Dù rằng sau khi kết thúc mọi chuyện trời cũng rất khuya rồi, nhưng anh vẫn phải xuống nhà giải quyết một số chuyện rồi mới có thể yên tâm mà ôm vợ đi ngủ.
Lúc anh xuống nhà thì chỉ còn những người trẻ với nhau, chỉ duy nhất mẹ anh là vẫn còn thức, bà ấy đưa mắt nhìn anh, thấy tâm tình con trai phơi phới như vậy thì đã biết thằng con được đút ăn no rồi đây mà.
Tiêu Trọng Triết ngồi xuống, lại nhìn mẹ mình, nói:
- Buổi sáng có thể Nam Nam sẽ dậy muộn một chút, mẹ giúp con trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy rời đi.
- Con nghĩ mẹ ngốc à? Lại để con dâu chạy mất.
Chuyện của Chân Nam Nam xem như đã xong, bây giờ là đến chuyện của Vu Tiết An, cô ta đưa ánh mắt ngấn nước nhìn anh, nhưng Tiêu Trọng Triết lại nhíu mày, còn vô cùng tức giận, nói:
- Thu lại những giọt nước mắt cá sấu của cô đi, nhà tôi không có người chết, không cần cô ở đây khóc tang.
- Anh Trọng Triết... Anh...
- Tôi cũng không phải anh của cô, đừng có gọi linh tinh.
Vu Tiết An trực tiếp bị anh nói cho cứng họng, nhưng tâm vẫn chưa chết, cứ cố ý nhìn sang Dương Thư Mẫn cầu tình, hi vọng rằng cô ấy sẽ nói đỡ cho mình. Nhưng Dương Thư Mẫn cũng không có bị ngu, chuyện cô ta làm ra đã náo động một phen như vậy, nếu như cô ấy ra mặt thì không phải mối quan hệ bạn bè của họ cũng sẽ kết thúc sao?
- Vừa rồi tôi nghe nói... Cô nói với mọi người là tôi chủ động ôm cô? Còn nói rằng tôi đã nói rất thích cô?
- Cái đó... Em...
- Vu Tiết An, tôi không có mù.
Ý nói của Tiêu Trọng Triết còn chưa đủ rõ ràng sao? Nói chính xác thì là anh đang ám chỉ việc dáng vẻ của Vu Tiết An không xinh đẹp, không đủ để anh động lòng.
Dừng một chút, Tiêu Trọng Triết lại nói:
- Nể tình cô là bạn của Thư Mẫn nên tôi cũng không làm khó cô.
- Thật sao?
- Đương nhiên, hơn nữa cũng phải cảm ơn cô, nếu không có thuốc cô thì tôi và Nam Nam cũng không tiến triển nhanh như vậy. Thiệp mời dự hôn lễ, tôi nhất định sẽ gửi cô đầu tiên, còn bây giờ... Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.
Vu Tiết An có hơi khựng lại, cô ta vẫn muốn cầu tình từ Dương Thư Mẫn, nhưng cả Dương Thư Mẫn và Dương Long Phi đều không có ý định nói giúp cô ta.
Đến đây Vu Tiết An cũng đã định rời đi, nhưng Tiêu Trọng Triết lại nói:
- Khoan đã.
Cô ta còn tưởng rằng anh đã đổi ý rồi, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì Tiêu Trọng Triết lại nói:
- Dù sao cô cũng là tiểu thư của Vu gia, nếu đuổi thẳng mặt thì cũng không nể mặt Vu gia rồi. Đợi chút nữa sẽ có người đưa cô về thẳng Vu gia, nên cô yên tâm.
Nói xong Tiêu Trọng Triết cũng chỉ nhắc mẹ mình ngủ sớm rồi anh cũng phải nhanh chóng đi về phòng của mình.
Đợi khi Tiêu Trọng Triết và Lạc Vô Song rời đi thì Vũ Tiệp Dao mới nhìn Dương Thư Mẫn, nói:
- Mẫn Mẫn, cũng khuya rồi nên mọi người cứ ở lại đây đi. Đương nhiên "mọi người" ở đây không bao gồm Vu Tiết An.
Dương Thư Mẫn chỉ gật đầu, sau đó cô ấy nói sẽ tiễn Vu Tiết An rồi sẽ đi ngủ ngay.
Mọi người nghe thế cũng chỉ gật đầu ai về phòng nấy.
Ở dưới phòng khách bây giờ chỉ còn lại Vu Tiết An và Dương Thư Mẫn mà thôi.
Dương Thư Mẫn đưa mắt nhìn người bạn lớn lên cùng mình, trong lòng không khỏi thất vọng, hóa ra Vu Tiết An lại là loại người như vậy, chỉ vì địa vị mà lại bán rẻ cả nhân cách của mình... Cô ấy đúng là mù rồi mới làm bạn với Vu Tiết An.
- Thư Mẫn... Tớ...
- Vu Tiết An, từ nay về sau chúng ta không cần làm bạn nữa, chuyện cậu không thích anh trai tớ thì tớ sẽ nói lại với cha mẹ, để họ không gán ghép hai người nữa.
Dừng một chút, Dương Thư Mẫn cũng lạnh nhạt, nói:
- Vu Tiết An, từ nay về sau chúng ta không cần gặp nhau nữa, cô đi đường dương quang của cô, tôi về cầu độc mộc của tôi. Nhưng sau chuyện này, tôi hi vọng cô hiểu chuyện một chút, đừng để tới lúc muốn quay đầu cũng không quay đầu được.
Nói xong thì Dương Thư Mẫn cũng đi thẳng lên phòng của mình mà không hề ngoái đầu lại nhìn Vu Tiết An lấy một lần.
Tuy nhiên, vừa rồi Vu Tiết An cố ý rơi nước mắt bao nhiêu thì hiện tại cô lại bày dáng vẻ đầy dã tâm, còn đưa tay lau đi nước mắt, nói:
- Dương Thư Mẫn, cô đã cạn tình thì đừng trách tôi vô nghĩa. Nếu không câu dẫn được Tiêu Trọng Triết, thì tôi vẫn còn Tiêu Minh Triết... Chẳng phải cô rất thích Tiêu Minh Triết sao? Tôi sẽ cho cô biết... Cuộc chơi này ai mới là người chiến thắng!
Dừng một chút, Vu Tiết An lại nhíu mày, trong lòng không hề có chút hối cải nào, bàn tay thì siết chặt, nhỏ giọng nói:
- Chân Nam Nam, Tiêu Trọng Triết, sự sỉ nhục hôm nay tôi nhớ rồi. Đợi sau này, hai người phải quỳ xuống cầu xin tôi tha mạng! Chờ đó, Vu Tiết An này không chịu thua các người đâu!