Chương 4: Say rượu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta - Chương 4: Say rượu
Chương 4: Say rượu.

***

Lư Cảnh Hàng ở nhà bố mẹ một đêm rồi trở về vào sáng chủ nhật. Mở máy tính và xử lý một số email, gọi vài cuộc điện thoại để soạn thảo mấy phần văn kiện, một ngày đầu tắt mặt tối cứ thế trôi qua.

Vốn dĩ muốn mời Văn Nhạc bữa tối để cảm ơn chén cháo cứu đói vào sớm hôm qua, nhưng Văn Nhạc không nhận lời, nói rằng có chút bận, lần sau lại nói tiếp.

Trước đây Văn Nhạc từng nói, công việc của y liên quan đến thiết kế và vẽ tranh, loại hình nghiệp vụ thế này cũng rất bận sao?

Lư Cảnh Hàng khoá màn hình, xoay chiếc di động đang nắm trong tay.

Văn Nhạc vẫn khiến người khác có cảm giác xa cách. Điểm này so với thời đại học khi đó thật ra cũng không thay đổi.

Tối đến, vali được sắp xếp ổn thoả, đánh một giấc ngon lành, kết thúc cho một tuần dài dằng dặc. Chuyến bay sớm vào thứ hai đã được đặt trước, cho đến khi mở mắt thức giấc, lại là một tuần bận rộn khác.

Giống với Lư Cảnh Hàng, thời gian biểu của Văn Nhạc cũng đơn điệu không kém. Ăn, làm, ngủ, vòng đi vòng lại như lập trình máy móc, cứ thế lê lết trôi qua một tuần. Tối thứ sáu, Văn Nhạc pha một tách cà phê, đang muốn thả lỏng thần kinh tê dại cùng cổ tay mỏi nhừ thì nghe được tiếng cửa thang máy vang lên, sau đó là tiếng vali kéo trên mặt đất song song với tiếng bước chân.

Có vali, hẳn là Lư Cảnh Hàng trở về. Văn Nhạc ngồi bên cạnh bàn ăn, dùng tách cà phê làm ấm cổ tay, chẳng biết cố ý hay vô tình mà lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng vali dừng lại ngay cửa phòng cách vách, chùm chìa khoá lạo xạo phát ra những tiếng leng keng, thanh âm vang lên cả buổi nhưng không nghe thấy cửa phòng mở.

Tiếng hô hấp của Lư Cảnh Hàng có chút nặng nề, anh trầm giọng mắng một tiếng 'mẹ nó', âm thanh chìa khoá vang lên lần nữa, chốc lát sau lại dừng, rồi lại vang lên, cứ thế lặp đi lặp lại tận bốn năm lần.

Văn Nhạc cũng chẳng biết vì sao mình lại kiên nhẫn lắng nghe những tiếng động vô nghĩa này, bỗng cửa phòng bị gõ vài tiếng, doạ Văn Nhạc giật nảy mình.

Ngoại trừ Lư Cảnh Hàng cũng không có ai khác, Văn Nhạc mở cửa, liền nhìn thấy Lư Cảnh Hàng lảo đảo đứng đấy, trên người mặc âu phục công sở, chân mang giày da tươm tất, nhưng toàn thân đều toát ra mùi rượu nồng nặc.

"Sao vậy? Anh không về nhà sao?" Văn Nhạc nhìn Lư Cảnh Hàng đứng không vững đến sắp ngã, vội vàng tiến lên đỡ anh.

"Chìa khoá... vào không lọt." Lư Cảnh Hàng cười, giơ tay huơ qua huơ lại xâu chìa khoá về hướng Văn Nhạc. Người này tuy rằng trên mặt không đỏ, nhưng nụ cười nhàn nhạt vạn phần ngốc nghếch thế kia, thoạt nhìn uống đến không ít.

"Anh lại uống rượu với khách à?" Văn Nhạc nhận chìa khoá, chuẩn bị sang mở cửa giúp anh. Lư Cảnh Hàng theo sau y, nặng nề 'ừm' một tiếng.

Say đến ngốc rồi. Văn Nhạc quay đầu liếc mắt nhìn người nọ lắc lư tới lui, khoé miệng khẽ cong, giúp anh mở cửa. Lư Cảnh Hàng vào cửa muốn thay giày, vừa nhấc chân liền đứng không vững trực tiếp lủi thẳng cả người vào tủ giày.

"Cẩn thận một chút!" Văn Nhạc lại đi tới dìu anh, Lư Cảnh Hàng say đến mức chẳng biết trời trăng mây gió, dứt khoát xem Văn Nhạc như gậy chống, áp lực từ vóc dáng cao gần 1m9 khiến Văn Nhạc suýt ngã xuống đất.

"Uống đến thật nhiều." Văn Nhạc cực lực kéo anh đến ghế sô pha, giúp anh cởi giày và áo khoác, tính toán rót cho anh ly nước. Vừa đến phòng bếp thì thấy ấm nước đã cạn, trong phích chỉ còn một ít nước lạnh băng.

Văn Nhạc thở dài. Nghĩ cũng phải, mấy ngày nay không có ai về nhà, còn mong đợi nàng Tấm xuất hiện đun nước cho anh sao?

Văn Nhạc đổ nước vào phích rồi đun sôi, đi ra phòng bếp.

"Tôi lấy cho anh một ly sữa chua nhé, uống vào sẽ giải rượu*." Nói xong, y bước tới cửa, lại thấy Lư Cảnh Hàng đang ngồi trên sô pha, dùng cặp mắt ngơ ngác nhìn y chằm chằm, sau đó lại hướng y mà nở nụ cười ngây ngô.

"Anh lại làm sao đấy?" Văn Nhạc nhìn anh thế này cũng muốn bật cười. Dáng vẻ tinh anh, tâm trạng sa sút không phấn chấn, điệu bộ ngốc nghếch, trong vòng mấy ngày đã khiến y thấy được ba con người khác nhau của Lư Cảnh Hàng, đến tột cùng là nghiệt duyên gì đây?

"Anh đang cười cái gì vậy, còn nhận ra tôi là ai không?" Văn Nhạc trêu anh.

"Văn Nhạc! Hàng xóm... của tôi!" Lư Cảnh Hàng mang vẻ mặt lờ đờ do say rượu lại ưỡn thẳng lưng, nói rất nghiêm túc.

"Đúng rồi, ngoan." Văn Nhạc mím khoé môi nhịn cười, phối hợp khen anh một câu, liền đi lấy sữa chua cho anh.

"Văn Nhạc!" Đi chưa tới hai bước, Lư Cảnh Hàng kêu y.

"Sao vậy?" Văn Nhạc dừng bước chân.

Lư Cảnh Hàng chống trên sô pha, loạng choạng muốn đứng dậy, Văn Nhạc nhanh chóng đi tới đỡ anh: "Sao lại đứng lên rồi, ngồi xuống chờ tôi một lát."

Nhưng Lư Cảnh Hàng không ngồi, đứng không vững cũng nhất quyết một hai phải đứng. Văn Nhạc hết cách, sợ anh ngã, chỉ có thể cam chịu đỡ lấy cánh tay anh, hai người mặt đối mặt, mắt to nhìn mắt nhỏ, có ghế không ngồi lại cùng nhau ngốc nghếch đứng đó.

"Văn Nhạc!" Lư Cảnh Hàng kêu.

"Ừm?"

"Văn Nhạc!" Lư Cảnh Hàng lại kêu to một tiếng.

"Anh gọi lớn như vậy làm gì đây." Văn Nhạc nén cười trả lời anh, chợt phát hiện người này say ngất ngư rất đáng yêu, trên người không có hương vị khó chịu, thay vào đó toả ra một mùi rượu khá đặc biệt.

Tên ngốc to xác họ Lư, người đã gọi tên Văn Nhạc chẳng biết bao nhiêu lần, không quan tâm đến Văn Nhạc có cười hay chăng, hai tay anh đặt lên vai y, nhìn thẳng vào đôi mắt y, dùng một loại cử chỉ và giọng nói như giao phó trách nhiệm nặng nề, trịnh trọng tuyên bố với Văn Nhạc hai chữ:

"Cảm ơn!"

"Ừm, không có gì đâu." Văn Nhạc dỗ anh, "Nói cho hết lời rồi ngồi xuống, đừng để ngã."

"Tôi phải... trả ơn cậu!" Lư Cảnh Hàng say lắm rồi, không quản được âm thanh mình có bao lớn, tràn đầy tự tin nói ra một câu ước hẹn.

Đêm muộn, cũng không biết đào ở đâu sức mạnh như thế. Văn Nhạc nhìn Lư Cảnh Hàng làm trò con bò trước mặt mình: "Trả ơn cái gì đấy? Muốn mời tôi ăn cơm nữa sao?"

"Tôi mời cậu đi ăn #%@*..."

"Ăn gì?" Văn Nhạc chớp mắt, nghe không hiểu.

"#%@*...!" Lư Cảnh Hàng cao giọng nói lại, vẫn như cũ không biết anh đang lẩm bẩm điều gì.

"Được rồi, được rồi." Văn Nhạc vỗ vai anh, lừa anh ngồi xuống sô pha, "Như vậy là được rồi, nếu không ngày mai anh tỉnh lại, nhớ đến tối hôm qua cùng người bạn học cũ nhiều năm không gặp bày ra dáng vẻ ngốc nghếch đến không quản hình tượng, mặt mũi sẽ để ở đâu đây."

"Mặt mũi sao..." Nghe xong lời nói của Văn Nhạc, Lư Cảnh Hàng khinh khỉnh hừ cười, anh giơ hai tay lên, cùng với khí thế ngạo nghễ càn quét thiên hạ phán rằng: "Mặt mũi... không cần!"

*

Nhân sinh khó khăn, dù sao mặt mũi cũng chẳng thể vứt được.

Sớm tinh mơ hôm sau, Lư Cảnh Hàng bị đánh thức bởi cơn đau đầu như búa bổ. Anh ngồi dậy, gõ đầu hai cái, cố nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

Anh nhớ Văn Nhạc đã cười suốt, anh nói bất cứ điều gì Văn Nhạc cũng cười, nhưng anh không thể nhớ mình đã nói gì.

Đến nỗi anh thay quần áo rồi lên giường ngủ thế nào cũng chẳng đọng lại chút ấn tượng, toàn bộ ký ức cứ như cuộn phim trắng xoá, thậm chí bóng dáng của Văn Nhạc lúc sau cũng tìm không thấy.

Lư Cảnh Hàng trợn mắt.

Sau đó nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, xấu hổ đến mức nghiến răng nghiến lợi. Mười người say thì hết chín người rưỡi đều ngu ngốc, huống chi anh từng nghe đám bạn quỷ quái kể rằng, ở phương diện này thành tích của anh đặc biệt xuất sắc, anh đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, nếu thật sự say, anh có thể ngốc đến nỗi khiến người khác phát điên.

Làm sao bây giờ... Lư Cảnh Hàng lấy hai tay ôm đầu. Cứ cho rằng đã ném mặt mũi xuống đất hết đi, nhưng có lẽ người ta đã săn sóc cho mình cả đêm, hôm nay chẳng thể im lặng một câu cũng không nói. Anh bất chấp tất cả lấy điện thoại sang, mở khung thoại của Văn Nhạc trên WeChat, chần chờ vài giây, trước tiên gửi sang ba chữ.

『 Lư Cảnh Hàng: Cậu dậy chưa? 』 (Bản raw, tác giả để tên WeChat là 卢景航)

Một lúc sau, điện thoại rung lên.

『 Nhạc: Tôi dậy rồi. 』 (Bản raw, tác giả để tên WeChat là LE)

『 Lư Cảnh Hàng: Thật ngại quá, tối hôm qua tôi uống quá nhiều. 』

『 Nhạc: Không sao đâu, bây giờ anh thấy thế nào rồi? 』

Lư Cảnh Hàng đang gõ tin nhắn trả lời, bỗng nghe thấy tiếng cửa vang lên. Văn Nhạc lại đây? Phản ứng đầu tiên của Lư Cảnh Hàng là vội vàng xuống giường tìm quần áo, vừa mới đứng trên mặt đất chợt nhận ra đây là tiếng chìa khoá mở cửa.

Ngoại trừ anh và bố mẹ, người duy nhất giữ chìa khóa căn phòng này chỉ có Kỳ Kỳ. Không có việc gì bố mẹ sẽ không đột nhiên đến đây, người tới chính là Kỳ Kỳ.

Lư Cảnh Hàng xoá đi hàng chữ đang đánh nửa vời trong khung thoại, đổi thành『Chờ một chút, lát nữa tôi qua tìm cậu』rồi nhấn gửi, vớt lấy bộ quần áo bên cạnh và mặc vào, anh bước ra phòng ngủ.

Trong phòng khách, một chiếc va li lớn đặt ở cửa, Kỳ Kỳ đang nhặt nhạnh các đồ vật được đặt lung tung trên bàn ăn.

"Tôi tới lấy đồ của mình đi." Kỳ Kỳ liếc nhìn Lư Cảnh Hàng, chẳng buồn đứng lại. Lư Cảnh Hàng nhìn cô lấy đi từng cái chén, cái ly, sữa tắm, sữa rửa mặt, khăn tắm, đều là những thứ cô từng mua rồi đặt loanh quanh trong nhà, tựa hồ cô không nghĩ sẽ về đây nữa.

Lư Cảnh Hàng không lên tiếng, cũng không biết nên nói gì, chỉ dựa vào khung cửa phòng ngủ, nhìn cô đi tới đi lui trong phòng khách.

Chốc lát sau, Kỳ Kỳ lại đi về phía Lư Cảnh Hàng.

"Nhường đường, trong phòng có quần áo của tôi."

Lư Cảnh Hàng bước sang một bên, đi tới sô pha ngồi xuống, cho đến khi Kỳ Kỳ sắp xếp mọi thứ vào vali rồi đóng lại, Lư Cảnh Hàng vẫn không nói lời nào.

"Lư Cảnh Hàng, trong lòng anh rốt cuộc nghĩ cái gì hả?" Trước khi rời đi, Kỳ Kỳ vẫn nhịn không được, lạnh lùng nói với Lư Cảnh Hàng, "Từ nãy đến giờ, một câu giữ người anh cũng không nói."

Lư Cảnh Hàng yên lặng ngẩng đầu lên, cảm thấy dưới tình huống này, quả thật anh nên nói chút gì đó. Nhưng phải nói cái gì đây? Say rượu rồi nhức đầu, không nghĩ ra được điều gì hay ho để nói, chưa kể lần này, anh thật sự không nghĩ sẽ níu kéo người lại.

"Chúc em tìm được người bạn trai thật tốt." Hồi lâu sau, Lư Cảnh Hàng mới chậm chạp lên tiếng. Sắc mặt Kỳ Kỳ lập tức biến đổi, hai mắt trợn to, nhưng có lẽ vì đã chia tay, cho dù cãi nhau cũng chẳng còn ý nghĩa, cuối cùng cô không nói gì cả, tức giận kéo vali, ném thật mạnh chìa khoá nhà xuống đất, đóng sầm cửa rồi bỏ đi.

*

"Bạn gái tới sao?"

Trong nhà Văn Nhạc, y ra hiệu cho Lư Cảnh Hàng ngồi xuống sô pha, sau đó rót cho anh ly nước ấm. Văn Nhạc nghe rõ mồn một tiếng mở cửa và đóng sầm lại, cùng với đôi giày cao gót nện ầm ầm trên hành lang, phần nào cũng đoán được lý do vì sao WeChat của Lư Cảnh Hàng đang nói chuyện nửa chừng lại đổi thành chờ một chút.

Lư Cảnh Hàng nhận ly nước rồi một hơi ừng ực uống hết, hầu kết theo động tác của anh cũng lần lượt lên xuống.

"Bạn gái cũ." Anh sửa lại.

Văn Nhạc nhướng mày: "Chính thức chia tay sao?"

"Chính thức chia tay rồi."

Văn Nhạc gật đầu, nhận lấy chiếc ly rỗng từ trong tay Lư Cảnh Hàng: "Anh muốn uống thêm không? Tôi rót cho anh ly nữa nhé?"

"Không uống đâu... À đúng rồi, nhà cậu có thuốc giảm đau không?" Lư Cảnh Hàng hỏi.

"Nhức đầu sao?" Văn Nhạc mở ngăn kéo, lấy vỉ thuốc, rồi rót thêm nửa ly nước cho Lư Cảnh Hàng.

"Ừm..." Lư Cảnh Hàng nghĩ đến chuyện đêm qua đã làm biết bao trò khôi hài, vừa xấu hổ vừa mất hình tượng, "Ngày hôm qua... thật ngại quá, đã lâu không uống say thành như vậy."

"Không sao đâu." Văn Nhạc mỉm cười, đặt vỉ thuốc và nước lên bàn cà phê bên cạnh Lư Cảnh Hàng, "Nhưng cứ xã giao như vậy, rất có hại cho sức khoẻ."

"Đúng vậy, mỗi lần uống xong cả bàn rượu, dạ dày của tôi đều cần mấy ngày mới có thể hồi phục. Có điều không phải lúc nào cũng uống như thế, có một số khách hàng chỉ cần lai rai làm vài ly cho vui, còn có người là dân kỹ thuật chính tông, có việc thì nói, không vòng vo tam quốc."

Lư Cảnh Hàng lấy một viên thuốc, rồi đem vỉ thuốc trả lại cho Văn Nhạc.

"Nhưng người hôm qua tôi gặp, là bợm nhậu hàng thật giá thật, tửu lượng rất tốt, uống rất nhiều, thế nên tôi liền không kiểm soát được mình đã uống bao nhiêu..."

Lư Cảnh Hàng xoa mũi, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

"Dù sao cũng làm phiền cậu một phen, buổi trưa mời cậu ăn cơm ha."

Phương thức cảm ơn của người này thật không có gì mới. Trong lòng Văn Nhạc có chút buồn cười. Không cần biết say hay tỉnh, chỉ có một cách, mời ăn cơm.

Thực lòng mà nói, tối hôm qua Lư Cảnh Hàng cũng không có quấy rầy y quá nhiều. Không lăn lộn, cũng không nôn mửa, dặn rửa mặt liền rửa mặt, bảo đi ngủ liền đi ngủ, rất ngoan.

Hơn nữa Văn Nhạc nhìn dáng vẻ say đến ngốc nghếch và nói năng lảm nhảm của anh trông còn rất thú vị.

"Anh ăn cơm ở ngoài suốt ngày, không cảm thấy ngán sao?" Văn Nhạc không lập tức đáp ứng anh.

"Tôi quen rồi. Tôi không biết nấu, bạn gái cũng không, thêm tính chất công việc bôn ba ngoài đường cả ngày, ngoại trừ ăn cơm mẹ nấu, tôi thường mua cơm hộp lót bụng thôi."

"Vậy đừng ra ngoài ăn nữa, để tôi nấu cho anh vài món đi." Văn Nhạc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 11 giờ, "Lâu ngày mới về, ăn bữa cơm nhà thanh đạm tốt cho sức khoẻ." Y nói xong, sau đó dứng dậy đi vào phòng bếp.

"Ấy, đừng đừng!" Lư Cảnh Hàng vội vàng cản y, "Tối hôm qua cậu chăm sóc tôi rất lâu, hôm nay làm sao còn để cậu nấu cơm cho tôi ăn nữa."

"Dù sao tôi cũng phải nấu cho chính mình ăn, làm nhiều thêm một chút, thêm cái chén đôi đũa, cùng nhau ăn là được mà." Văn Nhạc mở tủ lạnh nói: "Anh muốn ăn gì?"

"Thôi đừng, thật sự không cần đâu." Lư Cảnh Hàng ấn cửa tủ lạnh, "Để tôi về gọi... cái đó..."

"Cơm hộp sao?" Văn Nhạc ngước mắt hỏi.

"À... ừm." Cơm nhà nấu ngọt lành lại không ăn, nhất định phải mời người ăn cơm hộp, Lư Cảnh Hàng nói được một nửa cũng cảm thấy chính mình sao mà ngốc đến không thể chữa, "Hay là tôi mời cậu ăn ở ngoài nha."

"Được rồi này, sao anh lại khách sáo như vậy chứ, tôi làm một chút, anh lại ăn một chút, không phải dạ dày anh không khoẻ sao, ăn cái gì đó dễ tiêu hoá nhé." Văn Nhạc vừa nói vừa lướt mắt một lượt các nguyên liệu trong tủ lạnh, "Mì trứng cà chua, anh ăn được không?"

Dạ dày Lư Cảnh Hàng đúng thật không thoải mái, mời Văn Nhạc ăn cơm cũng vì muốn trả nhân tình cho y, thật ra chính anh cũng không nhớ nhung thịt cá bên ngoài gì cho cam, nghe Văn Nhạc nói đến mì trứng cà chua khiến anh bỗng có chút muốn nếm thử.

Như vậy... thôi quên đi.

Lư Cảnh Hàng cam chịu buông lỏng tay đặt trên tủ lạnh. Nói tới nói lui, đức hạnh của anh như thế nào cũng đã phô bày rõ rành rành, mặt mũi này còn tiếc nuối làm gì nữa.

"Vậy thì... để tôi cùng cậu làm ha." Lư Cảnh Hàng ấp úng xem như đồng ý.

Văn Nhạc lấy cà chua từ trong tủ lạnh, đón lấy ánh mắt anh, nén cười hỏi: "Không phải anh đã nói là không biết nấu ăn sao?"

Rồi đấy, chưa nói được vài câu, đã tự đào hố chôn chính mình.

Lư Cảnh Hàng ủ rũ cúi đầu, phiền muộn đến mức chỉ có thể cười cười.

Uổng công anh mỗi ngày tiếp xúc biết bao nhiêu người, có thể ứng biến cả trăm trường hợp khác nhau, kinh nghiệm đầy mình như thế, nhưng đứng trước Văn Nhạc lại không dùng được một phân nào, cứ chuyển từ cái ngốc này sang cái ngốc khác...

Có lẽ trong lòng Văn Nhạc, chỉ số hình tượng của anh trực tiếp ngã về giá trị âm luôn rồi. Lư Cảnh Hàng nghĩ.

______________

Chú thích:

Sữa chua: Probiotic trong sữa chua có thể giúp giảm bớt những khó chịu khi say rượu. Ngoài ra, sữa chua có thể bảo vệ niêm mạc dạ dày, làm chậm quá trình hấp thu rượu, hơn nữa, hàm lượng canxi phong phú trong sữa chua còn rất tốt cho việc giải tỏa khó chịu sau khi uống rượu say.