Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiền nhiệm và đương nhiệm ngồi cùng một chỗ tán gẫu về chuyện của một người....... Nói như vậy thì nghe có vẻ kinh sợ, nhưng điều kỳ quái ở đây, đó là không khí áp bách giữa Trịnh Viễn và Tề Hải cũng không biểu hiện ra ngoài, bởi vì trong lòng Trịnh Viễn biết, nếu nói về hiểu biết của hai người đối với Mễ Chu, mình đương nhiên không thể so sánh được với Tề Hải.

"Hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy Trịnh Viễn trong truyền thuyết," trong giọng nói của Tề Hải vẫn mang theo chút ngữ khí trêu chọc, "Quả nhiên đúng như lời anh nói, đẹp trai hơn, cao hơn tôi a."

Câu nói của Tề Hải đúng là làm giảm bớt không khí căng thẳng giữa hai người, Trịnh Viễn cảm thấy có chút quen tai, hình như lúc trước là mình nói với người ta như vậy, cũng cười theo một cái.

"Anh biết không, lúc trước anh làm Tiểu Mỹ sợ hãi," Tề Hải nghiêng nghiêng đầu, "Anh đem bút máy phóng lên trên tường, Tiểu Mỹ vội vàng gọi điện cho tôi, bảo nhanh nhanh cùng Mễ Chu nói rõ ràng mọi chuyện."

Lúc ấy, khi Tiểu Mỹ gọi điện cho Tề Hải, Tề Hải vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn đã sớm biết thân thủ của Mễ Chu, vẫn là ngày còn học trung học có một lần tan học trời đã tối đen, Tề Hải thấy Mễ Chu đi ở phía trước liền đi đến vỗ vai y một cái, giữa khung cảnh tối tăm, lại có một mình, theo bản năng, Mễ Chu ..... liền đá cho Tề Hải một cước, khiến hắn thống khổ mấy ngày.

"Tiểu Mỹ?" Trịnh Viễn nghĩ nghĩ, thiếu chút nữa không nhớ người này, mãi đến khi Tề Hải nhắc đến chuyện bút máy, Trịnh Viễn mới nhớ ra là bạn gái của Tề Hải, "Hai người bây giờ thế nào rồi?"

"Cũng bình thường," Tề Hải nhún vai, một bộ không sao cả, "Thân thể của ba mẹ tôi không tốt lắm, luôn luôn thúc giục tôi kết hôn, nếu không sẽ lấy cái chết ra để uy hϊếp. Ba mẹ của Tiểu Mỹ là bạn cũ của họ, từ nhỏ đã luôn đi theo tôi, nếu không phải trong nhà thúc giục, tôi tình nguyện cùng Mễ Chu cứ như vậy làm bạn bè bên nhau cả đời," Tề Hải đùa nghịch ống tiêm, "Nữ nhân à..... Quá khó hầu hạ, vẫn là ở bên cạnh Mễ Chu là thoải mái nhất."

Trịnh Viễn nghe thấy Tề Hải nói như vậy, không khỏi cứng người, kết quả lại bị Tề Hải thấy được, cười ha hả, "Trịnh Viễn, nếu theo tuổi tác tôi nên gọi anh một tiếng "ca", nhưng ại sao cứ nhắc đến tiểu tình nhân sẽ luống cuống như vậy?"

"Mễ Chu là vợ của tôi," Trịnh Viễn rõ ràng bất mãn với suy luận của Tề Hải, "Mà còn là người vợ đầu tiên." (rất chi là thích cái đoạn này)

"Ôi, là mối tình đầu a, chậc chậc..." Tề Hải tặc lưỡi, bày tỏ kinh ngạc, "Rất tốt. Mễ Chu nhất định sẽ rất cao hứng, ngày nào đó nhất định phải nói cho cậu ấy biết chuyện này."

"Tại sao lúc ấy anh lại buông tay Mễ Chu?" Trịnh Viễn thay đổi đề tài, để người khác nắm trọng tâm câu chuyện chẳng thoải mái tí nào.

"Tôi không phải nói rồi sao, ba mẹ không khỏe," Tề Hải thay đổi tư thế nằm cho thoải mái, "Mà cảm tình đối với Mễ Chu, tôi biết có thể nhiều hơn tình bạn một chút, nhưng khẳng định không phải là tình yêu. Mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt chờ mong của Mễ Chu, tôi lại không đành lòng phá đi cảm giác của cậu ấy, luôn nghĩ, đợi vài ngày nữa sẽ nói cho cậu ấy biết, vài ngày nữa sẽ nói, kết quả liền kéo dài lâu như vậy, sau cùng vẫn khiến Mễ Chu khổ sở."

Trịnh Viễn nhẹ điểm đầu, hắn vô cùng rõ ràng mỗi lần Mễ Chu ngẩng đầu lên, đôi mắt chớp chớp, chớp chớp, mang theo lực sát thương lớn đến thế nào.

"Không biết anh có từng thấy Mễ Chu làm việc?" Tề Hải nhắc đến nghi vấn của mình, nhìn Trịnh Viễn.

"Đã từng, cơ hồ là không còn để ý đến hình thức bên ngoài." Đến nay Trịnh Viễn vẫn còn nhớ rõ thời điểm Mễ Chu không viết ra được bài hát, bộ dáng hướng về phía hắn rống to.

"Có phải là đặc biệt mạnh mẽ đến mức chịu không nổi? Giống như mèo nhỏ biến thành báo hoa." Tề Hải khẽ nói, đã nhiều năm, mỗi lần Mễ Chu làm việc đều là như vậy, mỗi lần bước vào sáng tác nhạc thì tự động thay đổi, Tề Hải lại nói, "Mỗi một tháng Mễ Chu đều có vài ngày như vậy, cần cẩn thận che chở, nhất định không được nhấn chuông cửa, trực tiếp mở cửa đi vào là được."

"Ừm....." Trịnh Viễn thâm trầm một tiếng xem như đã rõ, lúc mới quen biết Mễ Chu, Tiểu Mỹ đã lấy chìa khóa phòng từ Tề Hải đưa cho hắn, để cho hắn chiếu cố Mễ Chu, Trịnh Viễn nhận lấy cái chìa khóa, không ngờ ngày đó lại có ích như vậy.

"Anh đừng tưởng Mễ Chu là bé ngoan, thực ra còn rất nhiều, rất nhiều tật xấu," Tề Hải duỗi tay, nghiêm túc đếm từng cái một, "Không thích dùng bữa; rau thơm rau cần sẽ không ăn, nhưng sẽ không nói ra, nếu cứ kiên trì ép buộc cậu ấy sẽ ăn; uống một chút rượu sẽ say, sau khi uống rượu sẽ nói rất nhiều; hay ném loạn đồ vật, thường xuyên phải đi tìm; một khi viết nhạc sẽ thay đổi tính tình – vô cùng tồi tệ; vừa nhắc đến đại thần kia sẽ mất đi lý trí; có thể nói chuyện lảm nhảm về đại thần nguyên một ngày....."

"Anh nói với tôi những thứ này để làm gì?" Trịnh Viễn cắt ngang câu nói của Tề Hải. Đối phương còn muốn kể thêm vài khuyết điểm.

"Chẳng qua muốn nói cho anh biết mà thôi," Tề Hải đặt tay xuống thở dài một hơi, "Đã nhiều năm như vậy, đối với tôi mà nói bạn bè chí cốt cũng chỉ có mình Mễ Chu, những người khác chẳng qua là xã giao trò chuyện, chủ có Mễ Chu, vô luận là trước đây hay bây giờ, tôi đều vô cùng lo lắng cho cậu ấy."

Nhìn Trịnh Viễn cau chặt mày, Tề Hải vỗ vỗ bờ vai của hắn, "không cần ghen tị, Mễ Chu chưa nói với anh chuyện tôi sẽ xuất ngoại sao?"

"Không có."

"Ba tôi mở rộng công ty đến nước Mỹ, mùa xuân năm sau tôi sẽ cùng Tiểu Mỹ kết hôn, sau đó đi Mỹ giúp ba, đến lúc đó tôi cũng không thể quan tâm Mễ Chu được nữa, cho nên trước khi đi, muốn cùng anh nói rõ ràng a."

"Không thành vấn đề," Trịnh Viễn đứng lên, loáng thoáng thấy bóng dáng Mễ Chu trở về, "Dù cho Mễ Chu không tin vào cái gọi là nhất kiến chung tình, nhưng tôi lần đầu tiên nhìn thấy em ấy, lúc ấy, tôi liền biết em ấy không giống những người khác."

"Huống chi, tôi và Mễ Chu có một điều vô cùng đặc biệt ràng buộc, có dứt cũng không ra."

Thời điểm Mễ Chu bị Trịnh Viễn lôi ra khỏi bệnh viện không dám nói lời nào.

Trịnh Viễn nắm cổ tay Mễ Chu, tuy không đi nhanh, nhưng Mễ Chu vẫn bị lôi đi xềnh xệch, cả người đều ủy ủy khuất khuất.

Hôm nay mình không nói rõ ràng với Trịnh Viễn rằng đi nơi nào là không đúng, bất quá y chỉ nghĩ là sẽ đi lấy lại cuốn nhật ký, rất nhanh có thể trở về, nào ngờ vừa đến nhà Tề Hải lại phát hiện hắn phát sốt, Tiểu Mỹ lại đang đi họp, lúc Trịnh Viễn gọi điện hỏi y có muốn đi đến chỗ đoàn làm phim, lúc ấy y cũng muốn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đưa Tề Hải đến bệnh viện.

Không nghĩ ra cuối cùng Trịnh Viễn vẫn biết tất cả, lúc Tề Hải bảo mình đi lấy ảnh chụp XQ rõ ràng là muốn mình rời di, về sau hai người nói gì y cũng không biết, chỉ là sau cùng, Trịnh Viễn không nói lời nào mà đi, thuận tiện túm theo Mễ Chu.

Mặc dù Mễ Chu không muốn đi nhưng lúc này trước mặt Trịnh Viễn y không dám nói một chữ "không", cứ như vậy mà bị kéo đi, Tề Hải chớp chớp mắt nhìn theo, ý bảo cứ yên tâm.

Mà lúc này, cục diện này có thể vì một câu an tâm mà lắng xuống hay sao!!!!!!!!!

"Mễ Chu."

Một mực suy nghĩ xem phải mở miệng thế nào lại nghe âm thanh gọi mình liền cả kih, ngẩng đầu liền nghe thấy.

"Em có biết mình sai ở đâu không?"

Hóa ra là để cho Mễ Chu thẳng thắn nhận khoan hồng, "Em hôm nay không nên đến gặp Tề Hải, .......không nên đưa anh ta vào bệnh viện, ......... ngày hôm qua anh hỏi nên trả lời anh......Không nên...."

"Không đúng," trịnh viễ nhéo chóp mũi của Mễ Chu, "Em không sai những chuyện này."

............ Chẳng lẽ còn sai to hơn sao?! Tề Hải đã nói với Trịnh Viễn cái gì?! Mễ Chu căng thẳng trong lòng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, biểu tình muốn khóc.

"Em và Tề Hải là bạn bè, em đưa anh ta đến bệnh viện là việc em phải làm, có điều, em dấu không cho anh biết chính là em sai."

Nhìn ánh mắt của Trịnh Viễn, thanh âm của Mễ Chu ngày càng nhỏ, sau cùng chỉ nói "Vậy sao" vô cùng nhỏ, tựa như không nói.

"Trong mắt em anh là người hẹp hòi như vậy hay sao?"

Mễ Chu sững sờ gật đầu, sau đó lại cảm thấy sự tình không quá đúng lại vội vàng lắc đầu, kết quả tự làm mình rối hết cả lên.

"Viễn ca, Viễn ca! Anh nghe em giải thích a, không phải như anh nghĩ đâu (≧Д≦)
"Đừng hoảng hốt, anh biết ý em," Trịnh Viễn xoa xoa đầu Mễ Chu, "Anh chỉ muốn nói cho em biết, sau này có việc gì, nhất định phải nói cho anh biết."

"Viễn ca, em........"

"Anh biết em sẽ không nói dối anh, anh cũng biết hiện tại trong lòng em anh cũng chưa phải là người quan trọng nhất, nhưng rong lòng của anh, người quan trọng nhất chính là em." (tỏ tình trá hình)

"Viễn ca, chuyện đó....."

"Không phải em đã nói, pháp sư ma thuật giỏi nhất trên thế giới chính là thời gian sao? Anh cũng không ép buộc em, cũng không bắt em làm cái gì, anh chỉ làm cho thời gian chứng minh, cho đến khi đối với em anh trở thành người quan trọng nhất, bây giờ không cần lo lắng phủ định, đồng ý với anh, được không?"

Thanh âm của Trịnh Viễn trầm trầm, đối mặt với Mễ Chu, sử dụng đôi mắt thâm tình nhất để nhìn y, Mễ Chu có thể thấy được, trong đôi mắt ấy, chỉ có hình bóng của mình mà thôi.

"Vâng."

Mễ Chu cũng không giải thích cái gì, lôi kéo ngón tay của Trịnh Viễn, sau cùng lên tiếng.

"Anh nói rất đúng, trên thế giới này, bất luận cái gì cũng không thể so sánh với thời gian, mọi thứ sẽ càng thành thực."

"Thời gian không còn sớm, sau khi đưa Mễ Chu về nhà, Trịnh Viễn cũng về nhà mình ngay, lúc vào trong nhà mới phát hiện nhật ký của Mễ Chu còn đang ở trong tay mình, đang muốn trả lại, nhưng lại nghĩ đây là biện pháp tốt nhất để lấp đầy khoảng trống trong lòng Mễ Chu, Trịnh Viễn đã hỏi Mễ Chu có đồng ý không, nhưng không hiểu Mễ Chu nghĩ đến cái gì mà đỏ bừng mặt, sau cùng gật gật đầu, cho phép Trịnh Viễn xem.

Sau khi an ổn ngồi trong nhà, nhìn cuốn nhật ký vừa to lại vừa dày, bệnh cũ lâu năm lại tái phát, vừa nhìn thấy cái gì đó nhiều chữ liền đau đầu, đặt nhật ký của Mễ Chu lên giá sách, sau đó mở máy tính ra.

Nhìn thấy Tiểu Mễ Cháo online, Trịnh Viễn nhịn không được đùa y hai câu, vừa mới bắt đầu hai người còn nói một chút về rắc rối của mình, mãi đến khi Mễ Chu hỏi một câu.

"Đại thần, ngài có người trong lòng không?"

"Có." Trịnh Viễn rất nhanh hồi phục.

"Vậy ngài có rơi vào tình huống như vầy hay không, có một câu, rất muốn, rất rất muốn cùng người ấy nói nhưng mỗi khi ở bên cạnh người ấy, lại không nói ra được."

Nhìn vấn đề của Mễ Chu, tay của Trịnh Viễn trên bàn phím đã gõ thật lâu, gõ lại xóa, gõ lại xóa, hắn có chút không hiểu, Mễ Chu có cái gì muốn nói với mình mà lại nói không được?

"........Không có vấn đề này." Không biết trả lời ra sao nên đành nói thành như vậy.

Trịnh Viễn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng buồn rầu của Mễ Chu.

"Đến lúc tự nhiên sẽ nói được."

"Ưm? Nghĩa là sao?"

"Ta nói a," Trịnh Viễn vui vẻ tiếp tục gõ phím, "Khi ngươi muốn nói những lời ấy, tâm tình phải đủ nhiều, dũng khí cũng tràn ngập, như vậy lời nói mới có thể nói chuyện ấy ra, không cần phải cố sức."

Mễ Chu tựa như bừng tỉnh đại ngộ, đánh hai cái dấu chấm than, sau đó nói chính mình đã chuẩn bị nói rồi, trên màn hình toàn ký hiện cảm ơn.

Gửi cho Mễ Chu một biểu tình ngủ ngon, bức tranh hai ngày trước không biết tại sao lại từ khe hở của giá sách mà rơi ra, Trịnh Viễn nhặt lên, tiện tay kẹp vào giữa nhật ký của Mễ Chu.

Tắt máy tính, Trịnh Viễn nằm trên giường thật lâu mà không ngủ được, trong đầu cứ suy nghĩ đến câu nói kia của Mễ Chu, "Có một câu, rất muốn, rất rất muốn nói cho người ấy, nhưng mỗi khi bên cạnh, lại không nói được."

Mễ Chu, em muốn nói cái gì a?

☆, ? _(-ω-"_)⌒)_

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cái này nhan văn tự tên là dẩu lên mông? _(-ω-"_)⌒)_ ha ha ha ha ~~ lại cảm tạ đại gia như vậy vội vàng còn bớt thời giờ xem văn ~╭(╯3╰)╮
« Chương TrướcChương Tiếp »