của mình, làm cho nàng thời thời khắc khắc không được yên ổn, chỉ có thể chú ý đến sự hiện hữu của mình.

Nhưng mà, Nàng ở biên quan sáu năm, nhiều năm chinh chiến ở bên ngoài trừ những lúc rèn luyện thao lược binh lính, còn rèn cho nàng một lòng....

Nàng là ghen ghét nhưng cũng là hận, bởi vì hận mà ghen ghét, hay là bởi vì ghen ghét mà hận. Nàng không thể nhìn ra được.

Thời điểm khi Chu Nhan Tuệ chưa vào cung, hài tử của phụ hoàng có bốn năm người. Nhưng người được phụ hoàng yêu thương nhất lại là nàng. Người trước người sau, ai không tôn sùng Nhị công chúa là người xinh đẹp nhất triều đại này?

Không nghĩ tới lúc 6 tuổi, trong sinh mệnh của nàng bỗng nhiên xuất hiện thêm một nữ hài là Chu Nhan Tuệ, sự xuất hiện của nàng lập tức đã thay đổi tương lai của nàng. Vô luận nàng có cố gắng thế nào thì ánh mắt của phụ hoàng cũng chỉ hướng về nữ hài kia.

"Tuệ nhi có thể gọi phụ hoàng rồi?"

"Tuệ nhi có thể đọc sách, viết chữ a"

Tuệ nhi, Tuệ nhi. Chu Nhan Tuệ dường như nhận hết tất cả ca tụng, đến nỗi những người xung quanh đều đi theo phụ hoàng để ca tụng nữ hài kia.

"Phụ hoàng, người xem ta bắn được một con nhạn."

Lúc chín tuổi, lần đầu tiên nàng giương cung bắn trúng một con mồi ở trên cao,điều này đối với một nữ hài mà nói chính là một việc rất vui, khi nàng mừng rỡ như điên cầm đến khoe khoang trước mặt phụ hoàng, không nghĩ tới phụ hoàng lại nhíu mày nói: "Quốc gia chúng ta là Tuệ nhi đã khó khăn đem lại hòa bình, trước giờ nàng không thích gϊếŧ chóc, ngày hôm qua cũng đã phóng sanh một con cá. Ngươi cũng hướng nàng học hỏi một chút đi, để trong tâm ngươi có một chút từ ái."

"Phụ hoàng, người xem chữ ta viết như thế nào? hoắc đại tướng quân nói ta viết rất tốt a."

Lúc mười tuổi, nàng cầm binh sách mà nàng viết, được Hoắc tướng quân khen mang đến trước mặt phụ hoàng như vật quý,không ngờ phụ hoàng lại nhíu mày: " Có Tuệ nhi ở, quốc thái dân an. Ngươi là nữ hài thì nên học các thứ như cầm kỳ thư họa đi. Tuệ nhi đã bắt đầu học thêu rồi, hôm qua còn thêu một con mèo đưa cho ta đây, ngươi xem, một nữ hài bảy tuổi khó mà thêu được một con mèo đẹp như vậy, thật sự là thiên phú dị bẩm a."

Chuyện cứ như vậy lần lượt tái diễn.

Nhưng cũng vì Chu Nhan Tuệ mà khi mẫu thân sinh bệnh hấp hối sắp chết cũng không thể nhìn thấy phụ hoàng lần cuối. Bởi vì Chu Nhan Tuệ mà cảm tình của nàng cùng phụ hoàng càng mờ nhạt, càng ngày càng xa lánh...

Phụ hoàng ca ngợi Chu Nhan Tuệ bao nhiêu thì nàng càng thấy phản cảm bấy nhiêu, phản cảm đến nỗi cuối cùng tích lũy thành núi, rồi thành hận khó mà hòa giải.

Dù cho khí chất nàng dịu dàng, ngày càng như ánh trăng sáng tỏ, làm cho người ta không rời được ánh mắt, dù cho nàng có thể thêu thành phẩm xuất chúng ra sao. Nàng vẫn sẽ kiên định.....Hận nàng.

Quanh năm suốt tháng hận một người, cần phải có bao nhiêu nghị lực cùng kiên nhẫn mới có thể hóa giải rằng nàng không có hận. Nàng muốn mình sẽ luôn ở trong bóng tối để chú ý tới người kia, tìm ra thêm lý do để nàng có thể hận. Điều này tựa hồ đã thành thói quen của nàng.

Cho đến một ngày,nàng phát hiện ra những cái làm nàng hận kia lại bị biến chất, nàng không thể tiếp nhận chính mình phản bội lại suy nghĩ ban đầu của mình, vì vậy nàng tình nguyện khoác trên người vẻ ngoài ác nhân, làm những việc mà người khác không thể lý giải. cho nên mọi người sẽ nhìn nàng với ánh mắt không thể lý giải được.

Chẳng qua là trong những ánh mắt kia lại trộn lẫn trong đó là một đôi mắt trong veo, cặp mắt kia luôn làm nàng cảm xúc cuồn cuộn, lại càng giận chính mình vì không hiểu thấu mối hận này.

"Nhị công chúa." thị nữ lên tiếng làm cắt đứt suy nghĩ của Cao Vân Tịch.

Cao Vân Tịch nhắm mắt lại rồi chậm rãi mở ra: "Chuyện gì?"

"Hoàng thượng phái người truyền lời tới đây, nói là sứ giả Hằng quốc đã đến nơi, nghe nói trong bọn họ có một người thần bí."

Người thần bí? chẳng lẽ là vị quân sư kia? Khóe miệng Cao Vân Tịch câu ra một nụ cười thâm trường vui vẻ: "Chuẩn bị một chút, ta sẽ đi diện kiến người thần bí kia."