Chương 25

Ánh mắt cầu cứu quá rõ ràng, không đợi Trịnh Viễn đưa ra phản ứng, Lâm Hiên đã nhanh nhẹn phi thân chắn giữa hai người, để cho cả hai vô pháp mà dùng ánh mắt trao đổi, để cho Mễ Chu tự mình trả lời.

May mà trước khi Lâm Hiên kịp chắn trước, Trịnh Viễn đã cho Mễ Chu một ánh mắt, dù sao cũng là huynh đệ nhà mình, cứ ăn ngay nói thật thôi, dù sao cây ngay không sợ chết đứng, mặc dù câu thành ngữ được dùng ở đây không thỏa đáng cho lắm, nhưng ý tứ thì có thể hiểu là như vậy.

Sau khi được Trịnh Viễn cho phép, cũng tự tin hơn, bất quá một đống người nhìn chằm chặp mình như vậy, Mễ Chu không phụ sự mong đợi của mọi người, bắt đầu nói lắp.

"Cái kia.... Không, không cùng người khác lăn lộn trên giường...." Đây đương nhiên là nói thật, cùng Tề Hải kết giao nửa năm, đến hôn cũng chỉ dừng lại ở phạm vi hôn má, đừng nói gì đến cái gì có chiều sâu hơn...

"Cùng Viễn ca.... Đương nhiên, đương nhiên cũng không có...."

Mễ Chu ăn ngay nói thật, không nghĩ tới khiến mọi người xung quanh đồng thời cười vang, nhất là Lâm Hiên, cười đến rớt nước mắt, nói không nên lời, chỉ có thể "bốp bốp bốp" vỗ bả vai Trịnh Viễn.

"Trời ơi, Trịnh Viễn, chú như thế là không được rồi!"

Lâm Hiên vừa nói xong, huynh đệ xung quanh lập tức ồn ào theo, thanh âm liên tiếp là "Trịnh ca, đúng như vậy sao?!"

"Trịnh ca, anh xem biểu tình của đồng chí Mễ Chu chẳng hề thoải mái, đây là do anh rồi!!!" "Trịnh ca, không phải là anh không được thật đấy chứ??"

Mễ Chu đứng cạnh Trịnh Viễn không biết nên ứng phó với cục diện này như thế nào, nhưng một khi chú ý đã được hướng về phía mình, Trịnh Viễn liền có vẻ tự nhiên hơn. Trịnh Viễn cầm chén rượu, một bên khiến cho chất lỏng màu vàng đong đưa, một bên nắm bả vai Mễ Chu.

"Các người cái gì cũng không hiểu a." Trịnh Viễn bộ dáng tựa như bác học da tài, "Có một số việc chỉ yêu mới có thể tiến lên, các người có hiểu hay không, huống chi đâu phải cứ muốn là được....... Hơn nữa chuyện này gấp cái gì, các người thử hỏi lão đại của chúng ta một chút xem, lần đầu tiên lăn lộn trên giường là sau bao lâu quen biết Từ Thương?"

Câu hỏi của Trịnh Viễn đã đem tất cả lực chú ý dời đến trên người Lâm Hiên, Lâm Hiên có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái người theo mình nhiều năm như vậy sẽ ở tụ họp này mà chém mình một đao.

Lâm Hiên một mực há miệng cười ha ha ha mà không nói gì, các huynh đệ đã ép y đến góc tường, sau cùng vẫn là Từ Thương hảo tâm đem Lâm Hiên đang ngụp lặn trong biển người mò ra, thấy các huynh đệ nhiệt tình quan tâm vấn đề này như vậy, Từ Thương nghĩ ngợi, nói ra đáp án.

"Bảy năm."

"Gì!?!?"

"Các người thấy chưa," Trịnh Viễn lay tỉnh mọi người, "Đây mới gọi là tình yêu thật sự, các người có hiểu không?"

Mọi người đang ồn ào chợt nghe Trịnh Viễn nói như vậy liền đồng thanh nói vâng, trò chơi lại tiếp tục, mọi người vui chơi giải trí, cãi nhau ồn ào, mỗi người đều dính vài lần nói thật, chỉ có Trịnh Viễn tựa như vận khí đặc biệt tốt, từ đầu đến giờ chưa thua lần nào.

Sau cùng mọi người trên bàn ăn uống cãi nhau muốn chơi "tam quốc chí", chơi như thời chiến quốc, thông qua rút bài chọn thân phận, sau đó phân ra từng nhóm chơi bài, nước nào có nhiều người thắng nhất thì nước đó thắng.

Khi chơi được một nửa, mọi người đều đã lục tục biết thân phận, Mễ Chu và Trịnh Viễn không cùng một nước, Từ Thương và Lâm Hiên cũng vậy, cả bốn người vừa vặn phân ở bốn nước, Lâm Hiên thấy vậy còn vui vẻ cười, như vậy rất tốt, không cần kiêng kỵ người thân gì cả.

(*dập đầu lần 2* Dê thề là Dê không hiểu luật chơi nó dư lào,kiểu kiểu như 4 đội cử 4 người ra đánh bài ấy *khóc-ing*)

Mễ Chu là người thiệt mạng đầu tiên, Lâm Hiên lúc ấy an vị cho Mễ Chu ngồi cạnh mình, lúc ấy không có bài đồng chất, dựa theo quy tắc của trò chơi, Lâm Hiên chỉ có thể vùi dập người bên cạnh, cho dù Mễ Chu có bốn cái mạng vẫn vị liên hoàn nỏ Chư Cát xử lí bài của mình.

Mễ Chu vốn không am hiểu trò chơi này, thua cũng chẳng có cảm giác gì, thả bài trên tay xuống chạy sang chỗ Trịnh Viễn, lại nhìn bài của hắn, có chém gϊếŧ gì Mễ Chu cũng không biết, sử dụng những kỹ năng đánh bài thượng đẳng, diệt trừ quân địch là quá đợn giản

Đội thắng chính là quốc gia của Từ Thương, Mễ Chu lúc này mới biết rò chơi có trừng phạt, vì nhà hàng là đi mượn của bạn thân Từ Thương, cho nên đội thua sẽ phải quét sạch trả lại người ta.

Ba tổ còn lại không cần tham gia dọn dẹp, có thể trở về ngay, dựa vào thời gian lúc này cũng nên thu thập trở về, đột nhiên Lâm Hiên lại ngăn cản mọi người.

"Mọi người đã quên a, lần tụ họp trước tôi đã nói, người thua đầu tiên cũng có phạt a ~" (bạn Hiên cố tình gài hàng bạn Chu kìa....)

Lâm Hiên nói những lời này khiến Mễ Chu cứng đờ, nếu biết như vậy y tình nguyện không chơi mà ngoan ngoãn đi dọn dẹp luôn cho rồi.

"Có điều, xét thấy Tiểu Mễ Cháo là người mới, chúng ta cũng không nên làm cậu ấy khó xử........"

Câu nói của Lâm Hiên khiến cho tâm tình Mễ Chu thoáng thả lỏng, bất quá câu sau đó lại khiến y căng cứng người, "Như vậy đi, trừng phạt của Tiểu Mễ Cháo là trước mặt mọi người nói một câu xấu hổ, thế nào?"

Các huynh đệ phía dưới đương nhiên là ủng hộ tuyệt đối, Trịnh Viễn vốn định ngăn Lâm Hiên lại, không muốn để Mễ Chu quá khó xử, nhưng nghe xong đề nghị của Lâm Hiên, hắn cũng chưa nói gì, đứng yên một chỗ.

Nói thực ra thì, hắn cũng muốn nghe một chút, Mễ Chu có thể nói cái gì.

Mễ Chu thấy Trịnh Viễn cũng không giúp y, tự biết bản thân mình khó qua được kiếp này, bất quá Mễ Chu rất nhanh an ủi chính mình, không phải chỉ là một câu nói thôi sao, đại lão gia đây sẽ nói, có mất miếng thịt nào đâu!

Bất quá, cái đề tài này của Lâm Hiên... cái này... lời nói xấu hổ... Thật sự là có, trước tụ họp mình còn luôn luôn muốn nói mà, nhưng chẳng lẽ lại nói trước mặt mọi người như vậy hay sao....

Mễ Chu do dự, y không biết có nên nói trong hoàn cảnh như vậy hay không, nhưng Mễ Chu dám chắc rằng, những lời này, không sớm thì muộn cũng phải nói ra........

Đằng nào cũng phải nói, vậy nhân cơ hội này đi, trước mặt Lâm Hiên, Từ Thương, tất cả các huynh đệ của Trịnh Viễn..........

"Tôi quen biết Viễn ca dã một năm," thanh âm của Mễ Chu không lớn, nhưng từng từ từng chữ lại vô cùng rõ ràng, "Lúc ấy tôi đang chìm trong nỗi đau khổ của nhân sinh, người kéo tôi ra khỏi cái hố ấy là Viễn ca, lúc mới quen biết anh ấy, tôi cảm thấy Viễn ca thật hung dữ a...., cả ngày lúc nào cũng nghiêm mặt, giống như ăn phải khói lửa nhân gian."

Khi Mễ Chu nói đến đây, phía dưới đã có người bụm miệng cười, Mễ Chu cũng không thèm quản, tiếp tục nói tiếp.

"Nhưng càng về sau, mỗi ngày bên anh ấy, càng phát hiện anh ấy là một người tốt, tuy rằng không nói nhiều, nhưng cực kỳ đáng tin cậy, đôi khi nghĩ xấu nhưng người khác cũng không thể nào biết được, rất biết chiếu cố người khác, đi bên cạnh anh ấy, luôn cảm thấy vô cùng an toàn.

Lúc nói tới đây, hốc mắt Mễ Chu đã hơi ẩm ướt, trời mới biết Mễ Chu phải dùng biết bao nhiêu dũng khí mới nói y có "cảm giấc an toàn" khi ở bên cạnh người khác, cuộc sống của y luôn thiếu cái này cái nọ, ngày qua ngày luôn cẩn thận lo được lo mất, Trịnh Viễn cho y dũng khí để bước tới tương lai, tấm chân tình ấy, sau này tương lai có như thế nào, Mễ Chu sẽ không bao giờ quên.

"Tôi nghĩ muốn ở bên Viễn ca suốt cuộc đời này, tuy rằng bây giờ nói cả đời nghe có vẻ xa xôi, nhưng tôi thật sự nghĩ như vậy......."

Trịnh Viễn từ từ gạt mọi người, từng bước từng bước đến gần Mễ Chu.

"Những lời này tôi chưa từng nói với anh ấy, tôi hi vọng trước mặt mọi người, nói ra những lời này, mong mọi người chứng kiến......." Mễ Chu hít sâu một hơi, run rẩy nhắm chặt mắt, "Em chắc chắn hiện tại người em thích nhất là anh, Trịnh Viễn."

Bên dưới mọi người ầm ầm vỗ tay, Trịnh Viễn đi đến trước Mễ Chu, mở ra hai tay, Mễ Chu đứng trên bục nhỏ, khom lưng ôm Trịnh Viễn, Mễ Chu còn có thể cảm giác được, trái tim mình đang nhảy dồn dập trong l*иg ngực, mỗi một nhịp đều muốn nhảy tung ra, giống như nhắc nhở y vừa rồi mới nói những gì.

Trịnh Viễn nắm tay Mễ Chu, đem tay y áp lên trên ngực mình, Mễ Chu mới cảm giác được, nơi đó cũng có một trái tim đang đập thật nhanh, từng nhịp từng nhịp, càng đập càng nhanh hơn.

Hai tay Trịnh Viễn dùng lực ôm Mễ Chu xuống, lôi kéo tay y đi ra ngoài, thấy Lâm Hiên và Từ Thương, cũng chỉ phất tay lên, ý bảo chính mình phải đi trước.

"Đi nhanh đi, đi nhanh đi!!! Chúng ta không ngăn cản hai người làm chuyện chính sự đâu!"

Sau khi đạt được đồng ý của lão đại, cước bộc của Trịnh Viễn lại càng nhanh, lúc đi ra khỏi nhà hàng, mới đi chậm lại, chẳng qua tay phải vẫn nắm chặt Mễ Chu, giống như lo lắng, chỉ lơ là một chút, Mễ Chu sẽ biến mất ngay.

"Viễn ca........."

Vừa mới thông báo như vậy, (phải là tỏ tình chứ) hiện tại Mễ Chu có chút xấu hổ khi cùng Trịnh Viễn một chỗ, bộ dáng của Trịnh Viễn cực kỳ rõ ràng không có cự tuyệt y, bất quá không nói câu nào như vậy, Mễ Chu ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ.

"Mễ Chu," thanh âm của Trịnh Viễn trong màn đêm có chút mông ling, hắn chỉ nhẹ nhàng gọi tên Mễ Chu, Mễ Chu khẽ nâng đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Nơi này," Trịnh Viễn chỉ vào nơi Mễ Chu vừa chạm qua, "Bởi vì một câu nói của em, hết sức cao hứng, hiện tại anh vội vã về nhà..."

Mễ Chu cũng không phải là trẻ con ba tuổi, nói trắng ra như vậy rồi còn không hiểu làm sao được, Mễ Chu đỏ mặt không biết nên nói gì, lại ngoan ngoãn ngồi lên ghế lái phụ thắt dây an toàn. (anh ấy dụ dỗ con zai nhà lành kìa *chỉ chỉ*)

Trên đoạn đường này, cứ mỗi lần gặp đèn đỏ, Trịnh Viễn sẽ thò đầu sang hôn Mễ Chu, ban đầu chỉ là hôn má, càng về sau lại càng quá phận, lúc dừng cở chỗ đèn đỏ còn 45 giây, Trịnh Viễn trực tiếp chiếm lấy một cái hôn sâu, hôn đến mức Mễ Chu có phần thiếu khí, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Sau khi đem xe dừng lại trong ga ra, Trịnh Viễn mở cửa cho Mễ Chu xuống xe, kết quả là chỉ có một đoạn đường ngắn từ gara đến nhà ở, Trịnh Viễn cũng không thể đợi được, trực tiếp ôm Mễ Chu chạy vào thang máy.

"Viễn ca!!" Trong nháy mắt người bị ôm lên, khiến cho Mễ Chu sợ đến mức ôm chặt lấy cổ Trịnh Viễn, hai cánh tay gát gao không rời, "Viễn ca, thả em xuống đi, nếu gặp người khác thì làm sao giờ....."

"Gặp được người thì càng đơn giản hơn!" Trịnh Viễn cười đến mười phần vô lại, cực kỳ giống vẻ mặt của Lâm Hiên khi làm chuyện xấu, "Anh liền hôn cho người ta xem."

Mễ Chu vừa nghe hắn nói như vậy, liền dúi đầu vào trong lòng hắn, sống chết cũng không ngẩng lên, dù sao nếu người khác có nhìn thấy cũng chỉ thấy Trịnh Viễn, sẽ không thấy mình.

Nhìn bộ dạng của Mễ Chu tựa như đà điểu chạy trốn, Trịnh Viễn không nhịn được cười to, một đường lên lầu không gặp ai cả, trực tiếp ôm Mễ Chu về nhà mình.

Cho dù du͙© vọиɠ đã bốc lên đến đỉnh đầu, Trịnh Viễn cũng không quên, vào trong nhà việc đầu tiên là phải điều chỉnh điều hòa ấm lên, Mễ Chu sợ lạnh, sợ đến vô cùng, mỗi lần ăn cơm ở nhà Mễ Chu đều khiến Trịnh Viễn ra toàn thân mồ hôi.

Trịnh Viễn cũng không bật bóng đèn lớn lên, chỉ mở một bóng đèn bàn nhỏ vàng nhạt ấm áp, Mễ Chu thấy Trịnh Viễn một tay ôm mình, một tay mở một loạt công tắc trên tường, cẩn thận hỏi, "Viễn ca, anh làm cái gì thế?"

"Cháo trắng uống nóng mới ngon." Trịnh Viễn trả lời vô cùng nghiêm trang.

☆, (? ? ? ? ? ? ? )

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 【 che đậy mặt

Lời Dê: chương này quá nhiều sạn, mong đồng bào lượng thứ, có mẻ răng cũng đừng trách Dê.......