Chương 8: Bán thân cũng làm

Tan làm thì Chân Nam Nam cũng nhanh chóng chạy đến bệnh viện để xem tình hình của cả cha và mẹ, tuy rằng thời gian không còn nhiều nhưng tiền của cô vẫn chưa gom đủ... Cô cũng chỉ biết nhìn cha mẹ nằm trên giường bệnh rồi tự trách, nếu như cô cố gắng hơn một chút thì họ sẽ không phải chịu đựng những việc như thế này.

Cao Nam Thi bước ra khỏi phòng bệnh, cô ấy đưa mắt nhìn cô, nói:

- Nam Nam, sắp tới tớ phải ra nước ngoài, tiền viện phí của cô chú sẽ được trừ vào phúc lợi của tớ nên cậu đừng lo. Nhưng mà tớ nghĩ... Tớ chỉ nghĩ thôi nha, cô chú sống như hiện tại thì thà để họ ra đi sẽ tốt hơn... Nam Nam... Một mình cậu không thể gánh vác được cả nhà đâu, cậu còn...

- Thi Thi, tớ biết cậu lo cho tớ... Nhưng trên đời này tớ cũng chỉ còn lại cha mẹ và anh trai, anh trai thì bị người ta vu oan khiển trách vẫn còn ở quân đội chưa thấy ngày về... Tớ chỉ còn lại cha mẹ thôi... Tớ không thể... Tớ không làm được...

Cao Nam Thi hiểu chứ, con người của Chân Nam Nam sống rất tình cảm, nhưng nhiều khi vì chính lý do này đã khiến cho cô càng lúc càng rơi vào bế tắc. Mặc dù Cao Nam Thi là bác sĩ, khuyên người nhà bệnh nhân để bệnh nhân ra đi là rất tàn ác, nhưng họ cũng đã cố gắng hết sức rồi, với cả nhìn Chân Nam Nam mà xem... Một cô gái nhỏ nhắn lại phải gánh vác cả một gia đình, người ngoài nhìn còn xót xa, huống chi người bạn thân như cô ấy.

- Được rồi, tối nay tớ còn có việc làm thêm, cậu giúp tớ chăm sóc cha mẹ một chút nha, tớ sẽ về sớm thôi.

- Nam Nam, cậu thật sự định đến đó làm sao?

Chân Nam Nam im lặng, nhưng khi cô nhìn sang cha mẹ thì liền gật đầu, hết cách rồi... Bây giờ cho dù có bảo cô bán thân thì cô cũng bán, chỉ cần cha mẹ bình an thì tất cả đều xứng đáng.

Sau khi Chân Nam Nam rời đi thì Cao Nam Thi cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, cô ấy nhìn vào điện thoại của mình, thời gian của Hồ Hạnh Ni chỉ còn lại ba tháng, nếu trong khoảng thời gian này mà không làm phẫu thuật, thì khối u đó sẽ sớm phát triển thành tế bào ung thư, vì nó ở gần não, nên nguy cơ tử vong sẽ rất cao.

Nhưng hơn hết nữa chính là... Chỉ còn nửa tháng nữa Cao Nam Thi đã phải xuất ngoại rồi, cô ấy thật sự không yên tâm chút nào, cô bạn này... Số sao lại khổ vậy chứ?

[...]



Chân Nam Nam quay về nhà trọ của mình rồi thay quần áo, sau đó là đi đến một quán bar lớn ở Đế Đô, nơi này có tên là Nial, cô đi vào đã được những nhân viên khác hướng dẫn.

Đúng vậy, cô đến đây là để làm phục vụ, vì ở nơi này sẽ có rất nhiều người giàu có, chỉ cần cam chịu là có thể có tiền. Như cô đã nói, cho dù bắt có bán thân thì cô cũng sẽ bán, chỉ cần có tiền thôi!

Sau đó Chân Nam Nam đã được phân vào một phòng VIP lớn, vì dáng vẻ của cô khá xinh đẹp, tuy không lẳиɠ ɭơ dẻo miệng như những người khác, nhưng kiểu chú cừu ngoan ngoãn như cô lại được rất nhiều người thích.

Trong phòng này có ba người, hai nam và một nữ, lúc đầu khi nhìn thấy cô thì Dương Long Phi còn ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó cậu ta cũng chỉ biết cười, xem ra chuyện này cũng thú vị quá nè, để cậu ta xem nếu như Tiêu đại tổng tài biết nữ chính của đời mình làm việc thêm giờ ở đây thì sẽ vui như thế nào nhỉ?

Nghĩ đến đây, Dương Long Phi liền ngoắc ngoắc tay, nói:

- Cô gái váy đen kia, lại đây.

Chân Nam Nam lúc này còn ngơ ngác nhìn qua nhìn lại... À, hóa ra là gọi cô.

Tuy không tình nguyện nhưng Chân Nam Nam cũng ngoan ngoãn đi đến, ngay lập tức Dương Long Phi liền kéo cô ngồi lên chân mình, mục đích đầu tiên của cậu ta là đùa giỡn, nhưng khi nhìn dáng vẻ ngượng ngùng cam chịu thì đột nhiên cậu ta thấy có gì đó không đúng.

Lúc này, một cô gái khác ở bên cạnh liền đưa tay tán thẳng vào đầu của Dương Long Phi một cái *Bốp* rõ đau, còn lườm liếc, nói:

- Anh có tin em mách mẹ không?

- Dương Thư Mẫn, em hung dữ quá rồi đấy, chỉ là đùa một chút thôi mà.

- Xí, ai quan tâm chứ, em chỉ biết là mẹ dặn em phải trông chừng anh, không được để anh hại con gái nhà lành.



Dừng một chút, Dương Thư Mẫn lại nói:

- Còn không mau buông người ta ra.

Cuối cùng Dương Long Phi cũng đã thả Chân Nam Nam ra, khi này người nam nhân còn lại cũng chỉ cười nhẹ, nói:

- Xem ra cô chú Dương không tin cậu lắm nhỉ?

- Yến Dụ Văn cậu câm miệng, đừng có thêm dầu vào lửa.

- Được thôi, được thôi, tớ im miệng là được chứ gì.

Nhưng đúng lúc này, cánh cửa lại được mở ra, đi vào bên trong là ba người khác, hai nữ và một nam.

Ơ mà khoan... Sao mà nhìn quen quen?

Lúc này Vũ Tiệp Dao nhìn thấy cô liền hốt hoảng, nói:

- Nam Nam? Sao cậu lại xuất hiện ở đây?