Từ Thương gật đầu, dặn dò bác sỹ trực ca đêm và Lâm Hiên một chút, liền đi theo Trịnh Viễn.
Thấy bộ dáng Trịnh Viễn tựa như không say không về, cả hai đều không lái xe, đến quán cơm nhỏ ngồi xuống, Trịnh Viễn cũng chẳng buồn gọi đồ ăn, mở miệng liền gọi rượu.
"Ngũ Lương Dịch."
"........ Ông chủ, quán cơm nhỏ của chúng ta nào có rượu cao cấp như vậy." Nhân viên cửa hàng vừa thấy khuôn mặt của Trịnh Viễn, lại thêm cách ăn mặc, liền trực tiếp gọi ông chủ, nói thật, vừa thấy Trịnh Viễn đi vào còn vô cùng sợ hãi, nếu không có Từ Thương đi phía sau khách khí cười làm lành, nói không chừng, chủ quán đã viện cớ không cho bọn hắn ăn ở đây.
"Vậy Kiến Nam xuân đi."
"Ông chủ, rượu đều đã..."
"Tiểu Hồ Đồ tiên?"
"......Ông chủ........"
"Lam sắc kinh điển đi!"
"..........."
"Thôi được rồi...." Thấy nhân viên cửa hàng suýt bị dọa khóc, Từ Thương cuối cùng cũng ra tay ngăn cản Trịnh Viễn, thân thiện nói với nhân viên cửa hàng, "Đem rượu tốt nhất trong quán lấy ra đi, cái này chắc là được." Sau đó chọn vài món ăn đơn giản, nhân viên cửa hàng nhanh tay ghi lại, sau đó nhanh như chớp co giò bỏ chạy, một khắc cũng không muốn ở thêm.
"Anh xem, anh khiến người ta sợ như vậy, muốn trút giận lên một nhân viên nhỏ trong cửa hàng sao?" Từ Thương gắp hạt lạc ném vào miệng.
"Không có." Trịnh Viễn chọc chọc cọng rong biển, ấp úng nói.
"Còn nói không?" Từ Thương điều chỉnh âm lượng cao lên, "Nghĩ lại xem anh gọi rượu gì, còn không phải muốn gây sự sao."
"Tôi còn chưa gọi rượu tráng dương a." Trịnh Viễn lộ vẻ mặt không phục.
"Quả nhiên là được Lâm Hiên đào tạo," Từ Thương đánh giá, "Khi tôi và Lâm Hiên ra ngoài, chỉ cần anh ấy gọi rượu, tám phần đều là quý giá."
"Trước kia quá nhiều vụ làm ăn đều sinh ra trên bàn cơm," Trịnh Viễn phản bác, "Đương nhiên đều là rượu ngon, ít nhất xét về khí thế, không thể để thua người khác được."
"Lời anh và Lâm Hiên nói đều giống nhau."
Vừa đúng lúc nhân viên mang đồ ra, Từ Thương vừa thấy,món ăn trang trí rất bình thường, nhưng hương vị cũng không tệ, nhìn lướt qua Trịnh Viễn, vẫn ngồi đó không có phản ứng gì, trong lòng có chuyện, không cái gì có thể hơn được rượu lúc này, nghĩ đến đây, Từ Thương cũng yên tâm hơn, rót rượu cho Trịnh Viễn, sau đó lại rót cho mình.
Từ Thương vừa rót xong cho mình, chưa kịp hạ bình rượu xuống, Trịnh Viễn đã uống hết rượu trong chén của mình, sau đó đưa cái chén không tới trước mặt Từ Thương, để hắn rót cho mình một ly.
"Bụng đói uống rượu không tốt," Từ Thương biết trong lòng Trịnh Viễn không vui, nhưng lương tâm nghề nghiệp vẫn không nhịn được mà dặn một câu, "Dễ bị say."
"Vậy để cho nó say nhanh một chút."
Từ Thương buộc Trịnh Viễn ăn nửa non bát cơm, mới bắt đầu để hắn uống rượu, lý do vô cùng quang minh chính đại, "Nếu Mễ Chu khỏe lại, anh lại nhập viện, hai người thật sự thích bệnh viện hay là có duyên với phòng khám của tôi?"
Dù sao Từ Thương vẫn còn có chút tôn nghiêm của bác sỹ, hơn nữa Trịnh Viễn khâm phục Từ Thương cũng không phải ngày một ngày hai, bởi hắn có thể bắt được một kẻ khó chơi như Lâm Hiên, chỉ có một câu để nói về người này, đó là cao nhân đều thâm tàng bất lộ.
Trịnh Viễn gọi Từ Thương đi uống cùng mình cũng có tính toán cả, mặc dù Từ Thương theo ba tới thành phố này sống, nhưng cái gốc người Đông Bắc, trong người có gen khí chất thư sinh, nhưng khả năng uống rượu không tệ, năm đó, khi Lâm Hiên, Trịnh Viễn, Từ Thương cùng ngồi chúc rượu, cuối cùng chỉ có Từ Thương tỉnh táo đem hai đại nam nhân trở về, rất đáng để tin tưởng.
Hơn nữa, Từ Thương là người biết lắng nghe, hắn nói không nhiều lắm, nhưng xét về độ xảo quyệt, không chừng chỉ cần nói một câu có thể khiến người đang mơ màng tỉnh táo lại, loại cảm giác này, Trịnh Viễn chưa được trải qua, nhưng mà cũng nghe Lâm Hiên kể, quả thực là mở rộng tầm mắt.
Từ Thương vẫn chưa uống, Trịnh Viễn đã rơi vào trạng thái chuếnh choáng say, Từ Thương không đồng ý cách uống này của hắn, nhịn không được lại khuyên, "Trịnh Viễn, anh chỉ nói có hai câu a, mở miệng ra là kêu tôi rót rượu, anh chưa nghe một câu là nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm hay sao?"
"Còn có một câu là Lý Bạch đấu rượu thiên bách thiên."
"Ta có rượu sao phải kìm hãm say sưa." Từ Thương lại thấy Trịnh Viễn đọc tiếp một câu thơ, một người từ nhỏ lớn lên trong môi trường khoa học, cư nhiên có thể làm thơ như một người được học hành bài bản, điều này có thể chứng mình rằng, Trịnh Viễn đã bắt đầu say.
Nhưng mà, có một số việc, khi thanh tỉnh lại không thể nói ra, Lâm Hiên đã từng nhận xét về Trịnh Viễn như vậy, kiến thức chiến đấu vững vàng, não bộ xử lý thông tin nhanh, làm việc bình tĩnh, càng trong nghịch cảnh lại càng phát huy tiềm năng vô hạn.
Có điều đấy là về phương diện làm việc, Trịnh Viễn, người này, Lâm Hiên chỉ mới nói được một câu, khi muốn nói câu thứ hai, đây là người tốt, đã là quá muộn.
Chính xác, đã quá muộn với Trịnh Viễn, hỉ nộ ái ố chưa từng biểu hiện lên trên khuôn mặt, không ai có thể biết hắn đang nghĩ cái gì, mãi cho đến khi Mễ Chu xuất hiện.
Từ Thương vẫn cảm thấy, người với người có thể gặp gỡ nhau, ở chung với nhau đều là điều kỳ diệu. Ví dụ như chính mình cùng với Lâm Hiên, Trịnh Viễn với Mễ Chu, nói không chừng tương lai sẽ là Hạ Ẩn và Khưu Tuyền, mỗi người trên thế giới này đều là một cá thể độc lập, mỗi người cố gắng sống cuộc sống của chính mình, trong tập hợp quần thể người. Giống như phản ứng hóa học, mỗi người có một đặc tính, nếu không tiếp xúc qua, ai cũng không thể biết.
Có người chỉ cần tiếp xúc một chút là sẽ phản ứng, nhưng lại có người phải trải qua một quá trình ô xy hóa dài dằng dặc, hoặc hoàn nguyên, thập chí có người phải cần thêm cả chất xúc tác mới có thể kí©h thí©ɧ phản ứng xảy ra, mà mỗi phản ứng lại có một dạng kết quả khác nhau. Có phản ứng là kết hợp cả hai bên, hoặc cướp đoạt điện từ của nhau, hoặc không xác định, hết thảy đều cải biến bản thân.
Từ Thương cho rằng, Mễ Chu và Trịnh Viễn có lẽ cần thời gian dài để trung hòa phản ứng, phải đi theo từng bước của quá trình, lại mỗi lần có thêm chất xúc tác mà phản ứng trở nên mãnh liệt, sau mỗi một phản ứng, kết cấu của song phương đều thay đổi, đều muốn gắn kết ở bên đối phương thật lâu.
Cho nên thành thật mà nói, Từ Thương vô cùng xem trọng hai người này, hai người bọn họ, tuy gặp nhau quá muộn nhưng lại gặp vô cùng đúng người.
Nếu cuối cùng hai người này không cùng một chỗ, thì đây chính là chuyện vô lí nhất trên cõi đời này.
Có điều tất cả chỉ là Từ Thương cảm thấy được, trên thế giới này, bất luận là chuyện gì, người trong cuộc luôn là kẻ u mê, giống như năm đó, khi bắt đầu nhận thức Lâm Hiên, y vẫn vụиɠ ŧяộʍ hỏi Trịnh Viễn, "chú nói có phải Từ Thương để ý anh không?", nếu không phải tố chất tâm lý của Trịnh Viễn chính là bê tông cốt thép nhất định sẽ trợn mắt lên mà nói, cả tổ chức đều biết Từ Thương để ý Lâm Hiên, thật tội nghiệp Từ Thương a!
Không cần Trịnh Viễn mở miệng nói chuyện, Từ Thương có thể biết vấn đề ở chỗ nào, trong lòng của Trịnh Viễn có một khúc mắc lớn, vị trí của Mễ Chu trong lòng hắn là số một, mà Trịnh Viễn lại cảm nhận được, trong lòng của Mễ Chu, mình vẫn còn không quá quan trọng, hoặc còn cách vị trí quan trọng nhiều lắm.
Cái này cũng không phải thứ khiến hắn buồn bực nhất, điều khiến hắn thật bực bội, chính là người số một trong lòng của Mễ Chu chính là thân phận khác của mình, giống như người xưa có câu, tình yêu bi thảm nhất trên thế giới này, tình địch đáng sợ nhất chính là bản thân mình.
"Tôi lại cảm thấy ngược lại, chuyện này vốn chẳng có gì," Từ Thương ăn một miếng thịt, "Mỗi người ít nhiều đều có thần tượng của bản thân mình, giống như Lâm Hiên đem Audrey Hepburn trở thành nữ thần, mỗi ngày hỏi tôi sao không thể sống cùng thời đại với nàng. Giống như tôi khi còn là nghiên cứu sinh ở nước ngoài, biết đến một tổ chức giải phẫu vô cùng giỏi, đến nằm mơ cũng muốn được gặp bọn họ, thực vô cùng giống với Lâm Hiên."
Từ Thương lại vỗ vỗ bả vai của Trịnh Viễn, "Cái đó, cả đời này Lâm Hiên cũng không thể gặp Hepburn, hay cả tôi đến cuối đời cũng không gặp được tổ chức kia. Người mình sùng bái, có thể mình không thể gặp được, nhưng bọn họ tồn tại trong thế giới tinh thần, người làm bạn với Mễ Chu cho đến hết đời, sẽ là anh, mà không phải Lộ Mang kia."
"Nhưng mà cậu ấy vì Lộ Mang mà ngay cả tính mạng cũng không cần......." Trịnh Viễn nghĩ đến đây không khỏi bực bội.
"Nhiệt huyết sôi trào của tuổi trẻ mà! Anh đừng quên, Mễ Chu vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu ấy còn nhỏ hơn chúng ta năm tuổi, năm tuổi là chênh lệch thế nào ư, khi anh nhập ngũ Mễ Chu mới chỉ là học sinh trung học, đấy chính là chênh lệch!"
"Huống chi," Từ Thương rót rượu cho Trịnh Viễn, giọng điệu trêu ghẹo, "Anh có tư cách gì nói Mễ Chu không tốt, nghĩ lại khi anh 25 tuổi đi, còn không phải là đang vác một cái súng trường, Lâm Hiên chỉ đâu đánh đấy? Bây giờ anh nói Mễ Chu làm việc liều mạng cái gì gì đó, không phải tôi đã nói rồi sao, Mễ Chu chỉ là nghỉ ngơi không đủ mà bị sốc, nếu so sánh với việc lúc ấy anh dãi nắng dầm mưa, quả thật vẫn còn là một thiếu niên tốt biết quý trọng sinh mạng a!"
Trịnh Viễn bị Từ Thương nói đến không thể mở miệng được, cẩn thận nghĩ lại, đún là Từ Thương nói cũng có vài phần đạo lý, chẳng qua bản thân mình quá nóng vội, nói cách khác, tại mình quá yêu Mễ Chu, vội vã muốn giữ y trong tay, hoàn toàn trở thành người của mình, từ cơ thể đến trái tim, hoàn toàn, hoàn toàn thuộc về mình. Lại quên mất Mễ Chu cũng có cuộc sống của mình, cũng có thứ chính y yêu thích, cũng có thứ vô cùng quý trọng.
Mặc kệ Mễ Chu có thích Lộ Mang đến đâu, khi y sinh bệnh, người ở bên y chăm sóc chính là Trịnh Viễn, người cứu hắn khỏi cái chết cũng là Trịnh Viễn, bao chuyện đã xảy ra, có cái gì không thể chứng minh hắn cùng Mễ Chu không thể bên nhau đến thiên trường địa cửu. Lộ Mang kia, cứ để cho hắn tồn tại đi, cho dù Mễ Chu có thích hắn, đến cùng vẫn chỉ là Trịnh Viễn mà thôi, đây mới là chuyện quan trọng.
Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng Trịnh Viễn chợt thoải mái hơn, đem chén rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, giơ tay nhấc chân cũng vô cùng thoải mái, Từ Thương nhìn qua liền biết hắn đã thông suốt, thở phào nhẹ nhõ, nhiệm vụ hôm nay của mình cuối cùng đã hoàn thành, không khỏi triển khai thế trận, lâu lắm mới có một cơ hội như thế này, hôm nay quyết tâm không say không về.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm, nhưng không hề ảnh hưởng đến hứng trí của hai người, dù sao nhà hàng cũng cách bệnh viện không xa. Cho dù có mưa, cùng lắm chỉ mất năm phút có thể chạy về, đang chuẩn bị gọi thêm rượu, điện thoại vang lên.
Từ Thương vừa nghe máy, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Lâm Hiên, "Từ Thương, Mễ Chu có đi theo hai người không?"
Thanh âm của Lâm Hiên vọng ra ngoài, hai người nhìn nhau một cái, liền đặt chén rượu trong tay xuống, "Không có a, Mễ Chu không có ở đây."
"Mễ Chu không có ở phòng bệnh, anh vừa nhìn đoạn phim máy giám sát ghi lại, Mễ Chu thừa dịp bác sỹ không để ý liền lẻn theo cửa sau của bệnh viện, chạy ra ngoài."
Cuối cùng, Lâm Hiên bổ sung thêm một câu, "Ngay cả ô che mưa cũng không mang theo."
☆, ヾ(? ? ω? ")?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bò bảng ~ bò bảng ~