Chương 30

Từ Thương không chỉ oán giận một lần với Trịnh Viễn về vấn đề này, gào lên hét xuống cũng chỉ nói mấy câu, tại sao thế giới này lại nhỏ như vậy? Sao cái vòng luẩn quẩn này lại không thoát ra được? Câu nói hay nhất được bình chọn chính là, đến cái lông trên người tôi nhiều như vậy cũng là đồng tính luyến ái? Khi Từ Thương nhìn thấy Hạ Ẩn đã không khỏi kinh ngạc, sau đó liền thấy Khưu Tuyền vui vẻ đến đây, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là trợ lý của Trịnh Viễn, cảm khái gọi điện cho Trịnh Viễn.

Về điểm này, Trịnh Viễn đã vô số lần biểu hiện với Mễ Chu một loại tình cảm, "Anh nhất định phải cẩn thận quý trọng Tề Hải, em xem, bây giờ số người muốn lấy vợ sinh con rất ít a! Quả không dễ dàng."

Hiện tại nói về chuyện của Khưu Tuyền và Hạ Ẩn, bởi vì khoảng thời gian Trịnh Viễn và Mễ Chu quấn quýt lấy nhau, đã không quan tâm đến đời sống tình cảm của trợ lý, thật không nghĩ tới, tiểu trợ lý của mình đã được Hạ đại minh tinh để mắt tới.

Hạ Ẩn không giỏi nói chuyện, tính tình lại không tốt, vấn đề này Khưu Tuyền cũng có thể lý giải, nếu bản thân mình mà là ảnh đế không chừng cũng đập phá hết cái nọ đến cái kia. Nhưng mà vấn đề ở chỗ, đừng nói đến Khưu Tuyền, đến cả Trịnh Viễn cũng có thể nhìn ra, Hạ Ẩn quấn lấy Khưu Tuyền.

Theo trí nhớ của Khưu Tuyền, trước đây hai người đã có một đoạn khúc mắc, nhưng mà lúc ấy, Hạ Ẩn không phải Hạ Ẩn bây giờ, Khưu Tuyền....... Ừm..... Vẫn là Khưu Tuyền của hiện tại, không biết lúc nhỏ, chuyện gì đã xảy ra? Huống chi Khưu Tuyền đã đem chuyện xưa của y và Hạ Ẩn quên không còn tí teo nào, vẫn phải nhờ Hạ Ẩn năm lần bảy lượt ám chỉ mới nhớ ra, nhưng mà có nhiều chuyện, Hạ Ẩn cũng không nói, liền dùng ánh mắt có thể câu hồn thìn vào Khưu Tuyền, ý đồ muốn y nhớ ra.

Nói tới đây, Khưu Tuyền cũng không nhịn được oán giận, đại thần à, năm nay là cái năm gì vậy, tại sao có người còn âm u thâm trầm hơn cả anh nữa?

"Sau đó a." Trịnh Viễn nghe Khưu Tuyền ngâm nga dong dài một đống lớn mà vẫn chưa đi vào trọng điểm, hắn muốn hỏi, vì sao Hạ Ẩn vào bệnh viện mà cậu cũng phải theo vào?

Phim cũng đã quay xong rồi, nếu Hạ Ẩn dám trốn hai ngày quay, phỏng chừng dạo diễn có thể xẽ Khưu Tuyền và Hạ Ẩn chấm tương ăn. Vừa nói đến chuyện này, Khưu Tuyền cũng có chút xấu hổ, ấp úng hồi lâu, mới đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra.

"Chuyện đó......... Không phải Hạ Ẩn đang bám dính lấy tôi sao......."

"Ừ."

"Anh ta, mặc dù nói là bám dính, nhưng đối với tôi...... rất tốt."

"........"

Nghe ngữ khí này, Trịnh Viễn có thể tưởng tượng ra bộ dáng nàng dâu nhỏ của Khưu Tuyền, không phải từng lấy trực thăng đưa Khưu Tuyền về sao, còn chuyện gì nữa?

"Còn có nhiều chuyện nữa!" Bộ dáng của Khưu Tuyền đó là nhất định phải nói hết ra, nói cho bằng được, "Giúp tôi mua cơm, giúp tôi mở rộng quan hệ, đúng đúng, khi tòa soạn gọi điện tới thúc giục bản thảo, còn giúp tôi chửi biên tập!!"

".........." Trịnh Viễn rốt cục tìm thấy trọng điểm, thì ra là mắng biên tập là đối xử tốt à, Trịnh Viễn đang định nói, vậy nếu biên tập không biết tôi, tôi cũng dám chửi ông ta, dù sao chửi xong cũng tìm cậu tính sổ, đứa trẻ này, sao ngươi lại ngu như vậy.

Dù sao Khưu Tuyền cũng đi theo mình được một khoảng thời gian, Trịnh Viễn cũng không nỡ đem lời ác độc nói ra, Khưu Tuyền đã nói cả một biển từ cũng chưa đi vào trọng điểm, cũng không biết kẻ luôn kiệm chữ như vàng Hạ Ẩn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua một người hay lảm nhảm bên người.

Chẳng lẽ đây là tình huống trong truyền thuyết, góc bù???

"Khụ khụ, ngày đó," Khưu Tuyền cuối cùng cũng đã nói vào trọng điểm, "Ngày đó tôi thấy anh ta đưa một đứa trẻ đến nhà anh ta, đại thần, anh cũng biết về phương hướng tìиɧ ɖu͙© của Hạ Ẩn.... Luôn được cánh phóng viên vô cùng chú ý, lúc ấy còn có phóng viên nói, Hạ Ẩn cùng từng cùng rất nhiều người thuê phòng, nói anh ta chẳng những là đồng tính luyến ái, mà còn lạm giao."

"......Vậy cậu thấy đúng không?"

"......Tôi cũng chỉ là nghe báo chí nói, lúc ấy đang là lúc cùng anh ta hợp tác, đương nhiên là không dám cùng anh ta nói gì, ít nhất là trong giai đoạn đóng phim, không được làm điều gì ảnh hưởng đến bản thân hoặc là danh dự của cả tổ kịch "Phong Cực"."

"A...., cậu đợi đến sau khi quay xong mới vùng lên, sau đó đi vào nhà anh ta đánh nhau?"

"Đúng vậy!!" Nói tới đây, Khưu Tuyền có vẻ đặc biệt hưng phấn, "Đại thần, anh nói xem, tôi có phải vô cùng anh hùng không!! Lúc ấy tôi đi vào, không nói hai lời, liền đánh vào dạ dày của anh ta một quyền, vô cùng ngoan độc, khiến cánh tay của tôi tê rần, về sau, thấy còn chưa đã, lại nhấc chân đạp thêm một cước, anh ta là minh tinh mà, ha ha, cho nên tôi không đánh vào mặt anh ta, ây chà, tôi chính là con người vô cùng thiện lương mà...."

"Sau đó Hạ Ẩn phản ứng kịp, liền tặng lại cậu hai quyền, thẳng mặt?"

"....... Đại thần, anh không cần nói đoạn này....."

"Kết quả cậu bị thương ngoài da, còn đại minh tinh nhà người ta thì bị tụ huyết, Khưu Tuyền, sao trước đây tôi không biết cậu có khuynh hướng bạo lực nhỉ?"

"....... Đại thần......"

"....... Kết quả là cậu bé kia nghe thấy hỗn loạn liền chạy xuống, túm lấy cánh tay Hạ Ẩn hô lên, "anh hai, anh làm sao vậy?!" cậu mới phát hiện ra cậu bé và Hạ Ẩn có bộ dáng tương đồng, TMD chính xác là huynh đệ!"

"........Đại thần, sao cái gì anh cũng rõ hết a......"

"Bây giờ cậu đang ở bệnh viện chạy đông chạy tây, đến hộ lý cũng không cần, thực ra là đang bồi tội đi."

"Đại thần, anh nói như vậy sẽ khiến tôi vô cùng thương tâm....... Thời điểm tuổi trẻ làm sao có thể tránh khỏi được sai lầm...."

"Được, được," Trịnh Viễn phất tay, "Cậu cứ ở trong bệnh viện ngoan ngoãn chăm sóc đại minh tinh đi, gạo nấu thành cơm luôn cũng được, nếu trên thế giới này xuất hiện một người có thể quản lý được cậu, tôi cũng an tâm không ít."

"Đại thần!!! Có trời đất chứng dám a!!!" Vừa nghe Trịnh Viễn nói như vậy Khưu Tuyền đã trở nên luống cuống, "Trước đây tôi đề cử anh ta vào dàn diễn viên chẳng qua là vì say mê chút sắc đẹp.... Nhưng mà bây giờ liên quan chỉ có công việc thôi a!!!!!"

"Tôi đây hỏi cậu, vì sao anh ta mang một cậu bé trở về mà cậu lại phản ứng quá mức kích động như vậy?"

"Cái này......"

"Cậu không phải là rất hay nói sao, vì cái gì mà ở trước mặt anh ta cái gì cũng không nói được?"

"....... Có thể........."

"Khưu Tuyền, nếu là cậu, đối với một kẻ quấn chân không rời vốn có hàng trăm cách đối phó đá người ta đi, vậy mà tại sao đến giờ vẫn còn không thoát ra được khỏi Hạ Ẩn?

"......."

Khưu Tuyền bị Trịnh Viễn giáo huấn không nói được gì, Trịnh Viễn cầm điện thoại dương dương đắc ý, quả nhiên là bên trong này có điều mờ ám, cuối cùng quẳng lại một câu, "Tự mình cẩn thận suy nghĩ rõ ràng đi", rất nhanh liền cúp điện thoại.

Lưu lại Khưu Tuyền úp cái điện thoại vào tai nghe tiếng tút tút không dứt.

Chẳng qua Khưu Tuyền không ngờ, vừa rồi cùng chiến đấu với y không chỉ có mình Trịnh Viễn, còn có người dán lỗ tai vào ống nghe vô cùng tự nhiên, không sai, đương nhiên là Mễ Chu rồi.

Mặc dù Mễ Chu vẫn đang làm việc, nhưng mà Trịnh Viễn không thể mặc kệ một người liều mạng làm việc như vậy, vì thế hai người có giao ước, hằng ngày hai người phải cùng nhau ăn tối, đỡ cho Mễ Chu chết trong nhà mà Trịnh Viễn cũng không hay.

"Em nói xem, bọn họ có thể thành đôi không?" Trịnh Viễn vừa gắp thức ăn vừa hỏi Mễ Chu, Mễ Chu vừa rồi nghe toàn bộ đối thoại của hai người, nếu không che miệng, chắc chắn đã cười phá lên.

"Có thể thành!" Mễ Chu gắp một chút trứng xào, nói chắc như đinh đóng cột.

"Sao em có thể khẳng định như vậy?"

"Cảm giác thôi! Hai người bọn họ vô cùng vô cùng hợp với đối phương, chẳng qua con đường họ đến với nhau hơi khó đi một chút."

"Em cũng vô cùng thích hợp với anh!"

Mễ Chu bị câu nói bất thình lình làm sợ hãi một phen, cũng không thèm để ý tới Trịnh Viễn nữa, vùi đầu vào ăn trứng xào, Trịnh Viễn đột nhiên cảm thấy không khí chợt lạnh xuống, nếu không làm cái gì thì không ổn, vì thế vươn tay đem Mễ Chu đến gần mình, trực tiếp hôn xuống.

Trịnh Viễn nấu trứng xào có cho thêm tương vừng, khi hôn xong còn cảm nhận được hương vị của vừng trên môi, lúc mới bắt đầu, Mễ Chu còn ấp úng một phen, đại khái là oán giận Trịnh Viễn không cho y ăn uống tử tế, nhưng càng về sau, càng không có khí lực mà oán thán.

Trịnh Viễn không ngừng hôn sâu, hai tay nắm vai Mễ Chu, trên bàn ăn cũng không có nhiều bát đũa, hầu hết là để gần chỗ của Mễ Chu, nhờ vậy mà Trịnh Viễn thoải mái hoạt động không ít. Trịnh Viễn càng hôn càng sâu, cuối cùng thành động tình, không khỏi bắt đầu động tay động chân, trước khi Mễ Chu phản ứng kịp áo khoác ngoài và khóa quần đều đã bị tuột ra.

"Dừng lại............................!!"

Mễ Chu vừa hô vừa đẩy Trịnh Viễn ra, đang đắm chìm trong ngọt ngào Trịnh Viễn không ngờ Mễ Chu sẽ phản ứng như vậy, khí lực vẫn còn không nhỏ, đẩy một cái khiến Trịnh Viễn lảo đảo, bám vào ghế mới có thể đứng vững.

"Mễ Chu............"

Giọng nói của Trịnh Viễn trầm thấp, trong ánh mắt còn ánh lên ngọn lửa khiến Mễ Chu sợ run người, thiếu chút nữa đã mềm lòng, bất quá nếu hôm nay mà để cho Trịnh Viễn muốn làm gì thì làm, mình sẽ mất toi một buổi tối cộng thêm một buổi sáng, Mễ Chu liền kiên định vững vàng lại.

"Trước khi em hoàn thành công tác anh hứa không được đυ.ng vào em!!"

"........Hai tháng cũng không cho?!"

"Lúc này chỉ còn nửa tháng!"

"........"

Nhìn Mễ Chu cố gắng giữ ánh mắt cương trực, Trịnh Viễn đành bỏ cuộc buông Mễ Chu ra, kết quả khi Mễ Chu vừa thoát khỏi tay của Trịnh Viễn liền cúp đuôi chạy thẳng về nhà, Trịnh Viễn muốn túm lại nhưng đã muộn.

Chuyện gì đang xảy ra đây!!!!

Trịnh Viễn lúc này nhìn tay mình, một chút hứng thú tự mình chơi đùa đều không có, hầm hầm đi vào nhà tắm tắm nước lạnh, cả người tỏa ra lãnh khí đi ra ngoài, cầm điện thoại gọi cho đồng chí trợ lý Khưu Tuyền vô can.

"TMD, lúc trước là ai nghĩ ra một cái chủ ý đần độn như vậy, sao lại để cho Mễ Chu làm người chế tác âm nhạc!!"

Thanh âm gầm nhẹ của Trịnh Viễn đều đã vang vọng qua mười tám con phố dài, khí thế ngất trời ở đâu không thấy, nhưng đinh tai nhức óc thì chính xác không sai vào đâu được.

"Đại, đại thần...." Khưu Tuyền bị Trịnh Viễn chất vấn bất ngờ dẫn đến nói lắp, "Là, là anh a."

Trịnh Viễn nhanh chóng gọn gàng cúp điện thoại, cự tuyệt nghe thêm lời vô nghĩa từ Khưu Tuyền.

Vô pháp giải quyết buồn bực trong lòng, Trịnh Viễn đành lên blog, quyết định dùng phong cách nhất quán, lời ít ý nhiều của mình mà chia sẻ nỗi buồn khổ trong lòng của mình, vì thế, hai giây sau, một vị đại thần có vô vàn fan, trên trang chủ của blog xuất hiện một dòng trạng thái.

"Thật đói!"

Lúc này đã quá thời gian cơm tối, một đám thánh mẫu fan xông lên comment, "đại thần làm việc muộn như vậy mà còn chưa có ăn cái gì sao, hu hu hu, đau lòng quá đi", còn có một đám fan trực tiếp bổ sung list danh sách đồ ăn đưa đến tận nhà, hoan nghênh đại thần gọi, đương nhiên một vài cá nhân khác đem số di động của mình viết lên. Một bộ phận fan khác cảm thấy Lộ Mang không giống như bình thường, đây nhất định là nghịch ngợm, nghịch ngợm a, sau cùng, một phần fan cho rằng chắc chắn đại thần lãnh khốc đẹp trai bá đạo của bọn họ chắc chắn bị ai đó trêu đùa.

Lúc này, trên trang chủ của blog, Trịnh Viễn tập trung nhìn vào comment của Mễ Chu, chỉ thấy bình luận nói, "Đại thần muốn ăn gì, tôi mua giúp người!"

Trịnh Viễn kéo dài chút hơi tàn, sờ sờ màn hình, nói với avatar của Mễ Chu nói, vậy thiên lý rốt cuộc ở chỗ nào a....

☆, ╭(╯^╰)╮

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hạ ẩn cùng Khưu tuyền này đối, hội đợi cho Trịnh viễn cùng Mễ Chu không sai biệt lắm định ra tới thời điểm làm vai chính tại 《 một hai ba bốn năm sáu bảy 》 lý xuất hiện, đại gia nghĩ thông suốt hai người bọn họ cố sự sao ~ mặt sau có quan hệ với hai người phiên ngoại, nói mới trước đây chuyện tình, hẳn là 38 chương tả hữu. . . . . . Ài lại ngược lại ngọt a hai cái du côn cắc ké! Khưu tuyền cùng hạ ẩn tại đây một chương lý nơi chốn lưu phục bút, đợi cho 38 chương thời điểm chúng ta đồng khởi vùi đầu khóc rống đi. . . . . .