Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người đương nhiên không đi hát ngay, trước hết Trịnh Viễn đưa Mễ Chu đi ăn vằn thắn, hai người ngồi trong tiệm vằn thắn Cát Tường, Trịnh Viễn muốn ăn nhân bánh đậu tây trộn thịt, Mễ Chu muốn ăn nhân thịt heo Bạch Thái, hai người vùi đầu vào ăn thật nhiều, Trịnh Viễn lại còn cố ý bỏ thêm không ít tương ớt, cay đến mức chóp mũi của Mễ Chu lấm chấm đầy mồ hôi. Buổi tối, trong cửa hàng không có quá nhiều người, Trịnh Viễn có thể quang minh chính đại mà lấy khăn giấy giúp Mễ Chu lau mồ hôi, hai người ăn đến căng tròn bụng.

Mễ Chu thật sự đã đói bụng lắm, ăn liền hai bát, có điều bát thứ hai chuyển sang ăn nhân tôm, sau khi ăn xong Trịnh Viễn còn hỏi, "Ăn ngon không?"

"Ăn ngon lắm!!" Mễ Chu gật đầu như giã tỏi, mỹ mãn xoa xoa cái bụng tròn xoe của mình.

"Thật dễ nuôi a..."

Viễn ca, anh nói cái gì?"

"Không có gì!"

Ăn no, hai người men theo con đường nhỏ đi về phía trước, Trịnh Viễn nói đi bộ tiêu thực cho oai, chứ thực ra cả hai đang tay trong tay chìm đắm trong không gian lãng mạn, kỳ thật Trịnh Viễn không để ý người xung quanh, bất quá Mễ Chu đối với loại chuyện này vẫn có phần xấu hổ, mỗi lần Trịnh Viễn chủ động, Mễ Chu đều dùng những câu nói đầy chính nghĩa nói, cái gì mà chúng ta không thể khiến những bạn nhỏ chưa xác định rõ tính hướng của mình đi sai được.

Lời nói dõng dạc như vậy, lại khiến Trịnh Viễn xấu hổ, đành tuân theo mệnh lệnh của Mễ Chu, nếu không giữa ban ngày ban mặt hắn cũng chẳng để tâm gì.

Bất quá bây giờ đang là con đường nhỏ a, đang là trời tối a... vì thế nên ha ha ha ha...

Kỳ thật Trịnh Viễn cũng không phải nghĩ muốn làm cái gì thì làm, hắn chỉ muốn bày tỏ tình yêu, sự thủy chung của mình một cách bình bình đạm đạm, không cần phải nói lời hoa mỹ, không cần kinh thiên động địa, chỉ cần kiên trì là được.

Tựa như lúc này, có thể cầm tay nhau, chậm rãi đi trong bóng đêm, cảm thụ được nhiệt độ của nhau, những ngón tay đan vào nhau, không bao giờ muốn rời xa.

....... Nếu có thể không bao giờ phải đi hát karaoke lại càng tốt!

Mễ Chu dừng chân ở một tiệm KTV tên là "Tình Hồng", mặc dù không phải cao sang gì, nhưng chỉ có hai người chơi đùa, cũng không cần thiết bị xa hoa gì cả.

Chẳng qua Trịnh Viễn vừa đi vừa than thở, tại sao lại có thể giống tên một cái phòng tắm hơi công cộng như thế....

Trịnh Viễn đi vào hành lang bị bất an cùng sợ hãi làm cho đần độn không thể đần độn hơn, Mễ Chu cảm nhận được, khi tiến vào phòng hát liền cẩn thận hỏi một câu, "Viễn ca, anh đang sợ hãi sao?"

"Không có!" Trịnh Viễn trả lời vô cùng nhanh chóng.

".......Sao em cứ có cảm giác anh đang khẩn trương nhỉ?"

"Thế, vậy... Mễ Chu," Trịnh Viễn đi vào phòng, ngồi trên sô pha, thân thể nghiêng nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt, do do dự dự mở miệng, "Nếu, anh nói nếu, anh hát không xuôi tai, em có chia tay với anh không?"

".........Viễn ca, em có thể hỏi anh đây là cái thứ logic gì không?"

Mễ Chu không đem lời nói của Trịnh Viễn để trong lòng, tay cầm điều khiển chọn bài hát, nhìn Trịnh Viễn chậm chạp bất động liền chọn bài hát trước, "Không thể không có em" – Hứa Tung.

Mặc dù thanh tuyến của Mễ Chu không quá xuất sắc, nhưng dù sao cũng là nhạc sỹ, âm điệu và tiết tấu nắm rất chắc, nuốt chữ phun âm đều rất dễ nghe, nói tóm lại là rất được, rất có phong cách.

Hát xong, Mễ Chu đưa micro cho Trịnh Viễn, "Viễn ca, anh muốn hát bài gì không?"

".........."

"Viễn ca?"

"..........Mễ chu, trước kia anh cùng bọn Lâm Hiên đi hát karaoke, chuyện đã nhiều năm trước."

"..........Sau đó?"

"Từ sau lần đó, Lâm Hiên liên tục nhắc nhở anh, nếu sau này anh tìm được vợ rồi, nhất định không được cùng người ta ra ngoài hát hò, bởi vì hát xong có thể chia tay."

"........Làm sao lại khoa trương như thế," Mễ Chu không cho là đúng, trong giới nghệ sỹ diễn viên, người hát tệ rất nhiều, nhưng đôi khi cũng phải hát một hai câu, đến bây giờ Mễ Chu chưa từng nghe qua cái gọi là "người có giọng hát tệ hại", bất luận người nào trải qua huấn luyện, một con heo hừ hừ cũng có thể phát lên thanh âm nhẹ nhàng.

"Đến đây đi, Viễn ca, hát một bài nhé," Mễ Chu đem micro dúi vào tay Trịnh Viễn, "Em làm sao có thể ghét bỏ anh được, không lẽ cả đời này em không được nghe anh hát hay sao?"

Cũng không biết rốt cuộc là do "không ghét bỏ" hay là "cả đời" đả động, ma xui quỷ khiến thế nào mà Trịnh Viễn lại cầm lấy micro, chọn một ca khúc nổi tếng, "Hảo hán ca", ca khúc mở đầu cho bộ phim dài tập "Thủy Hử".

Mễ Chu:.............

Thừa dịp lúc nhạc dạo, Mễ Chu vẫn vụиɠ ŧяộʍ hỏi Trịnh Viễn đang vô cùng khẩn trương, "Viễn ca, sao anh lại chọn bài hát này?"

"Bởi vì Từ Thương nói ca khúc này phù hợp với giọng của anh."

Mễ Chu toàn bộ không biết sống chết nghi ngờ, bởi vì giọng nói của Trịnh Viễn rất dễ nghe, cho nên khi ca hát có lẽ sẽ không khác biệt lắm, nhạc đệm vẫn còn chạy, làm gì có ai không biết điều chỉnh giọng hát cơ chứ.

......... Nhưng mà đúng là vẫn có người không biết điều chỉnh, ví dụ như Trịnh Viễn.

Bài hát này Trịnh Viễn thật sự rất nhập tâm, mặc dù phong cách có phần khác lạ với bình thường, nhưng dù sao cũng là hát trước mặt Mễ Chu, Trịnh Viễn cố gắng sao cho bày hết cái tốt đẹp của mình ra, bất quá, đối với Mễ Chu mà nói, bài hát cùng với Trịnh Viễn hát chẳng có gì liên quan, trừ bỏ ca từ trùng khớp ra thì không biết nhịp điệu đã bị quẳng tới xó nào.

Hơn nữa, khi Trịnh Viễn hát, đặt dấu vô cùng kỳ quái, khiến cho Mễ Chu nghi ngờ, Trịnh Viễn có đúng là người Trung Quốc hay không. Ví dụ ngay như câu đầu tiên, bình thường đọc đúng sẽ là "Sông lớn chảy về đông, Bắc Đẩu ngự trên trời ah...", nhưng khi qua miệng hát của Trịnh Viễn bị bóp méo thành "Sông lớn chảy về đông, sao trên trời run rẩy ah......". Đã vậy, chữ "ah" kia còn được cố tình ngân dài, khiến cho Mễ Chu run rẩy theo, sau đó không nhịn được mà cười ha ha.

Mễ Chu nằm trên ghế sô pha lăn lộn cười không biết trời đất, Trịnh Viễn lại càng không biết Mễ Chu đang cười cái gì, kết quả lại hát càng hăng say, có điều, hát đến chữ chuối cùng, Trịnh Viễn đã choáng váng đến mức hoàn toàn không còn biết cái gì gọi là âm điệu nữa, cứ nhìn lên màn hình, thấy từ nào thì hô lên từ ấy...

"Hải nha y nhi nha......."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha a ha hô hô...."

"Ài hải ài hải y nhi nha.........."

"Không được, không được......." Mễ Chu cố gắng vùng vẫy cắt đứt giọng hát, trong phòng đã trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cười không kiêng nể gì của Mễ Chu.

"Viễn ca..... Tại sao hôm nay em mới biết anh có thiên phú như vậy......" Mễ Chu cười đến rơi nước mắt, "Lúc này anh có thể tham gia "Tiết mục cuối năm", thể loại: đơn diễn, hình thức biểu diễn: ca hát."

"Buồn cười như vậy sao?" Nhìn phản ứng bình thường của Mễ Chu, Trịnh Viễn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"....... Đặc biệt buồn cười."

"Thế, lần sau hát nữa em có nghe không?"

"Nghe!" Mễ Chu vô cùng cao hứng đáp ứng, có điều vẫn bổ sung thêm một câu, "Anh hát thì em sẽ không hát, hoặc là bình thường em sẽ không hát nữa."

"Sao lại như thế?"

"Bởi vì sau khi anh hát xong....." Mễ Chu nhíu nhíu hai hàng lông mày, "Em phát hiện em hoàn toàn không tìm ra phương thức biểu diễn chính xác của bài hát này nữa."

Hai người cứ như vậy cãi nhau ầm ĩ trong KTV, chơi đùa đến mức buồn ngủ, khi đi ra ngoài, Mễ Chu ngáp một cái, liên tục dụi mắt, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.

Trịnh Viễn hỏi y có muốn ngủ một chút hay không, để hắn cõng trở về, Mễ Chu một mực nói không, nói muốn cùng Trịnh Viễn song song đi về, sau cùng vẫn là không chịu đựng được, Trịnh Viễn lại tận tình khuyên bảo, mơ mơ màng màng nằm úp sấp vào lưng Trịnh Viễn mà ngủ ngon lành.

Khi Trịnh Viễn cõng Mễ Chu về, đột nhiên nhớ lại một năm trước kia, chính mình cũng như vậy đem Mễ Chu uống say về nhà. Có điều, lúc ấy chính mình chỉ coi Mễ Chu như một người hàng xóm mà thôi.

Lần đầu gặp mặt, không nghĩ tương lai sẽ như thế này.

Ba mươi tuổi, anh gặp em.

Mễ Chu ngủ không quá an ổn, miệng lầu bầu lẩm bẩm không biết đang nói gì, Trịnh Viễn cẩn thận nghe, hóa ra là bài hát. Vừa nghe đến như vậy, Trịnh Viễn đen mặt, TMD ở trong mơ còn có thể làm việc, đây là cái thể loại đầu óc gì. Có nhất thiết phải nhiệt tình với đại thần như thế không???

Mặc dù trong lòng Trịnh Viễn đang vô cùng tức giận và bất bình, nhưng mà không thể đong đưa Mễ Chu ở phía sau khiến y tỉnh được, dọc theo đường đi có thể nghe thấy giọng của Mễ Chu, mặc dù dứt quãng, nhưng có thể nghe ra được một chút giai điệu.

Không chừng sáng mai, khi Mễ Chu tỉnh lại có khi lại không nhớ gì nữa...... Trịnh Viễn vừa nghĩ, thò một tay ra lấy điện thoại, ghi âm lại những gì Mễ Chu nói ra, nếu sáng mai y quên giai điệu này, có khi lại không biết bao nhiêu ngày làm việc triền miên nữa.

Trịnh Viễn nghe giai điệu mấy lần, cứ cảm thấy quen tai, cũng không nhớ đã từng nghe ở nơi nào. Nếu nói hắn vẽ tranh có thiên phú bao nhiêu, thì đối với âm nhạc dốt đặc cán mai bấy nhiêu... Không đúng, không chỉ dốt đặc cán mai bình thường, phải là độc nhất vô nhị.

Trịnh Viễn cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều như vậy, vốn cũng không quá xa nhà, cho dù đã cố tình đi chậm hết mức có thể, một lúc cũng đã trở về. Sau khi về đến nhà, đánh thức Mễ Chu đang nửa tỉnh nửa mê dậy đánh răng, sau đó thấy y chui vào chăn ngủ yên lành, mới tắt đèn rời đi.

Lúc về nhà, hắn cảm thấy một ngày hôm nay vô cùng mỹ mãn, gọi điện kể cho Lâm Hiên nghe, Lâm Hiên vô cùng biểu dương tinh thần đối mặt với gian nguy, trước sau như một của đồng chí Mễ Chu, bình luận một câu, tình cảm Mễ Chu dành cho Trịnh Viễn, có lẽ là chân thành.

Có điều Khưu Tuyền không được may mắn như vậy, cả ngày hôm nay y phải lăng xăng ở bệnh viện, lần này Hạ Ẩn có thể đường đường chính chính mà hạch sách y. Nếu so sánh với những vết thương ngoài da trên mặt của Khưu Tuyền với cái bụng của Hạ Ẩn bị đánh cho tụ huyết, phải tĩnh dưỡng mấy ngày, bên nào nặng nhẹ cũng rõ ràng thế nên Khưu Tuyền cắn răng chấp nhận. Quản lý của Hạ Ẩn thông báo với bên ngoài là cảm mạo, nhưng Hạ Ẩn chỉ yêu cầu Khưu Tuyền chăm sóc, người nào gây chuyện thì người đó phải chịu trách nhiệm a.

Nếu Khưu Tuyền mà biết Hạ Ẩn sẽ thành ra như vậy, y sẽ nương tay một chút.... Có điều, cái này cũng không phải chuyện to tát gì, khi y biết nguyên nhân sâu xa làm cho Trịnh Viễn không vẽ được một tờ bản thảo, là vì lo lắng cho Mễ Chu, Khưu Tuyền mới nhận thức được, đây mới chính là ác mộng.

Đây chính là sinh hoạt của giai cấp bị áp bách, tầng lớp nhân dân lao động thấp hèn......... Khưu Tuyền thầm nghĩ, một bên nghe lời Hạ Ẩn sai vặt, giúp hắn bổ một quả cam, thuận tiện bỏ hạt đi, nhân tiện cắn một cái.

☆, (? ? ? ? ? )

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hạ ẩn khả manh ∠( "°? °)/
« Chương TrướcChương Tiếp »