- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Một Giây Thành Thiên Vương
- Chương 41: Người đại diện tìm tới cửa
Một Giây Thành Thiên Vương
Chương 41: Người đại diện tìm tới cửa
Ngày Đại tương du và Dương Quang Đường kết hôn có người vui vẻ có người sầu, nhưng mặc kệ nói thế nào, quá trình hôn lễ cũng tổ chức nguyên vẹn, vững vàng. Thẩm Tuất lại ở thêm một đêm nữa trong phòng ngủ của Lạc Thần, đến lúc tối đại Thiên vương vẫn cực kì tự nhiên hào phóng chui vào ổ chăn của Lạc Thần, không chút xấu hổ ngược lại là Lạc Thần nghĩ đến phản ứng của bản thân đêm trước đó, không tránh khỏi có chút bó tay bó chân, e sợ Thẩm Tuất biết sự biến hóa của mình.
Cùng người mình thích ngủ một giường, quả nhiên là muốn tự diệt mà! Lạc Thần cảm giác cơ thể đại Thiên vương lại dán đến, không khỏi “ngao ô” một tiếng trong lòng, ngoan ngoãn che đậy phản ứng của cơ thể mình, nhắm mắt không dám nói gì thêm.
Lạc Thần nhắm mắt lại, lại xoay mặt đối diện tường, đương nhiên không biết sau lưng cậu đại Thiên vương đang mở to đôi mắt, long lanh nhìn chằm chằm ót cậu, cứ như đang nghĩ đến một vấn đề thâm sâu nào đó.
Chỉ tiếc thời gian Thẩm Thiên vương tập trung lực chú ý tự hỏi chuyện gì đó thật sự quá ngắn quá ngắn. Đại Thiên vương trừng mắt nhìn cái ót Lạc Thần vài lần, mi mắt rất nhanh giãn ra, cũng không có bị mối băn khoăn trong lòng dây dưa nữa, ngược lại nhếch miệng cười cười, nghe theo cảm giác nguyên thủy nhất của cơ thể mình mà tiếp tục cọ cọ dịch lại gần Lạc Thần, mỹ mãn nhắm mắt.
Ưm, thích hay là không thích cái gì, ở cạnh nhau thấy thoải mái là được.
Đại Thiên vương vui vui vẻ vẻ ôm Lạc Thần ngủ một đêm, buổi tối còn nằm mơ mình bỗng nhiên hóa thành đệ tử Dịch Kiếm Thính Vũ các trong trò chơi, dang rộng cánh lớn sau lưng chậm chạp hòa vào không trung. Cũng không biết anh bay trên trời bao lâu, mãi đến lúc quay đầu trên đảo nổi giữa không trung, nhìn về vị trí cách đó không xa. Nhóc nhân yêu vẫn theo sau anh không biết cũng cùng bay lên từ lúc nào, đang hoảng hốt chào anh.
Cứ xem cái cách nhóc nhân yêu nhìn anh, chắc là đã nhìn thật lâu rồi, ánh trời chiều chiếu lên mặt nhóc nhân yêu như hào quang dát vàng, càng nhìn càng xinh đẹp, càng nhìn càng hợp khẩu vị của Thẩm Thiên vương. Thẩm Tuất ngốc ngốc nhìn một hồi, cuối cùng bất giác đưa tay lên nhoẻn miệng cười nhìn nhóc nhân yêu đối diện, vui vẻ phất phất tay.
Thế giới trong mộng tuyệt mỹ không tả siết, đến cuối cùng đại Thiên Vương còn ôm nhóc nhân yêu cắn rồi lại cắn, quả nhiên là yêu thích không buông tay. Tất nhiên là Thẩm Tuất ôm Lạc Thần ngủ đến cực kì mỹ mãn. Chỉ khổ cho Lạc Thần, mới sáng sớm dậy liền thấy người bên cạnh áp hết cả người lên trên người cậu, tùy hứng y hệt tính cách biểu hiện ra trong trò chơi, còn Lạc Thần cứ mỗi lúc nâng người lên muốn đẩy Thẩm Tuất ra lại nhìn đến nụ cười trên gương mặt say ngủ của đại Thiên vương, dễ nhìn đến mức làm trái tim cậu trở nên mềm nhũn.
Ai… Tư thế ngủ của cái vị đại Thiên Vương cạnh cậu đây, thật đúng là không dám khen tặng mà!
Lạc Thần buông tay nằm ở trên giường, xuôi theo để Thẩm Tuất tiếp tục gối lên vai cậu, nhấc mắt nhìn lên trần phòng ngủ. Màu sơn trần rất nhạt rất đơn điệu, lại cố tình gợi ra một đống suy tư từ người nhìn. Lạc Thần trừng trần nhà, liền nhớ đến những lúc cậu ở cạnh Thẩm Tuất, lại nghĩ đến lời Gió thổi sóng gợn nói trong trò chơi, nhẹ nhàng mà trừng mắt nhìn.
Ban đầu cậu với Thẩm Tuất quen biết nhau qua trò chơi, cũng không rõ Thẩm Tuất với mình có chút tình cảm nào không, mà tình cảm trong trò chơi cũng không ai biết là thật hay là giả. Đại Thiên vương hiện tại dù có đang ở cạnh cậu, nhưng người này dù sao cũng sẽ trở về thế giới giải trí của anh, lại là ngôi sao chói sáng kia, đến lúc ấy một người tầm thường như cậu biết phải làm sao?
Cậu có sự học của mình, có chuyên ngành của mình, cũng có bạn bè của mình, mà tất cả đều cách xa với thế giới của người kia, đến lúc đó cậu phải làm thế nào?
Hoặc là, bây giờ cậu phải chọn lựa ra sao?
Trước khi gặp được Thẩm Tuất Lạc Thần luôn luôn nghĩ mình có năng lực độc lập, chủ động phán đoán, có thể chủ đạo bản thân đưa ra phán đoán chính xác nhất nhưng từ khi gặp Thẩm đại Thiên Vương Thẩm Tuất, nhất là khi Thẩm đại Thiên vương chủ động ghé vào người cậu ngủ say thế này, Lạc Thần bỗng nhiên cảm thấy bản thân dần dần mê mang.
Trong ký túc xá nam của trường có người đang mê mang, mà cũng ở ký túc xá nữ cùng trường, có một nữ sinh lại dậy cực kì sớm, sửa sang bản thân ngay ngắn chỉnh tề, sau đó nhảy nhót chạy về hướng ký túc xá nam.
Bộ dạng nữ sinh này rất xinh xắn lanh lợi, nhưng cách cô nàng đi đường chẳng có chút thục nữ nào – chính là bạn cùng lớp kiêm đồng đội trong trò chơi: Chu Tiểu Nghi. Chu Tiểu Nghi hôm nay dậy sớm cũng là vì muốn đến phòng Lạc Thần nhìn xem đại thần vừa kết hôn với Lạc Thần trong trò chơi mặt mũi ra sao – trong trò chơi, tin cậu bạn cô và đại thần đã gặp ở ngoài đời cũng truyền ra, hơn nữa theo Chu Tiểu Nghi đoán, hiện giờ đại thần chắc chắn đang ở trong phòng ngủ của Lạc Thần. Cho nên cô nàng chạy đến, cũng thật lòng muốn gặp mặt đại thần một chút, chiêm ngưỡng dung nhan của đại thần, thuận tiện giáp mặt chúc phúc bạn mình.
Ký túc xá nữ Chu Tiểu Nghi cách ký túc xá nam Lạc Thần ở hai dãy nhà, Chu Tiểu Nghi đi ba bước thành hai, nhanh chóng đến cửa ký túc xá nam. Vừa tới liền thấy có mấy nữ sinh đang đứng trước cửa ký túc xá chỉ trỏ, tiến lại gần mới phát hiện mấy người này đang chỉ một cái xe.
Chu Tiểu Nghi cả ngày cày trò chơi, cũng không hiểu xe cho lắm, nhưng giờ thấy xe cũng không tránh khỏi hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó lời thảo luận của mấy cô gái kia cũng truyền vào tai.
“Ferrari mui trần màu đỏ, nghe nói giá thực quý đó!”
“Xe ai thế, phong cách dữ dằn vậy? Dãy này có cao phú soái ở á?”
“Hả? Phải không đó? Tớ thấy biển số này không phải bản địa đâu.”
“Ờ hình như là vậy a, tớ cũng mới thấy xe này chạy vào, đẹp trai chết!”
Nữ sinh líu ríu thảo luận, trong đó cũng không ít nam sinh đang nhìn, gia nhập vào hàng ngũ thảo luận. Ngược lại là Chu Tiểu Nghi chớp chớp mắt nhìn xe, trong đầu bỗng có suy nghĩ kì quái hiện ra.
Hay chiếc xe này là do vị đại thần quái gở trong trò chơi chạy tới?
Nhắc tới đại thần, ở trong trò chơi mỗi lần anh ta nạp liền nện không ít, nếu trong hiện thực không có chút tiền lực thì làm sao thế được. Ngay cả cánh lớn trong trò chơi Đại tương du còn bỏ được tiền để đập lên, một chiếc xe như vậy chắc cũng chả hề gì.
Chu Tiểu Nghi nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh ý nghĩ của cô bị phủ định. Ngay lúc học sinh trường công nghiệp ồn ào bàn tán về chiếc xe, cửa xe bỗng răng rắc mở ra, ngay sau đó liền thấy một người đàn ông bước ra.
Một nam nhân ước chừng ba mươi hơn, gần bốn mươi tuổi.
Khuôn mặt người kia rất bình thường, nhưng trên người mặt vest da, vừa nhìn liền làm người ta cảm thấy rất nghiêm túc. Có lẽ người này đã quen bị kẻ khác soi mói bề ngoài quen, mới xuống xe liền mang kính, che gần hết mắt anh, sau khi xuống xe chỉ liếc mắt nhìn vật kiến trúc quanh trường một chút, liền dừng lại ở bảng hiệu ký túc xá nam. Anh ta nghiêm túc nhìn một lúc, liền đứng dậy bước vào trong.
Trong quá trình người đàn ông này xuống xe đi vào ký túc xá cũng không thấy anh ta nói gì, Chu Tiểu Nghi bỗng cảm thấy không khí xung quanh lạnh xuống mấy phần, thậm chí loáng thoáng còn cảm giác chút chết chóc?
Nhìn bộ dạng không như đang đến gặp mặt, mà càng như đi ẩu đả… Người này chắc không phải đại thần ha?
Cô chưa thấy bộ dạng Đả tương du bao giờ, thậm chí ảnh cũng chưa từng thấy tấm nào, tự nhiên là không dám đoán bừa. Cô trơ mắt nhìn anh ta đến chỗ quản lầu ký túc xá nam hỏi một chút, sau đó liền đi lên lâu, nghiêm túc đến mức người xung quanh cũng không dám thở mạnh, mãi đến khi người đàn ông nọ biến mất khỏi cửa cầu thang, cô mới dám đi theo vào ký túc xá nam, đi dọc theo đường người kia bước qua.
Đây là lần đầu người đàn ông nọ đến ký túc xá nam, hiển nhiên cũng không biết gì về hoàn cảnh trường học. Anh ta dựa theo địa chỉ khó lắm mới ép hỏi được mà lòng vòng hơn nửa ngày mwois tìm đến phòng mình cần tìm, đưa tay lên gõ cửa phòng thật mạnh.
Trong phòng im ắng, tối hôm mấy người ở trong đều chơi game đến lúc trời tảng sáng, giờ vẫn còn chui vào trong chăm không động đậy. Nghe tiếng đập cửa, Trần Vũ Phi lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
“Ai đó!” Trần Vũ Phi xoa xoa mắt, ngái ngủ hô.
Người ngoài cửa không nói, tiếp tục đập cửa ba cái.
“Ai đấy hả?!” Trần Vũ Phi nhíu mày, hồ nghi nhìn về phía cửa.
Cửa phòng lại truyền đến ba tiếng gõ cửa.
Giờ mà không ra mở cửa, cái người đứng ngoài hẳn là có xu thế gõ mãi không bỏ qua. Thế này Trần Vũ Phi mới chậm rãi tỉnh táo lại, quay qua nhìn Lạc Thần. Cậu ta không nhìn còn đỡ, mới nhìn liền bị hiện trạng bên gường Lạc Thần làm cho vừa 囧 vừa sợ, chỉ thấy cái vị đại Thiên Vương trong truyền thuyết kia giờ đnag nằm đề cả người lên người Lạc Thần, cái tư thế đó nhìn như nào cũng thấy xấu hổ, kết quả hơn nữa ngày cậu mới khụ một tiếng.
Ưm… Có câu gì ấy nhỉ — à phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Thấy Trần Vũ Phi hiểu lầm, Lạc Thần quả thực hận không đem đầu chôn luôn vào chăn. Cái giường này vốn đã chật muốn chết, cậu lại cùng ngủ một giường với Thẩm Tuất, đương nhiên không tránh khỏi có chút bó tay bó chân. Cậu hiên ự đang bị Thẩm Tuất đè nặng, mà Thẩm đại Thiên vương giờ còn đang cực kì vui vẻ phấn khởi trong mơ, làm cậu không biết phải dịch người kiểu nào, xấu hổ ra hiệu cho Trần Vũ Phi.
Trần Vũ Phi hiểu ý, tùy tiện mặc áo ngủ vào, nhảy xuống giường đi mở khóa, sau đó hé nhỏ cửa, thò đầu ra ngoài.
“Tìm ai?” Trần Vũ Phi nhìn người gõ cửa, vừa thấy đối phương là người lạ, lập tức mở miệng hỏi. Cậu đánh giá người đàn ông trước mắt từ trên xuống, hiển nhiên cũng không rõ lắm người mặc đồ chính quy như vậy đến một nơi như ký túc xá làm cái gì.
Khuôn mặt góc cạnh của người kia giật giật, mắt rất nhanh theo khe cửa nhìn vào trong phòng.
Trần Vũ Phi rụt đầu lại, khép cửa, chỉ chừa lại một con mắt nhìn người đàn ông kia, lặng lại: “Xin hỏi anh tìm ai?”
Thấy thằng nhóc trước mắt có vẻ đề phòng nhìn mình, khóe miệng người đang ông giật giật, rất nhanh nói ra.
“Tôi tìm ai?” Người nọ lạnh lùng nói một câu: “Cậu nghĩ tôi tìm ai? Mấy hôm nay ký túc xá cậu có thêm ai, tôi tìm tên đó.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Một Giây Thành Thiên Vương
- Chương 41: Người đại diện tìm tới cửa