Edit: Sa
Ngày hôm sau đi làm, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng không một ai nhắc đến chuyện hôm qua. Tô Vấn nhìn thấy tôi thì cũng chỉ gật đầu, tôi đi vào phòng của chị ấy, báo cho chị ấy biết Thẩm Khâm Tuyển đã đồng ý đăng bài độc quyền cho tạp chí. Ánh mắt chị hiện lên nét cười hiếm có, gật đầu nói: “Vậy cô làm đi.”
Tôi đáp lại rồi định đi ra ngoài, nhưng chị ấy bất chợt gọi tôi lại, “Bạch Hi, cô đừng để bụng chuyện hôm qua.”
Tôi lờ mờ cảm thấy chắc chắn là Lão Mạch đã làm gì đó giúp tôi, nhưng tôi vờ như không biết, cười nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
Buổi chiều, phòng làm việc của Mạch Trăn Đông gửi bộ ảnh đính hôn của Thẩm Khâm Tuyển và Tân Mâu.
Lúc biên tập viên mở ra xem thì cả công ty sôi trào.
“Chồng sắp cưới của Tần Mâu đẹp trai quá, trẻ ghê á!”
“Bộ ảnh độc quyền này chắc chắn sẽ
giúp lượng tiêu thụ tạp chí số tới của chúng ta tăng vọt.”
Tôi nhìn một tấm trong đó, thầm cười nhạo ý tưởng cũ rích của bức hình. Thẩm Khâm Tuyển quỳ một chân dưới đất, mỉm cười nâng tay Tần Mâu để đeo nhẫn vào ngón áp út của cô ấy, còn cô ấy khẽ cúi đầu, một lọn tóc rũ xuống, như phát sáng trong ánh chiều tà.
Tuy ý tưởng cũ rích nhưng điều đó không làm mờ nhạt sự hoàn mỹ của hai người họ.
Có một tấm Tần Mâu mặc áo của Thẩm Khâm Tuyển, cô ấy ngồi trên giường anh, mái tóc dài xõa tung, đôi mắt mơ màng. Anh đứng ở một bên tháo lỏng cà vạt, trong mắt chất chứa sự cưng chiều.
Tôi thở ra một hơi, nhìn sang chỗ khác, thầm nghĩ Lão Mạch đã cứu tôi một mạng. Nếu để tôi chụp thì e rằng tôi sẽ không chịu nổi.
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ. Thẩm Khâm Tuyển là người phân chia rành mạch giữa công việc và cuộc sống cá nhân, nên trong công ty không có nhiều người biết chuyện tình cảm của anh. Khi tập đoàn công bố tin đính hôn, cô bạn đồng nghiệp cũ là Lộ Lộ đã gọi điện khẩn cấp cho tôi, nói: “Nam thần và nữ thần của tớ ở bên nhau, tớ chết cũng nhắm mắt.”
Dù vậy, Thẩm Khâm Tuyển vẫn là Thẩm Khâm Tuyển, bình thản thong dong, dốc hết lòng vào công việc, giống như người sắp kết hôn với nữ ngôi sao không phải là anh.
Việc anh có thể chọn địa điểm chụp ảnh ở nhà mình, cho tòa soạn đăng bài độc quyền đã cho thấy trên đời này, người khiến anh mở lòng cũng chỉ có Y Y của anh mà thôi.
Vì lần đầu tiên làm bài độc quyền, không rõ quy trình như thế nào nên tôi phải nhờ đồng nghiệp hướng dẫn rất lâu, còn dùng bút ghi âm ghi lại lời của đồng nghiệp mới an tâm.
Khi quay lại Vinh Uy lần nữa, rốt cuộc tôi đã có thể lên tầng hai mươi mốt trong truyền thuyết.
Vì đang là chiều muộn nên lầu một hơi vắng, lễ tân đã thay người khác, nhưng vẫn giữ lại nụ cười chuyên nghiệp, dò danh sách khách hẹn rồi tự mình dẫn tôi đến thang máy, cười tươi, “Cô Bạch, anh Thẩm đang đợi cô.”
Thư ký của anh đứng chờ trước thang máy, vừa thấy tôi thì cười thân thiết, “Cô Bạch đúng giờ quá.”
Trên hành lang dài, ánh nắng lọt qua những ô cửa kính chiếu lên mặt thảm. Tôi khẽ cúi đầu, mỗi bước chân tựa như không thể nào chạm vào mặt thảm. Tôi nghe thấy giọng của cô ấy, “Cô Bạch uống gì? Cà phê hay trà?”
Đang nói chuyện thì cô ấy đẩy cửa ra, tôi dừng bước, đáp lại theo phản xạ: “Cà phê.”
“Được ạ, mời cô vào.” Cô ấy giơ tay ra hiệu mời.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi yên tĩnh, tôi hỏi cô ấy với sự cầu cứu: “Cô Tần đâu?”
“Cô Tần?” Cô thư ký nhìn Thẩm Khâm Tuyển rồi đóng cánh cửa đằng sau tôi lại.
Tôi đứng im tại chỗ, “Sao chỉ có mình anh?”
“Chẳng phải em viết bài cho tôi sao?” Anh hơi ngả người ra sau, thái độ bình thản.
“Là bài cho hai người.” Tôi cường điệu nhắc nhở.
“À, cô ấy đang quay phim, mấy ngày nay không rảnh.” Thẩm Khâm Tuyển thản nhiên nói, “Ngồi đi.”
Đang nói thì thư ký của anh gõ cửa, bưng cà phê vào. Cô ấy đặt chiếc cốc sứ màu trắng chứa chất lỏng màu nâu đậm đặc xuống trước mặt tôi rồi định đi ra ngoài.
“Đem ít đường vào.” Thẩm Khâm Tuyển đột ngột cất lời, chỉ vào đồ uống của tôi.
“Sao anh biết?” Tôi nhướn mày, thầm thấy kinh ngạc.
Thẩm Khâm Tuyển không trả lời mà nhìn tôi từ trên xuống dưới, “Bạch Hi, em không nóng hả?”
Chóp mũi tôi đã lấm tấm mồ hôi, tòa nhà này luôn rất ấm, mà tôi lại mặc áo khoác khá dày, nhưng không biết vì sao khi vào đây phát hiện chỉ có hai chúng tôi thì tôi cứ luống cuống cả lên, cũng quên mất phải cởϊ áσ khoác ra.
Tôi cởϊ áσ khoác, vắt nó lên lưng ghế, lấy giấy bút ra, “Bắt đầu thôi.”
Thư ký nhẹ nhàng vào phòng, đặt đĩa đường nhỏ xuống cạnh tay tôi, tôi nói “Cảm ơn” rồi cầm lấy cái kẹp nhỏ gấp hai viên đường bỏ vào cốc, khuấy cốc cho đường hòa tan vào cà phê, sau đó nâng cốc hớp một ngụm.
“Tay đang run kìa, khẩn trương lắm hả?” Thẩm Khâm Tuyển đột ngột cất tiếng, trên môi còn vắt một nụ cười mỉm.
Thật ra tôi không muốn uống cà phê, nhưng vì cần phải làm gì đó để bình tĩnh lại, không ngờ lại bị vạch trần. Tôi thẹn quá hóa giận, “Có gì phải khẩn trương chứ?”
Khi dòng chất lỏng âm ấm trôi từ cổ họng xuống dạ dày, tôi mới thấy tâm trạng của mình khá hơn đôi chút, “Uhm, câu đầu tiên, lần đầu tiên anh gặp cô Tần là khi nào?”
Anh khẽ ngã người lại ra sau, đan mười ngón tay vào nhau, “Em không biết ư?”
Tôi ngừng ghi chép, cười lúng túng, “Tôi đang hỏi thay độc giả.”
Anh suy nghĩ một chút, “Cuộc thi điện ảnh sinh viên.”
Cuộc thi điện ảnh sinh viên?
Tôi nhớ sự kiện này. Khi đó tôi học năm nhất đại học, vì Hứa Trác làm trong Hội sinh viên nên tôi mượn thẻ công tác của cô ấy để chen vào khu phóng viên sinh viên để xem rõ hơn.
Năm đó Tần Mâu đoạt được giải nhất cuộc thi nhờ sự xuất sắc trong một vai diễn, cộng thêm danh hiệu hoa khôi của trường nên càng thêm thu hút sự chú ý của người khác. Tôi vẫn nhớ giữa đám đông chen chúc, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, xinh đẹp tựa tiên nữ giữa tiếng hô vang của đám đông.
“Anh cũng xem cuộc thi đó ư?” Tôi ngạc nhiên, “Lần đó tôi cũng xem.”
Cách một cái bàn, ánh mắt của anh rơi trên người tôi, “Lúc đó em học năm nhất đúng không?”
“Đúng thế. Sao anh biết?” Tôi thấy hơi lạ, nhưng không hỏi tới cùng, “Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư?”
“Không phải. Lần thứ hai gặp nhau cách lần gặp đầu hơn nửa năm. Cô ấy còn trách tôi không nhớ cô ấy.” Đôi mắt của người đàn ông đối diện khẽ nheo lại, không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi lông mi dài rũ xuống, trông rất dịu dàng, “Vậy thôi.”
“Câu hỏi tiếp theo, là anh tỏ tình trước đúng không?”
Thẩm Khâm Tuyển bật cười, giơ tay giật lấy tờ giấy từ tay tôi, nói: “Để tôi xem thử em định hỏi những gì.”
Tôi không kịp ngăn lại, chỉ biết trơ mắt nhìn anh đọc tờ giấy, vừa đọc vừa cười, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn tôi, tôi hiểu ánh mắt đó, ý là sao tôi có thể nghĩ ra câu hỏi ngu ngốc đến vậy.
Tôi bực mình, “Sao anh lại không chịu hợp tác như thế chứ!”
“… Thích phim nào của cô ấy nhất… Câu này mà em cũng hỏi cho được. Bạch Hi, xem ra em không am hiểu công việc này chút nào.” Thẩm Khâm Tuyển vo tờ giấy lại rồi ném vào thùng rác, “Tôi quá tin tưởng em nên mới không để thư ký duyệt trước.”
“Vốn dĩ tôi cũng đâu làm bên mảng phỏng vấn.” Tôi đen mặt.
“Thế này vậy, chúng ta trao đổi đi.” Mắt anh sáng bất thường.
“Là sao?” Trực giác mách bảo tôi có gì đó không ổn.
“Tôi hỏi em một câu, em hỏi lại tôi một câu. Hỏi gì cũng được.” Anh đưa ra luật, “Rất công bằng.”
Tôi rất muốn nói công bằng cái rắm, rõ ràng là tôi tới đây để phỏng vấn anh mà, rõ ràng là anh đồng ý với tòa soạn mà, thế sao lại bày ra dáng vẻ “không muốn thì dẹp” chứ. Đầu óc tôi trống rỗng, không đáp ứng ngay mà đứng lên, “Tôi đi vệ sinh.”
Tôi xoay người định đi ra cửa thì anh thong dong chỉ về một phía, “Trong này cũng có phòng vệ sinh.”
“Không cần.” Tôi nói cứng ngắc, “Tôi thích đi ở ngoài.”
Ra cửa, mặt tôi nóng bừng, thư ký của anh đứng lên, cười hỏi: “Cô Bạch, xong nhanh thế?”
“Nhà vệ sinh ở đâu?”
Tuy kinh ngạc nhưng cô ấy vẫn mỉm cười chỉ đường cho tôi.
Tôi chậm rãi đi trên dãy hành lang dài. Tôi không muốn đi vệ sinh mà chỉ muốn được yên tĩnh một chút thôi, nhân tiện nghĩ về thái độ càng lúc càng kỳ lạ của người ấy.
Dòng nước ấm xối lên tay, tôi cúi đầu, tấp nước lên mặt rồi nhìn gương mặt ướt nhẹp của mình trong gương. Sau khi bị thương, dù không cố ý giảm cân nhưng tôi vẫn gầy đi, có lẽ vì ở nhà lâu nên sắc mặt hơi tái khiến vết sẹo màu hồng trên thái dương càng rõ ràng hơn. Tôi gẩy tóc để che vết sẹo, sau đó hít sâu một hơi, tự nói với mình: “Bạch Hi, làm đi! Chỉ là nói chuyện thôi mà.”
Lúc mở cửa phòng, vẻ mặt Thẩm Khâm Tuyển vẫn như cũ, tựa như không hề để ý đến việc tôi vừa chạy trốn. Anh ngồi thẳng người, hào hứng hỏi tôi: “Có thể bắt đầu chưa?”
“Bắt đầu đi.” Tôi lấy giấy bút, “Anh thích điểm gì của cô ấy?”
Anh đáp rất thẳng thắn, “Cô ấy rất đẹp.”
“… Chỉ vậy thôi?” Tôi ngất mất thôi, quá nông cạn.
“Chẳng phải thứ đầu tiên gây ấn tượng là ngoại hình ư?” Anh thản nhiên nói, “Được rồi, tới lượt tôi hỏi em. Tại sao lại chọn chuyên ngành Tài chính – kế toán?”
… Liên quan gì tới anh? Tôi cố nén xúc động muốn trợn trừng mắt, buồn bực nói: “Giáo viên đề nghị.”
Anh ngẩn người, hỏi tiếp: “Vậy em có thích không?”
Tôi không biết phải trả lời thế nào, thành tích hồi trung học của tôi khá tốt, thầy cô đặt rất nhiều niềm tin vào tôi. Khi có kết quả thi đại học, điểm của tôi cao nhất trường. Lúc điền nguyện vọng, vì hoàn cảnh của tôi khá đặc biệt, trong nhà không có người lớn nên cuối cùng giáo viên chủ nhiệm quyết định thay tôi, “Em thi vào ngành Tài chính – Kế toán đi, sau này dễ tìm việc.”
“Nhưng chẳng phải em thích nghệ thuật ư?” Thẩm Khâm Tuyển khẽ chau mày.
Tôi cười bất đắc dĩ, câu hỏi của anh buồn cười y như câu “Sao không ăn thịt thối” vậy, “Anh nghĩ một đứa trẻ lớn lên từ viện mồ côi như tôi có tư cách theo đuổi ước mơ?”
Anh khẽ nhịp tay lên bàn, giống như muốn nói lại thôi, “Thì ra là vậy.”
“Sau khi kết hôn anh sẽ vẫn đồng ý cho cô Tần đóng phim chứ?”
“Tùy mong muốn của cô ấy.” Anh thản nhiên nói, “Còn em đã bao giờ làm chuyện gì nổi loạn chưa?”
Tôi dở khóc dở cười, “Sao anh lại muốn biết chuyện đó?”
Anh nheo mắt trông rất vô lại, “Tôi muốn biết đó, liên quan gì tới em?”
“…” Được rồi, tôi ngập ngừng một chút rồi nói, “Từ nhỏ đến lớn tôi rất ngoan ngoãn, chuyện nổi loạn lớn nhất từng làm là trốn học, rất thường trốn tiết sinh hoạt lớp. Nhưng vì thành tích tốt nên giáo viên cũng không nói gì.”
Tôi nghĩ lại cuộc sống trước đây, cảm thấy lúc đó rất tự tại.
“Trốn học làm gì? Về nhà?” Không hiểu vì sao mà với mỗi câu hỏi của anh, tim tôi càng đập loạn nhịp.
“Không, tôi lang thang ngoài đường hoặc vào siêu thị. Nhưng vì hồi đó không có tiền nên chỉ xem chơi thôi.”
Anh “Ừm”, giọng điệu hơi kỳ lạ, giống như là đang thương xót, muốn an ủi đứa trẻ bị tổn thương.
“Đến lượt tôi. Vẫn là câu hỏi cũ, vì sao anh thích Tần Mâu? Nếu chỉ vì xinh đẹp thì… liệu tình cảm kéo dài bao lâu?” Tôi không chịu bỏ qua vấn đề ấy mà cố chấp hỏi tới cùng.
Vẻ mặt anh bình thường trở lại, suy nghĩ cẩn thận, “Tôi cảm thấy cô ấy… rất khôn khéo.”
Tôi ngây người, Tần Mâu rất khôn khéo? Nếu khôn khéo thì sẽ không như những gì mà người đại diện của cô ấy đã nói là cô ấy thường xuyên chuốc thù oán với nhà đầu tư. Anh như hiểu rõ nghi vấn của tôi, cười thoải mái, “Cho dù cô ấy gây ra phiền phức gì thì trong mắt tôi, đó không phải là phiền phức.”
“Vậy với anh phiền phức như thế nào mới được coi là phiền phức?” Tôi nhất thời tò mò.
“Nhiều lắm.” Anh khẽ thở dài, “Rất nhiều chuyện không thể cứu vãn dù tài giỏi đến đâu chăng nữa.”
Ánh nắng đổ lên người anh khiến đôi lông mi dài của người đàn ông ấy in dày dưới mí mắt.
Đột nhiên tôi có cảm giác rằng lúc này anh đang thực sự đau khổ.
Có lẽ… anh muốn nói đến ba mẹ anh?
Trong phút chốc, hai chúng tôi im thin thít như bị trúng bùa. Mãi đến khi cô thư ký đi vào thông báo: “Anh Thẩm, tới giờ cho cuộc hẹn kế tiếp rồi.”
Tôi vội vàng đứng lên, không hiểu sao mà lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tôi đi trước đây.”
Anh lại nhíu mày, hình như vẫn còn luyến tiếc nên nói dứt khoát: “Hoãn lại…”
“Nhưng mà…” Cô thư ký khó xử, “Là cuộc hẹn với cô Tần, cô ấy muốn hẹn anh đến khách sạn thử món ăn.”
Tôi thức thời giải vây cho anh, “À, tôi về đây, còn phải chỉnh sửa bản thảo nữa.”
Khi một chân đã bước ra khỏi cửa thì đột nhiên anh gọi tôi lại: “Vết thương lần trước đã lành hẳn chưa?”
Tôi có cảm giác gần đây anh cứ kỳ lạ thế nào ấy, lẽ nào đàn ông cũng có hội chứng trước khi kết hôn? Tôi thông cảm nhìn anh, nói sâu xa: “Anh vẫn nên quan tâm tới bản thân thì hơn.”
Quay về tòa soạn, tôi nhìn đoạn phỏng vấn ngắn ngủn của mình mà chỉ biết cười khổ. “Không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, lý do đầu tiên khiến anh ấy thích cô ấy là vì ngoại hình…” Tôi lướt sơ qua trang giấy, thầm nghĩ mình chẳng thể nào viết ra bản thảo khiến biên tập và công ty của Tần Mâu hài lòng.
Đồng nghiệp lục tục tan làm, trong phòng chỉ còn chiếc đèn ở bàn làm việc của tôi là bật sáng, tôi bất an cứ viết rồi lại xóa. So với những buổi chụp hình quên ăn quên ngủ thì bài báo này còn dễ lấy mạng của tôi hơn. Với tốc độ viết được hai mươi chín chữ trong một giờ đồng hồ của tôi thì e rằng phải đến tháng sau mới xong.
Hử? Tôi có hỏi anh là lần đầu gặp Tần Mâu ở đâu không nhỉ? Tôi cắn đầu bút, nghĩ hoài mà không nhớ ra.
Đúng rồi, còn bút ghi âm nữa!
Nhưng trong chớp mắt, tôi ảo não nhớ ra là vì quá bối rối nên hình như đã quên mở bút ghi âm rồi.
Lấy cây bút ghi âm từ túi áo khoác ra thì bất ngờ phát hiện hóa ra tôi đã thuận tay mở bút ghi âm rồi, chỉ là cứ cất nó trong túi áo chứ không lấy ra ngoài.
Mặc dù cách một lớp vải, lại có tạp âm bởi tiếng ma sát của ghế nhưng chất lượng ghi âm vẫn rất tốt. Tôi vừa nghe vừa ăn hoành thánh, bỗng nhiên nghĩ không biết từ bao giờ mà hai người chúng tôi lại nói chuyện dè dặt với nhau như thế.
Chẳng lẽ từ lúc… tôi thể hiện rõ ràng là mình đang giận anh?
Tiếp tục là tạp âm, lúc đó tôi đang đi vệ sinh để lấy lại bình tĩnh… Thế thì Thẩm Khâm Tuyển đang nói chuyện với ai? Có lẽ là cuộc điện thoại của anh đã bị ghi lại khi tôi không có ở đó. Tôi tua qua đoạn đó vì cảm thấy nếu nghe tiếp thì đó là hành vi theo dõi người khác, nhưng khi ngón tay ấn nút dừng lại thì tôi chợt nghe tên mình.
Anh nói gì đó không rõ lắm, tôi nghĩ mình nghe nhầm nên tua lại phía trước, cẩn thận nghe đoạn ghi âm.
Giọng của anh rất trầm nhưng lại trong, tôi chỉ nghe rõ mấy từ thôi nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến tôi như rơi vào hầm băng.
Viện mồ côi Thịnh Hải.
Đó là nơi tôi lớn lên, không có tiếng tăm gì, lại ở rất xa thành phố.
Tôi không bao giờ nghĩ nó có liên quan với Thẩm Khâm Tuyển.
Nhưng anh nói với điện thoại: “… Xử lý danh sách ngươi tài trợ ở viện mồ côi Thịnh Hải.”
Có rất nhiều chuyện mà trước đây tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ cẩn thận nhớ lại thì hóa ra mọi chuyện không hề đơn giản. Lúc mới vào Vinh Uy, sao tôi lại may mắn đến mức nhận được giải thưởng lớn của công ty trong buổi tiệc hằng năm? Điều buồn cười nhất là một người nghiêm nghị như Thẩm Khâm Tuyển lại “mời” tôi làm bạn gái của anh, còn tiết lộ cuộc tình bí mật của anh và Tần Mâu cho tôi biết. Còn nữa, nếu chỉ là bảo tôi làm bạn gái giả thì việc gì phải đưa tôi về nhà giới thiệu với ông nội anh, thậm chí vung tay mua nhà cho tôi?
Tôi càng nghĩ càng nổi da gà vì sợ, cả một loạt sự kiện đều được sắp đặt cẩn thận, mỗi chuyện đều nhằm vào tôi, nhưng từ đầu đến cuối tôi cứ như kẻ ngu, hoàn toàn không hay biết gì.
Tôi lấy tai nghe xuống rồi chạy vọt vào phòng vệ sinh, vội vàng tấp nước lạnh lên mặt, hai tay chống lên bồn rửa, lúc này xúc động muốn gọi điện hỏi anh cho rõ ràng mới bị đè xuống. Tôi nhớ tới ngày ở Dạ Đông mình đã nói với anh là tôi có người thân nhưng anh lại phản bác tôi, thái độ vừa quyết liệt vừa sợ hãi.
Bình tĩnh… Mình phải bình tĩnh.
Chỉ khi nào tìm được chứng cứ thì anh mới không thể chối cãi.
Nhưng chứng cứ ở đâu đây?
Tôi nhớ tới câu nói của anh thì sởn hết cả tóc gáy, nhưng chính nó cũng đã thông não tôi.
Trong căn phòng của tôi ở viện mồ côi chắc chắn có thông tin về người tài trợ.