Tiêu tổng, lần hợp tác lần này giữa Tiêu thị và Trương thị...
- Khoan đã, ở bên kia đang làm gì vậy?
Hiện tại ở tập đoàn Tiêu thị đang diễn ra buổi phỏng vấn chọn ra thư ký cho Tổng Giám Đốc, nghe nói rằng đây là vị giám đốc vô cùng trẻ tuổi nhưng lại cực kỳ thông minh, hơn hết chính là còn chưa có bạn gái, nếu như có thể ôm được cái đùi lớn làm kim bài miễn tử thì còn gì bằng. Vì lẽ đó cho nên hôm nay có rất nhiều cô gái xinh đẹp đã tập trung lại đây để chờ được chọn.
Mà hình như họ không chú ý, vị Tổng Giám Đốc trẻ tuổi đó đã sớm đứng ở bên này quan sát họ rồi.
Anh - Tiêu Trọng Triết, là Tổng Giám Đốc của tập đoàn Tiêu thị, tuy rằng tuổi không lớn nhưng anh thừa hưởng trí tuệ của mẹ, từ trước đến nay ở Đế Đô không phải không biết, mẹ của anh - Tiêu phu nhân của Tiêu gia - Lạc Vô Song là một đại lão toàn năng, có lẽ do may mắn nên cả anh và em trai song sinh Tiêu Minh Triết đều thông minh từ bé.
Bây giờ Tiêu Minh Triết đang tu nghiệp ở nước ngoài, còn ở trong nước chính là do anh đảm nhận.
Vì trợ lý thân cận của anh là Phong Đạt đã bị tai nạn cách đây hai ngày, nên không thể đi theo anh để làm việc, mà Tiêu Trọng Triết lại không thể không có trợ lý, cho nên bộ phận nhân sự đã cho người đăng tuyển... Chỉ là họ không ngờ lại có nhiều người đến như thế này.
- Tiễn hết đi, tôi không cần trợ lý, có Dao Dao là được rồi.
- Ể không được, anh họ à, tuy rằng em cũng là nhân viên của Tiêu thị nhưng em không thích bị buộc chung với tảng băng như anh đâu.
Nói xong Vũ Tiệp Dao - em họ của Tiêu Trọng Triết cũng hất mặt rồi nhìn qua nhóm người đang chờ phỏng vấn, lúc này Tiêu Trọng Triết cũng không muốn nói nhiều, định bụng quay lưng bỏ đi, nhưng đột nhiên cô em họ này lại gọi nhỏ:
- Chân Nam Nam? Cậu ấy sao lại ở đây?
Ba chữ "Chân Nam Nam" này làm cho Tiêu Trọng Triết cũng phải khựng lại... Liệu đó có phải là Chân Nam Nam mà anh đang nghĩ tới hay không? Vội vội vàng vàng quay lại nhìn, nhưng đúng lúc cô gái có tên là Chân Nam Nam đã đi vào phòng phỏng vấn.
Tiêu Trọng Triết tự như rất gấp gáp liền nhìn Vũ Tiệp Dao nói:
- Vừa rồi em nhìn thấy ai?
- Chân Nam Nam, là người bạn cùng lớp với em. Hình như trước đó em có từng giới thiệu qua với anh rồi hay sao ấy, cô ấy từng là... Ơ này? Em chưa nói hết mà!
Anh tìm kiếm cô suốt ba năm, cuối cùng cũng tìm được rồi.
Chân Nam Nam mà Vũ Tiệp Dao nhìn thấy, rất có thể chính là người con gái anh ngày đêm mong nhớ.
Gấp gáp đi đến phòng phỏng vấn, những người khác nhìn thấy anh cũng giật mình, chỉ duy nhất cô gái ngồi ở phía trước bọn họ là không nhúc nhích, đến đây Tiêu Trọng Triết lại phải giữ dáng vẻ bình tĩnh, còn lạnh giọng nói:
- Nghe nói các người tổ chức phỏng vấn cho vị trí trợ lý của tôi?
Trưởng phòng nhân sự liền lập tức đứng dậy, sau đó còn sợ hãi run rẩy cúi đầu, nói:
- Thật xin lỗi Tiêu tổng, tuy tôi biết sẽ không tìm được trợ lý nào như Phong trợ lý, nhưng công việc của ngài rất nhiều, nếu không có trợ lý riêng thì e là...
- Đừng vòng vo nữa, tôi sẽ là người phỏng vấn.
Đột nhiên thay đổi người phỏng vấn cho nên Chân Nam Nam cũng có hơi lo lắng một chút, vì cô cũng chỉ mới quay lại Đế Đô được vài ngày thôi, trước đó cô từng ở Đế Đô để học, nhưng vì cha lâm bệnh nặng, mẹ lại không khỏe từ trước, anh trai làm cảnh sát cũng bận rộn, nên Chân Nam Nam đã từ bỏ cơ hội ở nơi phồn hoa để quay về quê tìm việc bán thời gian.
Sau hơn ba năm thì sức khỏe của cha vẫn không cải thiện, mẹ lại càng ngày càng yếu, anh trai bị chuyển công tác, nên cả nhà bốn người lại khăn gói đến nơi phồn hoa như Đế Đô này, vì để trang trải cuộc sống, cô phải nhanh chóng kiếm tiền bằng mọi cách.
Vừa hay Tiêu thị lại tuyển dụng nhân viên, cô chỉ là muốn thử sức, ai mà có ngờ vừa vào đã gặp được Thái tử gia nhà họ Tiêu luôn rồi.
Tiêu Trọng Triết ngồi ở chính giữa nhìn thẳng vào cô, sau đó anh còn muốn hỏi nhưng lại thôi, lúc này Vũ Tiệp Dao cũng đã đuổi kịp vào phòng, vừa nhìn thấy Chân Nam Nam liền vui vẻ nắm tay của cô, nói:
- Hóa ra tớ không nhìn nhầm! Nam Nam, đúng thật là cậu rồi! Cái con nhỏ này, chạy đi đâu mà biệt tích ba năm trời vậy hả?
Chân Nam Nam có hơi hoảng, còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu thư Vũ gia, năm đó là bạn cùng bàn thời đại học của cô đây mà.
Tiêu Trọng Triết vừa mừng vừa giận... Người con gái anh vấn vương, cuối cùng cũng xuất hiện rồi... Năm đó cô không từ mà biệt, nói rời đi liền rời đi, khiến anh rất thất vọng.
Nhưng bây giờ nếu bảo anh giận cô đi... Thì xin lỗi, anh không làm được... Cô ấy... Quay lại rồi...