Đã tuyệt vọng không nhìn thấy giới hạn.
Nhưng giờ phút này, cô đau nhức đến mất lý trí, gần như không còn tri giác, vậy mà giữa đôi mắt vẫn nhìn thấy hắn, mơ thấy hắn, đôi mắt mê ly vô cùng hoảng hốt, cô cũng chỉ biết nghĩ tới người đàn ông đã xâm nhập vào cuộc đời mình, người đàn ông dùng cách không thể ngăn cản xâm nhập vào máu thịt của cô.
Luôn luôn, trên mặt tình cảm, cô đều là người kiêu ngạo, hắn đã sớm là một hạt cát trong mắt cô, nhưng rốt cuộc cô vẫn chỉ là một người phụ nữ, có đôi khi yếu ớt đến mức không chịu nổi đả kích, giữa biên giới sống chết, cô liều chết ôm lấy bụng mình, chỗ đó có cốt nhục đang từng giọt từng giọt mất đi nhiệt độ làm cho cô hết sức suy yếu bất lực.
Hóa ra, cô cũng không kiên cường như vậy, từ nhỏ cô cũng không phải là người có trái tim như băng đá, hóa ra khi cô yếu ớt vô lực cũng sẽ muốn liều mình buông tha tất cả kiên trì…
Kiên cường và kiêu ngạo trong nháy mắt đều biến mất hầu như không còn, vào giây phút đó cô không kịp suy nghĩ đến trong lòng còn hạt cát khúc mắc, cô chỉ muốn nhớ đến người đàn ông của cô lúc tuyên thệ, đến gần hắn, nắm đầu ngón tay thon dài của cô, truyền nhiệt độ cơ thể cho cô.
Hành Vân! Úy… Úy Hành Vân!
Cô và con của cô, còn có đứa con gái còn chưa sinh ra của họ…
“… Được… Vân” cánh môi khô khốc tái nhợt nỉ non, cô đột nhiên mở mắt, dùng đầu ngón tay
cấu mạnh vào bắp đùi còn đang run rẩy của mình.
Cố gắng duy trì tỉnh táo, toàn thân run rẩy bò ra khỏi vũng máu trên giường, thật vất vả cô mới đến gần chiếc túi mình vô tình ném dưới đất, tay run rẩy tìm di động, lúc này di động có thể tích không nhỏ, Nhiễm Tô rất nhanh đã tìm được nó trong túi, khi cầm lên thoáng chốc máu đã nhiễm đỏ chiếc di động, cô khó khăn gẩy điện thoại, chịu đựng đau đớn kịch liệt, trong lòng có một tiếng trống rất to vang lên.
Hành Vân… Cứu em… Cứu con gái của chúng ta…
Hành Vân… Coi như cho chúng ta một cơ hội…
Úy Hành Vân… Anh đang ở đâu?!
Cho dù anh đang ở đâu, mau trở lại, van cầu anh… Mau trở lại…
Chỉ cần anh trở lại, chỉ cần giờ phút này anh xuất hiện trước mặt em, em sẽ không trách anh cái gì, em có thể không để ý chuyện gì nữa, em có thể không cần biết điều gì, em có thể dùng cách nhu nhược lựa chọn quên đi tất cả, chỉ cần bây giờ anh xuất hiện trước mặt em!
Cầu xin anh…
“Úy Hành Vân… Anh có ở đó không?!”
Thất thanh gào thét, Nhiễm Tô dùng hết sức lực hét lên, đó là một tiếng khẩn cầu và chờ đợi cuối cùng.
Không cầu anh quay đầu lại, chỉ cần anh trở lại, trở lại cứu lấy con của chúng ta.
Đột nhiên, giống như là đáp lại Nhiễm Tô, âm thanh sắc nhọn ở đầu bên kia xẹt qua đâm tới, làm ù tai cô, làm trái tim cô loạn nhịp.
Đầu kia giống như hư không, không người nào trả lời, thậm chí điện thoại còn không thông.
Cô ngây người sửng sốt hai giây, cảm giác tê dại không còn đau đớn nữa, trong tích tắc cô giống như con bươm bướm bị xé nát đôi cánh ngã xuống giường, không thể nhúc nhích được nữa.
Úy Hành Vân, anh không có ở đây, không có ở đây liền không có ở đây, cả đời này tôi cũng để anh không có ở đây.
Một mình, tôi vẫn luôn là một mình.
Đôi mắt mất tiêu cự, ngơ ngác lộ ra tuyệt vọng, lạnh lẽo, cô cắn môi tràn ra tia máu trượt xuống độ cong trên khóe miệng.
Nhìn thấy mà giật mình, nhưng không đập vào mắt ai.
… … … … … …
Răng môi giao triền, tứ chi dây dưa, trong phòng yểu điệu.
Hắn vừa bước vào cửa, Du Hướng Y liền không thể chờ đợi được nhào vào trong ngực Úy Hành Vân, thẹn thùng mê người tìm kiếm cảm giác an toàn trong ngực hắn.
Đối mặt với nhiệt tình nồng nặc, tay Úy Hành Vân cầm lấy cặp tài liệu vẫn chưa để xuống, ánh mắt híp lại, Du Hướng Y hôn nhẹ đôi môi gợi cảm của hắn như là không phát hiện hắn đang lãnh đạm, động tác vẫn phong tình mê người như trước.
Cô mặc bộ đồ bằng lụa rất mỏng, dán vào bộ bồ Tây của hắn, dịu dàng tựa như có thể tê liệt thành thu thủy.
Cô cởi bỏ cúc áo của hắn, nhưng không bỏ qua né tránh chợt lóe lên của hắn.
Đáy lòng cô bi thương mềm nhũn, lã chã chực khóc dừng lại động tác, si ngốc nhìn hắn, dường như đang lên án sự lạnh lùng của hắn.
“Em vội vàng bảo anh đến không phải nói có chuyện gấp sao? Nói đi.” Hắn sửa sang lại quần áo, để cặp tài liệu xuống, khóe miệng chứa đựng nụ cười như có như không, con ngươi đen nhàn nhạt nhìn cô, không có rung động.
Hắn cũng không rõ, bắt đầu từ khi nào, hắn đã mất đi phần rung động lúc đầu với cô.
Tình yêu, là không lâu dài sao?
Hắn bắt đầu hoài nghi kỳ hạn của tình yêu.
Cô hung ác nhẫn tâm, cắn cắn môi, vẻ mặt yếu ớt bất đắc dĩ, lôi kéo tay của hắn nói: “Vân… em có thai.”
Vô thức rút tay về, Úy Hành Vân lạnh lùng nhướng nhướng mày, đôi mắt u sâu không lường được lấp lóe.
Một hồi lâu, môi mỏng rốt cuộc khẽ mở: “Không thể nào.”
Lãnh đạm không giống phản ứng của người sắp làm bố nên có.
Trong mắt cô lúc này thật sự có lệ, Du Hướng Y thậm chí mềm yếu quỳ xuống trước mặt hắn, ánh mắt đau thương, gương mặt xinh đẹp điềm đạm đáng yêu.
“Là thật, anh hãy tin em, em rất sợ, chưa cưới đã sinh con thật sự rất sợ, nhưng em vẫn muốn con của anh, cho nên, Vân… đó là con của chúng ta mà!”
Chưa cưới đã sinh con…
Hắn vẫn ngồi ngạo mạn, nhưng không xem nhẹ lòng mình vừa nãy chợt lóe lên hoảng loạn.
Không phải là vui vẻ, mà là sợ hãi.
Hắn đang sợ cái gì, đáp án này ngay cả chính hắn cũng không dám đối mặt.
Du Hướng Y nói, chưa cưới đã sinh con.
Hắn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Nhiễm Tô, đó là một lần ngoài ý muốn, nhưng không ngờ một lần ngoài ý muốn lại kéo dài lâu như vậy, nhiều ngày như vậy.
Khi còn trẻ hắn ngông cuồng, cô hỗn loạn và đơn bạc.