Phiên ngoại: Hạ Ẩn, Khưu Tuyền – 4
Hạ Ẩn nhận được nhận được từ Khưu Tuyền quá nhiều thứ, một trái tim chưa bao giờ ấm áp, hai năm với cuộc sống không hề cô đơn, hơn nửa năm được kể truyện trước khi đi ngủ, một cuốn sách cứng "Nghìn lẻ một đêm", một động tác tâng bóng.
Cùng một nụ hôn
Nụ hôn ấy, rất nhiều năm sau Hạ Ẩn vẫn không thể nào quên được, mỗi lần khó chịu sẽ nhớ đến, mỗi lần gặp khó khăn khi bước vào giới điện ảnh sẽ nhớ tới, khi suy sụp sẽ nhớ tới, kể cả khi đứng ở đỉnh vinh quang cũng nhớ tới.
Khi Khưu Tuyền quay lại, Hạ Ẩn theo bản năng nhắm hai mắt lại, đôi môi của Khưu Tuyền nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt, thật cẩn thận, hoảng hốt, nhưng lại chạm tới nội tâm sâu kín nhất của Hạ Ẩn.
Một giây kia, môi của Hạ Ẩn cực kỳ ấm, mý mắt của Hạ Ẩn lạnh lùng, ấm áp ấy không lời nào có thể diễn tả được, lan tỏa toàn thân, Hạ Ẩn không dám mở to mắt, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ.
Có điều, cuối cùng Khưu Tuyền vẫn đi. Y dặn Hạ Ẩn phải chờ y đi tìm hắn.
Những lời ấy tựa như câu thần chú tràn đầy ma lực, nảy mầm, mọc rễ trong lòng Hạ Ẩn, vô luận có xảy ra chuyện gì, Hạ Ẩn cũng không dám quên những lời này, những lời này cũng giống như một chiếc khóa, đem Khưu Tuyền khóa lại ở một nơi vô cùng mềm mại trong lòng Hạ Ẩn. Về sau, khi đã trở thành ảnh đế, quen biết rất nhiều người, tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng hắn không thể quên đi Khưu Tuyền.
Hạ Ẩn đã giao trái tim ôn nhu của mình ra, chẳng qua hắn giao cho ai, hắn sẽ không cho người nào biết.
Sau khi Khưu Tuyền rời đi được một năm, bệnh tình của Hạ Ẩn bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, bác sỹ kiểm tra không phát hiện ra nguyên nhân đành nói rằng, cơ thể trẻ nhỏ bắt đầu trưởng thành, các bộ phận phát triển, thân thể tự động bù lại những yếu tố không đủ.
Mặc kệ là vì cái gì,tin này đối với Hạ gia mà nói chính là một tin tức vô cùng tốt, saukhi Hạ Ẩn về nhà, được mọi người dành cho đãi ngộ tốt nhất, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đến trường sẽ đến trường, muốn chọn đồ đạc gì liền có cái đó, ba Hạ nói, con mình đã chịu khổ nhiều năm như vậy, về sau có thể phát triển tốt, ba Hạ tuyệt đối không cưỡng cầu con đi làm cái gì.
Hạ Ẩn cũng không làm chuyện gì khác người, đầu tiên là chọn trường học, sau khi học trung học thì tham gia đội bóng, không lâu sau thì được chọn đi thi đấu cho toàn tỉnh, hơn nữa, kỹ năng của hắn vô cùng tốt.
Vóc dáng của Hạ Ẩn liên tục cao lên, hắn nhiều hơn Khưu Tuyền hai tuổi mà lại thấp hơn y nửa cái đầu cho nên luôn canh cánh trong lòng, khi hắn mười hai tuổi đã cao 1m71, khi mười bảy tuổi vẫn tiếp tục cao lên, tuy không nhiều nhưng hàng năm cũng được khoảng một hai cm, sau cùng dừng lại ở 1m84, coi như hài lòng.
Khi Hạ Ẩn học cao trung, ba Hạ hỏi hắn, "Con trai, sau này con muốn làm cái gì, cầu thủ đá bóng? Nhà văn? Hay là ngành khác?
"Làm cái gì chói mắt nhất?"
"Hửm?" Ba Hạ không ngờ con trai nói như vậy, Hạ Ẩn là một đứa con ưu tú, không hề kiêu ngạo hay nóng nảy, còn có khí thế mạnh mẽ, cực kỳ không thích hợp với công việc "chói mắt nhất", nhưng ba Hạ vẫn cho con trai bảo bối một đáp án, "..... Minh tinh?"
"Con cũng cảm thấy như vậy."
"Cho nên con sẽ trở thành minh tinh?" Ba Hạ kinh ngạc đến mức mấy chữ kinh ngạc còn ghi rõ ở trên mặt.
"Làm sao ạ, ba không đồng ý sao?"
"Không phải ba không đồng ý," ba Hạ không biết nên giải thích sự kinh ngạc này như thế nào cho con trai hiểu, "Ba chỉ là quá ngạc nhiên thôi........"
Không chỉ mình ba Hạ, tất cả mọi người khi biết Hạ Ẩn muốn đi làm diễn viên đều giật nảy mình, mặc dù với diện mạo kia, dáng người kia, không đi làm diễn viên thì vô cùng đáng tiếc, nhưng mà có ai thấy một kẻ mặt than cả ngày không nói được mấy câu đi làm diễn viên chưa? Đây chính là đi tìm đường chết chứ đi làm diễn viên cái nỗi gì?
Nhưng mà Hạ Ẩn cứ muốn làm, Hạ gia cũng có đầu tư một chút vào lĩnh vực điện ảnh, công ty điện ảnh Warner còn có 15% cổ phần của ba Hạ, cho nên Hạ Ẩn là Hạ thiếu gia, cơ hội để tham gia một bộ phim là không khó, huống chi trời sinh Hạ Ẩn đã có điều kiện tốt, chỉ cần xem mặt thôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
Bộ phim mà Hạ Ẩn tham gia có chút liên quan đến bóng đá, hắn đóng một thiếu niên vì giấc mơ bóng đá mà không bao giờ ngừng cố gắng, lúc ấy Hạ Ẩn mới 16 tuổi, vai diễn của hắn là một thiếu niên nhiệt huyết, tất cả người trong Hạ gia dều đổi mồ hôi lạnh, để cho một kẻ mặt than đi diễn thiếu niên nhiệt huyết??? Đừng có mơ đến nhiệt huyết của Hạ Ẩn, đem hắn đi đốt còn chưa chắc đã cháy được, nói chi đến chuyện hắn mang nhiệt huyết trưng ra cho người khác nhìn.
Nhưng mà khi Hạ Ẩn diễn, lại một lần nữa làm cho mọi người phải mở to mắt mà nhìn, thiếu niên ăn nói cẩn trọng kia, ở trước camera cứa như biến thành một người khác, thi đấu vụng về khẩn trương, đùa giỡn với người khác, đều được Hạ Ẩn truyền đạt rất tốt.
Rất nhiều người đều cho rằng Hạ thiếu gia chính là một cơn gió lạ, chẳng qua ham vui mới thử cảm giác diễn phim, khi nghe nói Hạ Ẩn muốn đóng phim, đạo diễn đã sợ đến đổ mồ hôi, chỉ sợ tính tình của người này tựa như mấy đứa trẻ đua đòi nghịch ngợm, nhưng không nghĩ tới, khi bắt đầu quay, Hạ Ẩn chưa từng trái lời đạo diễn, ngay cả những cảnh quay khó, hắn chưa có nhiều kinh nghiệm, phải quay đi quay lại rất nhiều lần, nhưng cũng không mang một điểm không kiên nhẫn.
Chẳng qua khi nhân vật chính chơi bóng, Hạ Ẩn đưa ra một yêu cầu, hắn muốn thêm một động tác câu bóng đá hai chân, lúc ấy biên kịch có phần khó xử, hảo tâm khuyên Hạ Ẩn rằng động tác này tuy đẹp nhưng lại không có trong kịch bản, nếu thêm vào sợ không thích hợp.
"Cháu cảm thấy vô cùng thích hợp," Một chút cảm xúc lóe lên trong mắt Hạ Ẩn, "Cháu cũng từng chơi bóng, đây là động tác đầu tiên cháu được học, cháu muốn thể hiện trong bộ phim điện ảnh đầu tiên của mình."
Sau cùng lại thêm động tác đó, nhưng lại đặt ở hình ảnh trên áp phích quảng cáo, lúc ấy Hạ Ẩn mặc quẩn áo bẩn, trên mặt còn đầy mồ hôi, nhưng vẻ mặt vô cùng chân thật.
Liền là ánh mắt đó, năm ấy đã hạ gục không biết bao nhiêu người, Hạ Ẩn càng đóng phim càng nhuần nhuyễn, trở thành diễn viên nổi tiếng, động tác câu bóng kia của hắn được vô số người học theo, thậm chí hấp dẫn rất nhiều người không hứng thú với bóng đá.
Hạ Ẩn cho rằng khi Khưu Tuyền xem bộ phim này sẽ tìm được hắn, màn ảnh có chút rõ ràng, giống như đoạn phim câu bóng kia, là dành cho riêng y.
Nhưng mà Khưu Tuyền lại không nhìn thấy.
Rời xa Hạ Ẩn một năm kia, cuộc sống của Khưu Tuyền đã xảy ra quá nhiều biến cố, tình hình của ba mẹ y nguy hiểm hơn những gì y nghe ba Khưu nói rất nhiều. Mặc dù cấp trên can thiệp, nhưng ba mẹ vẫn trở thành tội phạm quốc tế bị truy nã trên toàn thế giới.
Trong vòng một năm ngắn ngủi này, Khưu Tuyền đã theo ba mẹ đi không biết bao nhiêu quốc gia, thậm chí ở nơi đây chưa quá một tuần đã phải đi sang quốc gia khác, thậm chí hộ chiếu cũng phải đổi tên, Khưu Tuyền cũng không hiểu được, tại sao bản thân mình lại bị gọi bằng nhiều cái tên như vậy.
Ngay trên đường bôn ba, ba Khưu bị mắc một căn bệnh truyền nhiễm, đoàn nghiên cứu không có biện pháp mang theo hắn, đành để lại cho ba Khưu một món tiền, ở lại nơi đó chữa khỏi bệnh, sau đó sẽ đuổi theo mọi người, mẹ Khưu muốn lưu lại, nhưng ba Khưu nói nàng có Khưu Tuyền phải chăm sóc, trước hết phải đảm bảo an toàn, sau đó hắn sẽ đuổi theo.
Thật không ngờ, sau khi cả đoàn rời đi không lâu, bệnh tình của ba Khưu lại tệ hơn, cứ như vậy mà vĩnh viễn ở lại nơi đất khách quê người. Mãi mãi không thể nhìn thấy vợ cùng con trai mình.
Khưu Tuyền đang ở trên máy bay thì nhận được tin tức này, lúc ấy, y nhìn thấy mẹ mình thất thanh khóc lên, ánh mắt khô khốc, không thể rơi được một giọt nước mắt, lúc ấy y biết mình chỉ còn có mẹ, dù có đau khổ đến đâu cũng phải cố gắng kiên cường, hoặc giả bộ kiên cường thật tốt.
Chẳng qua khi an ủi mẹ, Khưu Tuyền nhớ lại, nếu ba mẹ không tham gia nghiên cứu thì tốt rồi, hiện tại ba người có thể ở cùng nhau, nếu năm ấy không về Trung Quốc thì tốt rồi, nếu như vậy thì tốt rồi... Nếu không có hai năm kia thì tốt rồi, thì tốt rồi....
Khưu Tuyền ngày càng bất mãn với cuộc sống không ổn định, y không chỉ một lần hỏi mẹ tại sao phải đi tới nhiều quốc gia như vậy, vì sao không thể về nước???
Mẹ Khưu rõ ràng nhớ rằng hai năm trước, họ đã giải thích rõ ràng cho Khưu Tuyền hiểu tại sao mọi người phải đổi tên họ, không ngừng di chuyển, lúc ấy Khưu Tuyền đã hiểu, nhưng tại sao lúc này lại......."
Mẹ Khưu bị giả thiết của mình làm cho hoảng sợ, nhưng dù sao cũng là người học y, đối với phương diện này cũng vô cùng mẫn cảm, vì thế chọn một ngày tương đối rảnh rỗi, mẹ Khưu giả bộ vô ý hỏi con mình, "Con có nhớ Hạ Ẩn không?"
"Hạ Ẩn?" Khưu Tuyền cau mày nhớ lại tên này, "Là ai?"
Quả nhiên.
Tuổi còn nhỏ, lại chịu áp lực lớn, hoàn toàn quên mất hai năm kia, quên hết hai năm ba mẹ làm nghiên cứu, quên hết hai năm ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, cũng quen luôn Hạ Ẩn.
Ký ức của hai năm, vô luận là người hay sự tình, tất cả đều bị Khưu Tuyền hoàn toàn quên sạch, không lưu luyến gì cả.
☆, ( ゜? ゜) 人 (゜? ゜ )
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: viết này chương thời điểm, lệ mục .