Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta

Chương 33: Biến cố

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào đêm giao thừa, khách sạn gần như không có ai vào ở, hành lang vắng lặng không một bóng người.

Tiếng cửa phòng vang lên, khóa tự động được mở ra. Văn Lạc ngã người xuống giường, nhìn thẫn thờ lên trần nhà một lúc rồi lấy điện thoại ra khỏi túi quần.

Cả ngày không xem WeChat, lúc này mới phát hiện ra Lư Cảnh Hàng đã gửi cho y vài tin nhắn từ buổi chiều.

『 Lư Cảnh Hàng: Lạc, em sao rồi? Bố mẹ em không làm khó em chứ? 』

『 Lư Cảnh Hàng: Em đang bận hả? Có việc nhớ tìm anh, anh chờ. 』

『 Lư Cảnh Hàng: Em còn bận hử? 』

『 Lư Cảnh Hàng: [Hình ảnh] 』

『 Lư Cảnh Hàng: Xem bữa cơm tất niên của bố anh nè! 』

『 Lư Cảnh Hàng: Em không có việc gì chứ, Lạc. 』

Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây hơn một giờ, Văn Lạc nhìn chữ 'Lạc' được Lư Cảnh Hàng gọi thân mật trên WeChat, bỗng chốc nhớ đến những lời mẹ y nói.

'Mồng ba là sinh nhật của nó, hay là qua mồng ba mới để nó đi.'

'Nó' và 'nó'.

Hình như từ khi come-out, bố mẹ không còn gọi y một cách thân thương như thế nữa, bao năm tháng đi vào bế tắc, y ở trong gia đình, chỉ còn lại một chữ 'nó'.

Nếu đã là 'nó', thế còn bận tâm đến ngày sinh nhật làm chi nữa.

Văn Lạc lấy mu bàn tay che mắt, hầu kết trượt lên xuống, sau đó buông đôi tay rồi mở điện thoại.

Điện thoại được mở khóa, trên màn hình là khung thoại trò chuyện WeChat của Lư Cảnh Hàng.

『 Lạc: Em không sao, chỉ là em không xem điện thoại. Anh đang làm gì đấy? 』

Lư Cảnh Hàng hồi âm rất nhanh, sau mười giây, anh gửi hẳn lời mời trò chuyện video cho Văn Lạc.

Văn Lạc giật mình, định trả lời theo phản xạ có điều kiện, nhưng trước khi ấn vào, y bất chợt dừng lại.

Bây giờ Lư Cảnh Hàng chắc đang ở nhà bố mẹ. Khó khăn lắm cả gia đình mới có bữa cơm đoàn viên, đừng để anh phân tâm.

Văn Lạc nghĩ, ấn xuống nút từ chối, sau đó gọi một cuộc điện thoại bình thường cho Lư Cảnh Hàng.

"Alo? Lạc?" Lư Cảnh Hàng nhanh chóng bắt máy, "Em sao vậy, không gọi video sao?"

"Tín hiệu ở nhà em không tốt, video sẽ lag lắm, gọi bình thường thôi." Văn Lạc nói dối anh.

"À, được." Lư Cảnh Hàng không một chút nghi ngờ, "Hôm nay thế nào rồi? Em có cùng bố mẹ cãi nhau không?"

"Không có, không ầm ĩ gì cả."

Đúng thật là không ồn ào ầm ĩ, thậm chí bố y còn không cho y cơ hội để lên tiếng.

"Không có là tốt rồi."

Văn Lạc không nói tỉ mỉ về tình hình cụ thể giữa y và bố mẹ, Lư Cảnh Hàng cho rằng sẽ không có gì nghiêm trọng nếu không phát sinh chuyện cãi nhau.

"Vậy thì xem như bố mẹ em cho phép em vào cửa rồi?"

"Ừm..." Văn Lạc mơ hồ trả lời.

"Khả quan hơn rồi, cứ từ từ tiến, nếu đã có thể cho em vào nhà thì cũng sẽ sớm chấp nhận em thôi."

Lư Cảnh Hàng rất mừng cho Văn Lạc, cảm thấy một Văn Lạc cái gì cũng không đầu xuôi đuôi lọt cuối cùng cũng có thể xuôi chèo mát mái.

"Ừm." Văn Lạc không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, vì sợ rằng càng nói càng khó giấu, "Anh thế nào rồi? Ăn cơm tất niên đã chứ?"

Lư Cảnh Hàng cười khúc khích: "Anh ăn rất nhiều thịt."

"Anh cũng chỉ có mỗi thịt thôi." Khoé miệng Văn Lạc khẽ cong.

"À, Lạc," dừng một chút, Lư Cảnh Hàng hỏi, "Em muốn bắn pháo không?"

"Em thế nào cũng được, anh muốn bắn pháo sao?"

"Ừ, đợi em về, hai chúng ta ra ngoại thành tìm một chỗ bắn pháo, em chịu không?"

"Chịu." Văn Lạc vô thức mỉm cười. Chỉ cần ở bên anh ấy, đi chỗ nào cũng hạnh phúc.

"Được, vậy hai ngày này anh chuẩn bị một chút, để anh mua pháo."

Tối nay, Lư Cảnh Hàng cầm điện thoại trên tay suốt, ngay khi Văn Lạc hồi âm, anh nóng lòng chạy tọt vào phòng, đóng cửa, gửi lời mời gọi video cho y.

Lúc Văn Lạc không trả lời tin nhắn, anh lo y có chuyện gì xảy ra, bây giờ biết y không có việc gì, lại kiềm lòng không đậu muốn gặp y ngay.

Rõ ràng mới tách ra vào hồi sáng, mà lại làm như đã cách ba thu. Đúng là yêu rồi ai cũng ngốc hết.

"Khi anh còn nhỏ, anh thường về quê thăm bà và dì trong dịp Tết."

Mặc dù không thể gặp, cũng không thể gọi video, Lư Cảnh Hàng vẫn lải nhải với y thông qua điện thoại, anh dựa vào đầu giường, ôm gối, cùng Văn Lạc trò chuyện trên trời dưới đất.

"Lúc đó ở Bắc Kinh không cho bắn pháo, thôn quê thì chẳng ai quan tâm, thích làm gì thì làm cái đó. Anh mang theo một túi pháo to đùng, cùng mấy người anh em của bà và dì nghịch ngợm phá phách khắp nơi. Anh chôn pháo xuống đất, giả vờ thực hiện cảnh nổ bom trong mấy cảnh phim hành động hay chiếu trên TV, hoặc anh cắm pháo vào tỏi, để nó nổ 'đùng-đùng', nổ hết mấy củ tỏi của bà và dì luôn. Có lần anh nhìn thấy một đống 'kít' ven đường, đố em anh làm gì?"

"Anh đừng nói với em..." Văn Lạc có một suy đoán cực kỳ bốc mùi trong đầu.

"Chính là như vậy đấy." Lư Cảnh Hàng cười, "Anh nhét pháo vào trong đống 'kít', nhưng dây pháo quá ngắn, anh chạy không kịp, từ trên xuống dưới dính đầy 'kít', anh mang theo mùi thối quắc trở về nhà, ăn một trận no đòn."

Văn Lạc bật cười: "Anh ghê thật ấy."

"Ghê ha, ha ha ha, hồi còn nhỏ anh quậy lắm, một ngày không ăn roi mây anh sẽ ngứa ngáy..."

"Cảnh Hàng à." Văn Lạc mềm giọng gọi anh, cắt ngang lời nói của Lư Cảnh Hàng.

"Anh đây."

"Em nhớ anh."

Y nhớ anh, thật sự nhớ anh, đặc biệt là đêm nay, ở nơi khách sạn vắng vẻ hiu quạnh này, nghe được âm thanh trầm thấp cùng tiếng cười giòn giã của Lư Cảnh Hàng thông qua chiếc điện thoại kề sát tai.

Y muốn bay về Bắc Kinh để gặp anh, muốn lập tức được thấy anh.

Muốn đến nỗi khoé mắt đã cay cay.

Lư Cảnh Hàng ở đầu dây bên kia sững sờ, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười hạnh phúc. Hoá ra Văn Lạc cũng nhớ anh, như anh cũng nhớ y.

"Khi nào em về với anh?" Giọng điệu của Lư Cảnh Hàng được đè thấp xuống, dịu dàng đến khó tả.

"Ừm..." Văn Lạc 'ừm', mới chợt nhận ra giọng nói của mình không tự nhiên. Y khẽ ho một tiếng rồi vội vàng điều chỉnh cảm xúc, vẫn giấu giếm Lư Cảnh Hàng: "Em không biết nữa, phải tuỳ tình hình thế nào."

"Ừm. Trước khi trở về nói với anh, để anh ra nhà ga đón em, nhé."

"Con gọi điện cho ai đấy? Bế quan trong phòng lâu như vậy."

Sau khi chúc Văn Lạc ngủ ngon rồi cúp điện thoại, ngay khi Lư Cảnh Hàng ra khỏi cửa, đã thấy mẹ nhìn anh chằm chằm với cặp mắt long lanh, khoé miệng nở nụ cười đầy sức ám chỉ.

"Đồng nghiệp thôi mẹ." Lư Cảnh Hàng bịa đại một cái cớ.

"Đêm 30 còn nói chuyện công việc, nói chuyện công việc gì mà cười đến tận mang tai?" Mẹ Lư khịt mũi, không thèm tin anh.

"Con cười đến tận mang tai hồi nào..." Lư Cảnh Hàng nghiêm mặt, không dám quay lại ngồi xuống sô pha, ba chân bốn cẳng chạy vù vào phòng tắm.

Anh thật sự không muốn giấu giếm chuyện của Văn Lạc với bố mẹ. Thật ra thì anh cũng đã nghĩ tới rồi, sau ngày hôm nay, trước sinh nhật Văn Lạc, anh sẽ thành thật nói chuyện với bố mẹ.

Để bố mẹ chấp nhận việc con trai của mình thích một người đàn ông, đương nhiên là chuyện rất khó khăn, phản ứng của bố mẹ là hoảng sợ, tức giận hay đau lòng, anh chẳng dám tưởng tượng.

Nhưng anh biết, cho dù như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không tự lừa mình dối người để bắt đầu một cuộc sống mới.

Văn Lạc đã cắm rễ quá sâu trong tim anh, sâu đến nỗi đã ngấm vào máu thịt, hoà với từng tế bào đang lưu chuyển trong người anh, không tách rời được nữa.

Nếu vẫn tiếp tục chọn cách lảng tránh, nó sẽ là một sự lừa dối đối với tất cả mọi người, lừa dối nỗi kỳ vọng của bố mẹ, lừa dối tình yêu của cô gái khác, và lừa dối một tấm lòng chờ trông của Văn Lạc.

Anh không thể là một kẻ khốn nạn như vậy.

Lư Cảnh Hàng dựa vào bồn rửa mặt, tầm mắt rơi vào cửa phòng tắm. Ở bên kia cánh cửa, có thể nghe thấy tiếng hát réo rắt của Gala mừng xuân trên TV, và thỉnh thoảng là tiếng cười nói của bố mẹ.

Nếu anh đã quyết định thực hiện bước này, thế thì phải càng sớm càng tốt. Nhân lúc thời gian của mẹ còn dài, bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất, anh sẽ đối mặt với mẹ, cho mẹ một lời giải thích xác đáng, năm tháng trải dài sẽ khiến mẹ chậm rãi tiếp thu và chấp nhận.

Chỉ là đêm nay, một đêm này thôi, hãy để bố mẹ đón năm mới thật hạnh phúc.

*

Văn Lạc lẳng lặng trở về Bắc Kinh mà không nói với Lư Cảnh Hàng, sau khi xuống tàu cao tốc vào ngày hôm sau, y quay về Thuận Hưng.

Có mấy chiếc đèn l*иg đỏ cũ kỹ treo trước cổng chung cư, không biết ai đã dán chữ 'phúc' lên hai bên cánh cửa, hình như còn chính tay viết bằng bút lông, một chút điểm xuyết của màu đỏ rực rỡ khiến cảnh vật xung quanh rút đi vẻ xác xơ, thay vào đó tăng thêm hương vị tết đến xuân về.

Dù đã là ngày đầu tiên của năm mới nhưng Văn Lạc vẫn mở bếp nấu ăn và làm việc trên máy tính như bình thường, không coi hôm nay như một ngày đặc biệt phải chào đón, cũng không tự xót thương cho bản thân bằng những món ăn ngon.

Chôn vùi những điều không vui trong não bộ, cô lập chúng, không xem, không nghĩ, làm tê liệt từng sợi dây thần kinh, dùng thời gian để mài mòn chúng một cách tự nhiên.

Đây chính là cơ chế phòng vệ được Văn Lạc dùng mãi thành quen.

Ngày đầu tiên của năm mới trôi qua trong sự tẻ nhạt hiu hắt, bố mẹ không liên lạc với y, nhóm tin nhắn WeChat cũng dần im lặng. Sau khi tắm rửa và lên giường vào buổi tối, Văn Lạc nắm chiếc điện thoại tay, trong lòng như bị khoét rỗng.

Cả ngày hôm nay, y không nhận được WeChat của Lư Cảnh Hàng.

Có lẽ không có gì để nói. Cũng không cần thiết phải nhắn WeChat mỗi ngày, lớn hết rồi, không cần phải dính người như thế.

Văn Lạc cố nén một chút mất mát trong lòng, âm thầm nhắc nhở bản thân.

Nhưng cả ngày mồng hai, điện thoại cứ im bặt, Lư Cảnh Hàng vẫn không liên lạc với y. Văn Lạc tự nhủ rằng, anh cần đón tết cùng bố mẹ, có thể còn phải đi thăm họ hàng, bạn bè, đừng quấy rầy anh, nhưng dằn lòng đến hơn chín giờ tối, y vẫn nhịn không được gửi WeChat cho anh.

『 Lạc: Cảnh Hàng, anh đang làm gì vậy? 』

Lư Cảnh Hàng không trả lời. Hơn mười phút trôi qua, màn hình điện thoại vẫn chưa hề bật sáng.

Văn Lạc nhìn vào màn hình tối đen, trái tim y chùng xuống.

Y ép bản thân không được suy nghĩ nhiều và phải tập trung vào công việc, nhưng cứ mỗi hai phút, ánh mắt y lại rơi vào chiếc điện thoại lặng thinh bên cạnh.

Thật không có nghị lực.

Văn Lạc không làm việc nữa, tìm một bộ phim, mở túi khoai tây chiên, cố gắng dồn toàn bộ sự chú ý của mình sang chỗ khác trong hai giờ đồng hồ, cũng cố gắng để bản thân mệt lả đến mức thϊếp đi.

Y tắt TV, ngáp dài rồi bước vào phòng tắm, sau vài phút lại vừa lau tóc vừa vào phòng ngủ, và cho đến khi đang mặc chiếc áo phông, cuối cùng cũng nghe được tiếng chuông điện thoại mà y mong đợi.

『 Lư Cảnh Hàng: Lạc, chúc em sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc. 』

Văn Lạc nhìn vào góc trên bên phải của điện thoại.

00: 00.

Cảm giác hụt

hẫng trong đêm hôm đó lập tức biến mất, khoé miệng Văn Lạc cong lên, vừa muốn gửi lại một dòng cảm ơn, lại thấy Lư Cảnh Hàng gửi thêm một tin nhắn đến.

『 Lư Cảnh Hàng: Vừa rồi anh ngủ quên nên không thấy tin nhắn, xin lỗi em. Em ngủ chưa? 』

『 Lạc: Em chưa ngủ. 』

Tin nhắn vừa được gửi đi, Lư Cảnh Hàng đã gọi điện thoại đến.

"Lạc, sinh nhật vui vẻ nhé." Giọng Lư Cảnh Hàng có hơi khàn khàn, như thể anh chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Cảm ơn anh." Văn Lạc vén chăn bông lên giường, tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, "Anh ngủ rồi, sao lại tỉnh?"

"Anh đặt đồng hồ báo thức, anh sợ ngủ một hồi qua luôn 0 giờ." Lư Cảnh Hàng nói.

Trái tim của Văn Lạc khẽ run, l*иg ngực như được bàn tay ai đó sưởi ấm. Y dùng ngón tay vuốt ve mặt sau điện thoại, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay anh mệt sao? Sớm như vậy đã ngủ rồi."

"Ừm." Lư Cảnh Hàng dừng một chút, giọng nói càng thêm trầm khàn, có vẻ mệt mỏi lẫn chán nản.

"Mẹ anh nhâp viện."
« Chương TrướcChương Tiếp »