Chương 1

Biên thành Tuần Quốc nằm ở phía Bắc bình nguyên xa ngàn dặm. Lâm Hằng Quốc đông gặp biển rộng hiên ngang nghiêng nhìn giang sơn vạn dặm. Hoàng đế có thể ổn thỏa Đô thành cũng không phải không có nguyên do đấy, nơi này cách Hằng quốc không đến trăm dặm. Tuy rằng địa phận Đông Bắc trong vòng ngàn dặm đều là bình nguyên bao la nhưng ở một cách nhìn khác lại là một điểm yếu. Núi Bạch Vân âm u, nếu Hằng quốc muốn mạo phạm Tuần quốc thì điều họ không nghĩ tới sẽ là sao chặng đường lại chỉ có trăm dặm.

Đương nhiên để bỏ trừ đi nguy hiểm cho ngày hôm nay, biên thành một mực vững như bàn thạch còn bởi vì nơi này có hai nhân vật truyền kỳ. Một là Đại tướng quân Hoắc Đình, nhiều thế hệ của Hoắc gia đều là tướng quân, có thể nói là chiến công lừng lẫy. Hoắc Đình càng là một danh tướng uy vũ. Hoàng đế từng nói "Tuần quốc có Hoắc Đình thì hắn ở Đô thành này cũng có thể an tâm".

Một người khác nữa chính là nhị công chúa được đương kim Hoàng đế yêu thương Cao Vân Tịch. Cao Vân Tịch là do hoàng hậu sinh ra, nhưng hoàng hậu thân thể yếu nên sau khi sinh Cao Vân Tịch xong không bao lâu liền mất. Khi hoàng hậu còn sống đối với hoàng đế có cảm tình rất tốt cho nên nhị công chúa cũng là công chúa được hoàng đế chiều chuộng nhất. Mà người công chúa này lại có một niềm yêu thích với quân trang mà không hề bận tâm đến hồng trang. Từ nhỏ đã thích vũ đao lộng thương, hoàng đế cũng rất lo lắng.

Hoắc Đình lại rất lấy làm mừng rỡ vì chuyện này. Khi Cao Vân Tich còn nhỏ hắn đã từng tán thưởng nàng "cân quắc bất nhượng tu mi". Tương lai nhất định trở thành một vị anh hùng, đây cũng là phúc của đại Tuần. Về sau hắn liền thu Vân Tịch làm đồ đệ mang theo nàng nam chinh bắc chiến.

Hai tháng trước, Hằng quốc bỗng nhiên xuất hiện một quân sư thần bí. Bỗng nhiên bị tập kích mà trùng hợp tướng quân Hoắc Đình lại đang bệnh liệt giường. Tướng lãnh biên thành không có một người nào là đối thủ của quân sư thần bí kia, tất cả chiến dịch lớn nhỏ đều thua nhiều thắng ít. Biên thành nguy cấp sớm tối.

May mắn có nhị công chúa kịp thời đến bày mưu nghĩ kế. Không chỉ gϊếŧ được chủ soái của đối phương mà còn đem đội quân của Hằng quốc chạy về cách trăm dặm. Tuần quốc cũng sĩ khí hơn nhiều, dân chúng biên thành hoan hô nhảy nhót.

Vài ngày sau, Hằng quốc phái sứ giả tới hy vọng cùng Tuần quốc ký kết ngưng chiến, cũng hứa hẹn dâng lên cho hoàng đế nhiều bạch ngân để bày tỏ thành ý. Hoàng đế vô cùng vui mừng, để cho nhị công chúa Cao Vân Tịch toàn quyền sắp xếp ký hiệp ước cũng ngay hôm đó hồi triều ban thưởng.

----------------------------------------------------------------

Còn có ba ngày nữa là Tuần quốc sẽ đến ngày Trung thu, ngày này có ý nghĩa là những người trong nhà sẽ đoàn viên, hơn nữa ở biên thành báo thắng lợi nên khắp nơi ở Tuần quốc đều rất vui mừng.

Đã vào đêm kinh đô xa hoa trụy lạc, trên mặt thực khách tất cả đều vui mừng hô ứng.Thương nhân cùng dân chúng cũng tươi cười không kém.

Trong một phòng bên trong Hoa Mãn Lâu có tiếng đàn du dương thanh tịnh phát ra, như ở giữa thác nước mà chơi đùa sơn tuyền, như dương liễu đầu cành lướt nhẹ qua , như những bông tuyết nhao nhao rơi xuống . khi thì tiếng đàn cao ngất khi thì mờ ảo như trong gió, khi thì âm sắc bình tĩnh như cây tùng trong gió khi thì sắc âm gạn đυ.c. Sự kết hợp trôi chảy như sông lớn vào biển rộng, linh động như một dòng nước chảy nơi khe suối.

Trước cầm án có một nữ tử đang ngồi, thân mặc một bộ hoa y hồng nhạt, trên vai khoác một sa y màu trắng. Lộ ra đường cong duyên dáng của chiếc cổ cùng xương quai xanh, váy thướt tha cùng làn da trắng nõn, mái tóc dài mềm mại như tơ lụa được cây trâm Tử Ngọc búi lên gọn gàng, một đôi tay thon thon đang nhảy múa trên chiếc đàn tranh kia.

Ở nhã phòng bên kia có một thanh y nữ tử miễn cưỡng dựa trên giường nệm, hai mắt khép hờ, trên mặt thập phần hưởng thụ. Đến khi một khúc này kết thúc nàng mới chầm chậm mở mắt cười khen: "Tử Hy, tài nghệ đánh đàn của ngươi thật sự không có ai bằng nha."

Nữ tử chậm rãi đứng dậy rồi nụ cười cũng hiện ra trên mặt: "Nhị công chúa khen sai rồi, các tiểu thư trong kinh thành đều đánh đàn rất tinh xảo, Tử Hy thật không giám xằng bậy nhận mình thứ nhất."

Cao Vân Tịch nghe được Tử Hy xưng hô như vậy thì hơi nhíu mày, khóe miệng khẽ mím giống như có vô vàn ấm ức nói: "Tử Hy, chúng ta quen biết bao nhiêu năm nay rồi sao ngươi vẫn cứ khách khí như vậy?"

Nữ tử bật cười uyển chuyển ngồi xuống bên cạnh Cao Vân Tịch nói: " Trên triều đường đều đồn Vân Tịch là công chúa băng lãnh, nếu cho họ thấy được bộ dáng của ngươi bây giờ nhất định là rất chấn động a"

Cao vân Tịch lơ đễnh nhướng mày: " Bọn hắn chính là một đám lão cổ hủ, cả ngày chỉ giả nhân nghĩa đạo đức. Nếu không phải phụ hoàng muốn ta chịu trách nhiệm ký hiệp ước thì ta sẽ không trở về." Đầu ngón tay nhẹ lướt qua quai hàm rồi lại sượt lên đôi lông mày đang nhíu lại: " Ta lại không thể không trở về. Tử Hy ngươi thì sao? vì sao lại muốn đến kinh đô này, sống dưới chân thiên tử cũng mệt không ít đó nha."

Tử Hy mím môi, nàng muốn nói với Cao Vân Tịch là nàng vì nàng mà đến, nàng một mực nghĩ muốn ở bên cạnh Cao Vân Tịch nhưng lời muốn nói vừa đến môi đã cứng rắn nuốt trở lại, cười nhạt nói: "Trước kia luôn nghe người ta nói kinh đô phồn hoa, nghe được như vậy liền muốn đến xem một chút. Không biết có thể may mắn nhìn thấy Nhan Tuệ công chúa nghe danh đã lâu hay không.?"

"Nàng.?" Cao Vân Tịch híp mắt,khóe miệng chậm rãi câu lên độ cong băng lãnh.