Một trong hai cao thủ trẻ tuổi trên cây, thanh niên anh tuấn Đường Nguyên đi đến Dương Châu. Hắn nhận được một tờ rơi của Tinh Tử tửu lâu:
“Nữ chủ của tửu lâu là Hồ Hiểu Thán, tuổi mười chín, vẻ ngoài xấu xí nhưng cầm kỳ thư họa không cái gì không thông, kiếm đạo lại có tu vi phi phàm… Nay quyết định mười bảy tháng năm luận võ chọn rể ở vũ đài lộ thiên của bản lâu. Mong người có lòng đến để so tài…”
Rốt cuộc Đường Nguyên hiểu được nguyên nhân ngày đó Hồ Hiểu Thán nghẹn ngào trong rừng cây: Nàng xấu đủ để cao thủ hạng nhất sợ tới mức gọi quỷ, một cô gái mười chín tuổi hoài xuân sao có thể không đau lòng thổn thức? Nhưng Đường Nguyên có ý kiến khác, hắn cho rằng mình cần một nữ tử có đức làm vợ, không phải một bình hoa xinh đẹp để trong nhà. Hắn nhắm mắt lại nghĩ đến bóng dáng xinh đẹp của Hồ Hiểu Thán, quyết định đi luận võ chọn rể.
Ba mốt ngày trước khi luận võ chọn rể, Hồ Hiểu Thán về đến Dương Châu.
Trong Tinh Tử tửu lâu, Hồ Hiểu Thán vô cùng phẫn nộ, nguyên nhân là mọi người đều lừa nàng để thu xếp việc luận võ kiếm chồng. Tờ rơi phát bay ngập trời, không thể thu lại được, chỉ có thể đâm lao theo lao để người ta xem náo nhiệt. Kết quả cuối cùng của việc nàng phẫn nộ là im lặng, mọi người muốn tốt cho nàng, nàng biết nói gì nữa đây?
Thực khách của Tinh Tử tửu lâu bỗng nhiên nhiều lên, người yêu cầu Hồ Hiểu Thán thanh xướng[1]
cũng nhiều lên.
Vì thế, Đường Nguyên nghe bài “Thanh bình nhạc”.
“Xuân về nơi nào, tịch mịch không lối bước.
Nếu có người biết nơi xuân đi, nhớ gọi về cùng nhau.
Xuân biến mất có ai hay? Trừ phi hỏi chim hoàng oanh.
Trăm mối không người gỡ, chỉ vì tường vi lướt qua.”
Đường Nguyên không biết phải làm thế nào, tiếng ca ai oán động lòng người như thế, ai nghe cũng phải thương cảm vạn phần. Bóng người sau màn che tựa như giữ diều, điều khiển tâm tư của người khác, bao gồm tâm tư của Đường Nguyên. Đột nhiên Đường Nguyên mong ước vĩnh viễn sở hữu tiếng ca động lòng người này, để lúc nào cũng có thể nghe thấy nó vang lên. Hắn nhìn chim yến tháng tư bay qua tường tửu lâu, thở dài nói: “Nếu không bi thương thì thật tốt!”
Chợt ngoài cửa có người cười lớn, sau đó ngâm một câu thơ, cũng là “Thanh bình nhạc”.
“Mái tranh thấp nhỏ, trên suối cỏ xanh tươi.
Say nằm bên nhau thật tốt, ông bà tóc bạc nhà ai?
Con lớn cuốc đậu rạch Đông, con giữa đan móc l*иg gà.
Vui nhất con nhỏ rảnh rang, nằm đầu suối bóc đài sen.”
Khắp bài đau khổ lại bị câu “Vui nhất con nhỏ rảnh rang, nằm đầu suối bóc đài sen.” hóa thành hư không, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại. Bên ngoài là một ăn mày quần áo rách bươm tóc tai rối bù.
Sau màn che tiếng nhạc ngừng bặt, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đi ra hỏi ăn mày: “Ăn mày, biết chữ không?” Ăn mày đáp: “Biết.” Thiếu niên lại hỏi: “Có hiểu tính toán?” Ăn mày đáp: “Hiểu.” Lát sau thiếu niên đến vái chào, cung kính nói: “Mạo phạm tiên sinh, bản lâu đang thiếu trướng phòng tiên sinh,[2]
tiên sinh có bằng lòng…” Ăn mày không chờ thiếu niên nói xong, ngắt lời: “Được.”
Vì thế ăn mày trở thành trướng phòng tiên sinh, mọi người gọi hắn là Hoa Sinh Mễ,[3]
vì hắn tự xưng họ Hoa tên Sinh.
Hoa Sinh Mễ mặc quần áo nhà nho cũng có dáng vẻ bất phàm. Khả năng tính toán của hắn quả nhiên rất cao minh, nhớ hết các khoản nợ. Ngày Hồ Hiểu Thán phát tiền lương, hắn thi lễ nói: “Hoa mỗ tới tháng này, mới làm mười ngày, sẽ không lấy tiền lương.” Vì thế Hồ Hiểu Thán thu bạc về, nói: “Làm cho tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Hoa Sinh Mễ đáp: “Vâng.”
Ngày nào Đường Nguyên cũng đến Tinh Tử tửu lâu, nhưng không nghe thấy tiếng ca nữa.
Đường Nguyên thường xuyên gặp Hồ Hiểu Thán. Nàng che mặt, thổi sáo trên Tinh Tử tửu lâu. Tiếng sáo của nàng bay rất xa rất xa, uyển chuyển như hoàng oanh lảnh lót. Đường Nguyên nhìn thân ảnh người trên lâu, bất giác nở nụ cười ngây ngô.
***
Ngày luận võ chọn rể, người đông nghìn nghịt.
Quả nhiên có rất nhiều người tham gia.
Về sau một nhân sĩ liên quan tiết lộ, có hai trăm ba mươi ba người tham gia luận võ, đánh tới cuối cùng chỉ còn thiếu chủ Đường Nguyên của Thiên Hồng cung. Thiên Hồng Cung chính là cung đứng đầu võ lâm hiện nay, khiến người giang hồ nghe thấy mà biến sắc. Thiếu chủ Đường Nguyên anh tuấn tiêu sái lại có võ nghệ cao cường, đi vào giang hồ đã năm năm vẫn chưa từng gặp đối thủ.
Thế mà kết quả hắn lại thua, thua dưới tay một người trẻ tuổi tên là Diệp Vũ Hoa. Không biết Diệp Vũ Hoa sử dụng ám khí gì, có thể khiến Đường Nguyên lập tức ngửa mặt lên trời ngã xuống. Sau đó một vài nhân sĩ có uy tín trong chốn giang hồ tìm kiếm tư liệu liên quan, qua nhiều phen nghiên cứu, họ đưa ra hai giả thuyết về thân thế của Diệp Vũ Hoa:
Một, hắn là con riêng của danh hiệp tái ngoại “Độc hành vương” Diệp Triển Diệp, võ nghệ tinh thông, hành xử trượng nghĩa. Nhưng nghe nói Diệp Triển Diệp không sử dụng ám khí, sao đứa con được hắn đích thân dạy dỗ để trở thành trượng nghĩa lại có thể dùng ám khí chứ?
Hai, hắn là con độc của giáo chủ Ma giáo Hoa Vô Ngân, tính tình khó dò. Nhưng nghe nói sau khi Hoa Vô Ngân chết, hắn bi thương quá độ mà ốm liệt rồi chết, năm đó mới có mười bốn tuổi.
Nhân sĩ uy tín tranh luận không ngừng, không ai có thể đưa ra căn cứ chính xác để chứng minh: “A! Diệp Vũ Hoa này chính là gã này gã nọ.”
Trên thực tế, tình hình ngày đó là như vậy:
Số người tham gia luận võ là ba mươi ba người, đi xem là hơn một ngàn người, khiến cho vũ đài luận võ bị vây chật như nêm cối. Khi nhạc cổ vang lên, một nữ tử mặc đồ bảy sắc như tiên nữ bắt đầu uyển chuyển múa. Đoàn người lặng ngắt như tờ, ai cũng biết nữ tử che mặt bằng khăn lụa đó là Hồ Hiểu Thán. Điệu múa của Hồ Hiểu Thán quả nhiên khiến cho người xem hoàn toàn thỏa mắt. Nhạc vừa ngừng, có một người khua chiêng: “Bắt đầu luận võ!” Ba mươi ba người lên đài đánh loạn một trận, giống như hán tử ở nông thôn đấu vật. Hồ Hiểu Thán than thở một tiếng, che mặt mà khóc. Hoa Sinh Mễ ở bên cạnh biết điều dâng khăn tay. Sau đó rất nhiều người bị đánh xuống vũ đài, tám chín người còn lại chỉ ngươi một chiêu ta một chiêu, đánh nhau cho có nhịp có phách.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Đường Nguyên.
Đường Nguyên đắc ý chỉnh lại quần áo đã bị mọi người kéo xộc xệch, bước chậm rãi đến trước mặt Hồ Hiểu Thán. Hồ Hiểu Thán thấp thỏm nhìn thanh niên anh tuấn bất phàm này, trái tim như nai con đá loạn không biết nên làm thế nào cho phải. Thanh niên anh tuấn Đường Nguyên thâm tình nói: “Hiểu Thán, ta thắng.”
Đường Nguyên giơ tay nhấc khăn che mặt của Hồ Hiểu Thán. Trên thực tế, hắn chỉ vén khăn che mặt kia lên một chút.
Vì thế, mọi người nghe thấy một tiếng thét chói tai long trời lở đất: “A~~~~”. Đường Nguyên thét xong liền ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất, ánh mắt trợn tròn câm nín. Hoa Sinh Mễ đứng bên cạnh Hồ Hiểu Thán bỗng nhiên vọt lên, vái tạ Đường Nguyên: “Đường huynh, đa tạ! Đa tạ! Đa tạ! Đa tạ!”. Hắn cẩn thận nhấc khăn che mặt của Hồ Hiểu Thán, rất ung dung thận trọng lau nước mắt trên mặt Hồ Hiểu Thán, dịu dàng nói: “Hiểu Thán, chúng ta vào nhà đi.”. Hắn buông khăn che mặt của Hồ Hiểu Thán xuống, đỡ nàng đi từ vũ đài vào Tinh Tử tửu lâu.
Tất cả mọi người không hiểu đây là tình huống gì, đều cho rằng Hoa Sinh Mễ đã sử trá ám toán Đường Nguyên. Nhưng mọi người cũng cảm thấy Đường Nguyên xứng đáng phải chịu xui xẻo, xuất đạo đã nhiều năm như vậy mà ngay cả ám khí cũng không biết né tránh.
Chốc sau, Hoa Sinh Mễ kia lại xuất hiện, thi lễ với mọi người, nói: “Tại hạ Diệp Vũ Hoa, hôm nay cưới hiền thê Hồ Hiểu Thán, mong các vị huynh đệ tỷ muội phụ lão hương thân ở đây uống rượu mừng!”
Sau đó bởi vì Hồ Hiểu Thán theo trượng phu Diệp Vũ Hoa mất tích, mà Đường Nguyên không biết vì sao vẫn không thể tha thứ cho bản thân, khiến cho mọi người có rất nhiều phán đoán. Có ba phiên bản đáng tin nhất:
Một, sau đêm tân hôn, Hiểu Thán cùng trượng phu quyết định rời Dương Châu. Trên đường đi, nàng gặp Đường Nguyên, Hồ Hiểu Thán xốc khăn che mặt lên, đợi Đường Nguyên lại thét chói tai thảm thiết xong liền kéo mặt nạ bên ngoài xuống, sau mặt nạ là dung nhan tuyệt thế đủ để Đường Nguyên hối hận mấy đời.
Hai, vì Hồ Hiểu Thán không muốn hù chết Diệp Vũ Hoa, đêm tân hôn liền trốn tới một cái hồ, nhảy xuống tự sát. Mà Diệp Vũ Hoa si tình kia đau lòng chạy đi xuất gia làm hòa thượng. Một tiếng thét chói tai của Đường Nguyên đã hại chết một kì nữ tử, đồng thời khiến một nam nhân tốt phải xuất gia, hắn không thể tha thứ cho bản thân.
Ba, đêm tân hôn, Hồ Hiểu Thán phát hiện trượng phu Diệp Vũ Hoa thực ra cũng là một người xấu xí không chịu nổi, chẳng qua đeo mặt nạ bên ngoài thôi. Đường Nguyên ở dưới tửu lâu nghe thấy thanh âm động lòng người kia thét chói tai gọi quỷ, hắn cho rằng chính mình đã đẩy một nữ tử tốt vào hố lửa nên không thể tha thứ cho bản thân.
Trên thực tế, sự tình là như vậy:
Vào ban đêm, tân nhân vào động phòng. Diệp Vũ Hoa xốc khăn voan đỏ của Hồ Hiểu Thán, ánh lửa chiếu lên gương mặt anh khí bức người, hắn nhẹ giọng kêu: “Ái thê ~” Nước mắt Hồ Hiểu Thán liền chảy xuống: “Vì sao lấy ta?” Diệp Vũ Hoa nói: “Bởi vì nàng đẹp.” Diệp Vũ Hoa nhẹ nhàng nâng gương mặt của nàng, nói: “Đẹp! Bộ dạng của nàng quả nhiên rất đẹp!” Gương mặt của Hồ Hiểu Thán nhuộm ánh nến, thời khắc này cũng thoáng trở nên động lòng người.
Mọi người nằm dưới giường nghe lén đều không hiểu ra sao. Lúc sau trong phòng đã không có tiếng động. Khi mọi người chui ra đã phát hiện động phòng trống không!
Nghe nói suốt đêm Diệp Vũ Hoa mang theo ái thê Hồ Hiểu Thán rời Dương Châu.
Nghe nói bọn họ ẩn cư đến một nơi sơn minh thủy tú.
Nghe nói từ nay về sau bọn họ nam cày nữ thêu.
Tình cờ hắn cũng nói với thê tử về thân thế của mình, phụ thân đại hào hiệp và mẫu thân ma nữ nhu tình như nước.
Nhưng nghe nói vẫn là nghe nói, sự thật và nghe nói luôn có khác biệt nhất định, tựa như rốt cuộc hồ lô của đôi vợ chồng tân hôn Diệp Vũ Hoa và Hồ Hiểu Thán bán thuốc gì, chỉ căn cứ vào hai ba cái miệng nhảm “nghe nói” của thuyết thư tiên sinh thì không thể biết được chân tướng đâu.
Kỳ thật, Hồ Hiểu Thán chạy trốn.
Nàng bỗng nhiên nhảy khỏi hỉ giường, bay ra ngoài cửa sổ mất tăm.
Diệp Vũ Hoa không khỏi ngạc nhiên. Hắn không hiểu vì sao Hồ Hiểu Thán muốn chạy trốn, mặc dù hắn không đuổi theo ngay lập tức, nhưng vẫn có thể dùng tốc độ rất nhanh bắt kịp nàng.
Hồ Hiểu Thán thở hổn hển, nàng dùng hết toàn lực chạy trốn, nàng không biết vì sao mình không muốn nhìn mặt Diệp Vũ Hoa. Khi Diệp Vũ Hoa thần không biết quỷ không hay đỡ lấy đầu nàng, kéo vào ngực, ngoại trừ thở nàng chẳng biết làm gì nữa.
Diệp Vũ Hoa không hụt hơi, vẻ mặt hắn ôn hòa, có phần nghiêm túc, có phần hoang mang.
Hắn hỏi: “Vì sao muốn chạy trốn?”
Hồ Hiểu Thán thở thêm một lát, rốt cuộc tìm được lý do vô cùng miễn cưỡng: “Chàng… không… tham… gia… luận… võ…”
Diệp Vũ Hoa ngỡ ngàng.
Vụ luận võ lộn xộn đó thật sự quan trọng như thế? Hay là vì tiếng thét chói tai kia của Đường Nguyên?
Vừa ngỡ ngàng như vậy, Hồ Hiểu Thán lại biến mất…
[1]
Hát biểu diễn một số đoạn kịch mà không cần hóa trang.
[2]
Kế toán.
[3]
Hoa Sinh Mễ có nghĩa là củ lạc.