Bước vào tháng mười hai có nghĩa là năm mới đã cách rất gần, trong cung cũng bắt đầu trở nên bận rộn.
Mỗi khi sắp đến thời điểm giao nhau giữa năm cũ và năm mới, trên lãnh thổ Tuyên Ninh sẽ có rất nhiều hoa mai và đào cùng lúc nở rộ, cho nên hai màu vàng và hồng cũng trở thành màu may mắn của Tuyên Ninh. Hiện tại xuân đến Tết về, không chỉ chủ tử các cung mà cung nữ cũng được đặc cách may quần áo hai màu vàng hồng, khiến cho không khí trong cung rộn ràng hẳn lên.
Trong cung Nghênh Xuân cũng đang bận rộn chuẩn bị đón Tết, mấy hôm trước Thượng Lâm Uyển đã đưa đến mấy bồn mai và đào, trưng ở trước cửa phòng, nở hoa vô cùng đẹp mắt, lại có thêm mấy bồn hoa cúc, đóa nào đóa nấy to bằng cái chén, đứng rất xa cũng có thể nhìn thấy. Tuy Tô Lam Quỳnh không thích hoa cúc, nhưng vẫn giữ nó lại, để ở đó trang trí, nhìn trong cung cũng sáng sủa rạng rỡ.
Kính Hoa và Thủy Nguyệt đang ngồi trong sân cắt giấy đỏ, treo trên mấy cành mai và đào, mấy nha hoàn hi hi ha ha cười, không khí vui mừng tươi sáng, Tô Lam Quỳnh ngồi trong phòng, liếc nhìn mấy bộ quần áo năm mới mà Thượng Y Cục theo phân lệ đưa tới, trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng khổ sở.
Năm nay, nàng chỉ có thể ăn Tết một mình.
Nghĩ đến tháng mười hai hằng năm, nàng luôn cùng ca ca đích thân đi vặt lá mai của Tổ phụ, sau đó cùng nhau làm bánh, ủ dưa cải, đưa Táo quân về trời, thức đón giao thừa cùng cả nhà, năm nay thì lại khác, chỉ có một mình nàng cô độc trong cung điện rộng lớn này, xung quanh là mãn đường hoa lệ, nhưng cũng lạnh băng không có sức sống.
Tô Lam Quỳnh thở dài, ngoài làm quen ra, thì có thể thay đổi gì? Cũng không phải chỉ có năm này, mà rất nhiều năm sau này, nàng sẽ luôn trải qua như thế.
Đúng lúc này, Xuân Phong bước vào trong điện, thấy Tô Lam Quỳnh, nàng hành lễ: "Chủ tử, nô tỳ vừa mới nghe được một chuyện thú vị."
Tô Lam Quỳnh đã điều chỉnh cảm xúc của mình rất tốt từ lúc Xuân Phong bước vào, nàng ngẩng đầu lên, trên gương mặt hòa nhã dịu dàng: "Có chuyện gì vậy?"
Xuân Phong nói: "Kiều Dung hoa bị phạt ấy ạ, bị Thái hậu nương nương trách phạt, nghe nói đang quỳ ngoài cửa Vĩnh Thọ cung, thời tiết lạnh như vậy, nhưng Thái hậu nói phải quỳ đủ một canh giờ mới cho đứng lên."
Tô Lam Quỳnh ngạc nhiên, các phi tần trong cung đều xuất thân từ tiểu thư thế gia, thân thể kiều quý yếu ớt, hiện tại tiết trời rất lạnh, Thái hậu phạt quỳ một canh giờ, đây đã là phạt không nhẹ, nàng hỏi: "Kiều Dung hoa phạm tội gì, sao lại bị phạt?"
Kính Hoa Thủy Nguyệt nghe Xuân Phong nói, cũng buông công việc trên tay, tò mò đi vào nghe.
Xuân Phong càng kể càng hăng hái: "Nàng ta gây sự với Tường Tiệp dư, nghe nói là Kiều Dung hoa muốn đến cung của Tường Tiệp dư ngồi, Tường Tiệp dư không đồng ý, nàng ta liền oan ức kể khổ, nói gần nói xa muốn ép Tường Tiệp dư cho mình vào Sương Nguyệt điện, nhưng Tường Tiệp dư cũng rất cứng rắn, quyết tâm không cho nàng ta vào, hai bên nháo lên, đi đến chỗ Thái hậu, Thái hậu bèn phạt Kiều Dung hoa quỳ."
Tô Lam Quỳnh nghe xong cũng cạn lời, Kiều Dung hoa này, đầu óc nàng ta có vấn đề sao?
Không nói tới việc một Ngũ giai Dung hoa lại đi gây sự với Tứ giai Tiệp dư cao hơn mình một cấp, hiện tại Tường Tiệp dư đang mang thai, đây là đứa con đầu tiên của Hoàng đế, tất cả mọi người đều vô cùng xem trọng, nàng ta lại không có mắt đi chọc vào, chẳng trách Thái hậu tức giận như thế.
Nhưng chưa dừng ở đó, nghe nói khi Hoàng đế hạ triều, nghe được chuyện này, vô cùng giận dữ, phạt Kiều Dung hoa cấm túc, cho đến khi Tường Tiệp dư sinh con mới thôi.
Mặc dù không bị giáng chức, nhưng cấm túc từ lúc này đến khi Tường Tiệp dư sinh con mới thôi, Tường Tiệp dư mới mang thai hai tháng, tức là tận tám tháng sau Kiều Dung hoa mới được gặp Hoàng đế, thời gian dài như vậy, có khi Hoàng đế sẽ quên sạch nàng ta, cuộc đời của Kiều Dung hoa này coi như hết.
Đối với kết quả này, trong cung có kẻ vui cũng có người buồn, nhưng tất cả đều nhận rõ một điểm là, không thể động đến Tường Tiệp dư, thái độ của Thái hậu và Hoàng đế đều nói rõ, họ vô cùng coi trọng cái thai này, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất cứ ai có ý đồ xấu với nó.
Tô Lam Quỳnh lại là thở dài một hơi, Kiều Dung hoa này sao lại ngu ngốc như vậy, đang yên đang lành lại đi gây sự với Tường Tiệp dư, nhưng cũng phải nói, hiện giờ Hoàng đế không con, ai lại có thể không gấp gáp đâu, tất cả mọi người đều muốn tranh thủ lợi ích cho mình.
Riêng Tô Lam Quỳnh, nàng không cần thiết chơi đùa những thủ đoạn này. Nàng đã có tình bạn từ nhỏ với Hoàng đế, chỉ cần yên ổn hầu hạ hắn, an phận thủ thường, Hoàng đế sẽ không bạc đãi nàng, vậy là đủ.
Sau sự kiện Kiều Dung hoa, hậu cung càng an tĩnh hơn, lại không có ai ngu ngốc đi chọc giận Thái hậu và Hoàng đế. Ngày tháng trôi nhanh, rốt cục cũng đến lễ mừng năm mới.
Theo thường lệ, đêm ba mươi tháng Chạp trong cung sẽ tổ chức tiệc tối, để vua và các vị đại thần cùng nhau nâng ly tiễn biệt năm cũ, chào đón năm mới, chúc phúc lẫn nhau. Tiệc tối có quy mô rất lớn, không chỉ có phi tần mà còn có cả gia quyến của các đại thần cũng được phép tham dự, đây cũng là cơ hội để Tô Lam Quỳnh được nhìn thấy người nhà, cho nên nàng vô cùng trân quý.
Bởi vì Tết là ngày lễ vô cùng trọng đại, phần ăn mặc cũng không thể qua loa, hôm nay đa số mọi người sẽ mặc hai màu vàng, hồng, nhưng cũng sẽ có người phá cách muốn mặc màu sắc khác. Tô Lam Quỳnh suy đoán, hôm nay Hoàng thất đương nhiên sẽ mặc màu vàng, cho nên nàng cũng không định mặc màu này. Gọi Như Mộc mang bộ cung trang màu đỏ nhạt thêu hoa mai vàng đến, Tô Lam Quỳnh mặc nó vào, lại búi tóc lên cao, cài trâm vàng, thoạt nhìn nàng chín chắn và chững chạc hơn dáng vẻ dịu dàng ngày thường rất nhiều, mặc dù có chút trưởng thành, nhưng cũng phù hợp với trường hợp long trọng như tiệc tối hôm nay, phối với trâm vàng cũng không bị đột ngột, ngược lại còn có vẻ đoan trang quý khí, lại mang theo không khí vui mừng.
Thủy Nguyệt trang điểm cho nàng, trang dung nhã nhặn nghiêm túc, nhưng cũng ra dáng một trong Nhị giai Phi, dù sao bây giờ dưới Hoàng hậu ra, chỉ có nàng và Trân phi là có phân vị cao nhất.
Lúc trang điểm xong, Tô Lam Quỳnh nhìn nàng trong gương, diễm lệ sắc xảo, khác xa với ngày thường, suýt chút khiến nàng không nhận ra chính mình.
Xuân Phong than thở: "Chủ tử thật là xinh đẹp."
Tô Lam Quỳnh liếc nàng một cái: "Chỉ giỏi dẻo miệng."
Kính Hoa đột nhiên gọi: "Chủ tử, đừng nhúc nhích."
Nàng đi đến chỗ bàn trang điểm, dùng bút chấm phấn, vẽ vẽ lên trán Tô Lam Quỳnh.
Lát sau, một đóa hoa đào đỏ rực hiện giữa trán nàng, khiến dung sắc đoan trang lại tăng thêm một phần quyến rũ xinh đẹp.
Mấy cung nữ nhìn đến ngẩn ngơ, chỉ kém không viết hai chữ "thật đẹp" lên mặt.
Tô Lam Quỳnh nhìn mình trong gương, cũng rất hài lòng, đây là kiểu trang điểm rất thịnh hành gần đây, nàng trang điểm như vậy cũng không có vấn đề gì, nhìn canh giờ cũng đã đến lúc, Tô Lam Quỳnh đứng dậy, dẫn Thủy Nguyệt và Xuân Phong đi ra ngoài.
Phi tần trong hậu cung đều có kiệu liễn của riêng mình, chỉ khác cấp bậc. Kiệu liễn của Tô Lam Quỳnh là kiệu liễn nhị giai, vô cùng xa hoa tinh xảo, bên trong còn có than ấm, nên nàng chỉ khoác áo choàng mỏng cũng đủ dùng, dù sao lát nữa vào cung dự yến, bên trong có đốt địa long, cũng không lạnh.
Tiệc tối được tổ chức ở điện Thái Bình, bởi vì điện Thái Bình cũng tượng trưng cho mong ước của Hoàng đế, thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.
Tô Lam Quỳnh thân là phi vị, lúc nàng tới, đa số mọi người đã đến đông đủ, chỉ có mấy ghế ở trên cao là còn trống.
Trang dung của Tô Lam Quỳnh làm mọi người kinh diễm một phen, so với Hoàng hậu cao quý đại khí, Trân phi xinh đẹp ngạo nghễ, vẻ đoan trang nhưng không mất phong tình của nàng lại khiến mọi người liếc mắt, thật là khác xa so với người thường.
Tô Lam Quỳnh chào hỏi Trân phi sau đó ngồi vào chỗ ngồi của mình, những phi tần cấp bậc thấp hơn cũng hành lễ với nàng.
Chỗ ngồi của ngoại thần và gia quyến ở xa hơn so với chỗ của Hoàng thất, mặc dù quy củ của Tuyên Ninh cũng không quá mức khắt khe, nam nữ có thể ngồi cùng bàn, nhưng Tô Lam Quỳnh cũng không ngẩng đầu hay nhìn ra chỗ ngoại thần để tìm kiếm người nhà. Nàng luôn nắm chắc đúng mực, chưa bao giờ làm ra chuyện gì vượt quá khuôn phép.
Tô Thái phó và Tô Tri Viễn nhìn thoáng qua Tô Lam Quỳnh, có chút vui mừng, nhưng cũng thở dài. Tô phu nhân thấy con gái vẫn khỏe mạnh, cũng không bị gầy đi, âm thầm vui mừng.
Không lâu sau, Hoàng đế và Hoàng hậu đỡ Thái hoàng Thái hậu, Trưởng công chúa đỡ Thái hậu đến.
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
"Vi thần/thần phụ/thần thϊếp/thần nữ bái kiến Thánh thượng, Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu, Hoàng hậu, Trưởng công chúa!"
Hoàng đế phất tay, hô một tiếng: "Bình thân."
Mọi người tạ ơn đứng dậy, lại về chỗ ngồi của mình.
Hôm nay là ngày vui, tất cả người Hoàng thất đều mặc đồ vàng, Tô Lam Quỳnh đoán không sai.
Hoàng đế ngồi trên chủ vị, nở nụ cười: "Hôm nay là ngày chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, Trẫm và các ái khanh hội ngộ ở đây cũng xem như duyên phận, chỉ mong các khanh có thể luôn luôn bình an khỏe mạnh, ra sức vì nước vì dân. Đến, Trẫm kính các khanh một ly."
Ai nấy đồng loạt nâng ly.
Tôn Nghị bước ra trung tâm đọc diễn văn cầu phúc, sau đó Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu cũng phát biểu vài lời, đều là những câu nói tốt lành. Sau đó nhã nhạc cung đình vang lên, cung nữ cũng mang thức ăn đến cho mọi người, thực đơn phong phú đa dạng, rất có không khí Tết.
Hoàng đế thỉnh thoảng lại cùng vài vị cận thần nói chuyện, không khí ấm áp tường hòa.
Rượu quá ba tuần, Hoàng hậu đề nghị vài phi tần lên góp vui, biểu diễn tiết mục. Chuyện này cũng là thường thấy, bởi vì trước đó nàng ta đã phái người đến hỏi chủ tử các cung xem có muốn biểu diễn không, nên cũng có vài người báo danh. Về phần này, Tô Lam Quỳnh từ chối, nàng không cần thiết phải tranh mấy thứ này.
Đang lúc vui vẻ, Hoàng đế cũng đồng ý, vài vị phi tần bước lên biểu diễn, dẫn đầu là Trân phi, chỉ thấy nàng ta mặc một bộ đồ màu đỏ, nhảy một khúc nhạc chúc Tết, dáng người yểu điệu xinh đẹp như chim én ngày xuân thật khiến người ta coi trọng, ngay cả Hoàng đế cũng bị thu hút, thưởng cho nàng ta một thanh ngọc như ý.
Trân phi cũng xem như người đầu tiên được Hoàng đế ban thưởng vào đêm nay, vì thế khó tránh khỏi đắc ý, khóe miệng luôn treo nụ cười.
Mấy tiết mục sau đó cũng vô cùng đặc sắc.
Sau đó, Thái hậu lại đột nhiên mở miệng, nói hôm nay khó có được thấy nhiều người như vậy, cũng bảo các vị tiểu thư lên đài biểu diễn một phen, khiến mọi người rất sửng sốt, nhưng cũng lập tức nhớ lại. Sang năm Hoàng đế đã mãn tang kỳ, có thể tuyển tú được rồi. Thái hậu đây là đang muốn xem trước để làm ra chuẩn bị.
Hiểu được điều này có kẻ vui người buồn, vài vị nữ tử muốn vào cung lập tức nắm cơ hội thể hiện, mà những nữ tử không muốn vào cung lại vô cùng lo lắng, muốn nhanh chóng thảo luận với người nhà về việc định ra hôn sự, tránh việc bị chọn vào cung.
Trưởng công chúa hơi lo lắng nhìn sang Tô Lam Quỳnh.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy vàng thêu hoa Vân Anh, cũng không phải màu vàng đậm đặc trưng của Hoàng thất mà là vàng ngả sang hồng, có vẻ phá lệ lại tươi mới, trang dung tinh xảo cộng với trâm hoa mai hồ điệp khiến Trưởng công chúa vô cùng xinh đẹp lóa mắt, lúc này trong mắt nàng chứa chút lo lắng, nhưng cũng không làm giảm vẻ đẹp của nàng, vẫn nổi bật như cũ, khiến cho không ít người chú ý tới.
Sau khi biết được Trưởng công chúa lo lắng cho Tô Lam Quỳnh, họ cũng hiểu được, tuyển tú, có thêm người mới vào, liệu Di phi có còn được ân sủng như xưa, Trưởng công chúa sắp gả cho anh trai người ta, đương nhiên phải lo lắng một hai, dù sao lấy chồng thì phải theo chồng mà!
Trong lòng Hoàng hậu lại tức giận, cảm thấy Trưởng công chúa bất công, nàng ta mới là em dâu của Trưởng công chúa, vì sao suốt ngày Trưởng công chúa chỉ quan tâm Di phi chứ?!
Di phi này, đúng là sinh ra để làm khắc tinh của nàng ta mà!
Thái hoàng Thái hậu nói trong người có chút mệt mỏi, mọi người muốn đưa bà về, bà lại không đồng ý, để mọi người ở lại tự chơi. Sau khi các vị tiểu thư biểu diễn tài nghệ xong, cũng có vài người được ban thưởng, Hoàng đế nói: "Năm cũ đã qua năm mới đến, các nàng hầu hạ trong cung cũng vất vả, Trẫm đã thương lượng với Hoàng hậu, Trân phi và Di phi thưởng ngàn lượng hoàng kim, hai cặp vòng ngọc, những người còn lại thăng một cấp, xem như quà năm mới."
Mọi người vui mừng quá đỗi, vội tạ ơn.
Đại phong lục cung vốn nằm trong quy củ mỗi năm của Tuyên Ninh, nên mọi người cũng không bất ngờ lắm, chỉ là việc Di phi lại cùng hưởng ân huệ với Trân phi thì khiến mọi người liếc mắt kinh ngạc, bởi vì họ đã cho rằng với sự sủng ái của Di phi ít nhất nàng cũng sẽ thăng lên một cấp, không ngờ chỉ có ban thưởng. Nhưng đây cũng là chuyện dễ hiểu, nếu Di phi thăng lên nữa thì chính là một trong Tứ phi, nàng lại chỉ mới tiến cung chưa đầy nửa năm, không con, không hề thích hợp ngồi vào vị trí Tứ phi.
Tô Lam Quỳnh cũng hiểu được điều này, nàng không có gì bất mãn.
Nhưng Trân phi lại oán hận nhìn Tô Lam Quỳnh, rõ ràng đêm nay nàng đã lấy được sự chú ý của Hoàng đế, vậy mà cuối cùng vẫn hưởng thụ cùng vinh sủng với Di phi, đây là chuyện nàng ta không thể nào chấp nhận được.
Đến nửa đêm, chính là lúc náo nhiệt nhất, bắn pháo hoa.
Đây cũng là lý do tại sao tiệc đón năm mới lại được tổ chức ở điện Thái Bình, nơi này khá lớn lại rộng rãi thoáng mát, tầm nhìn xa, cho dù có vụn pháo hoa rơi cũng sẽ không rơi lên người.
Từng tiếng nổ "bụp", "bụp" vang lên, hàng trăm pháo hoa nổ tung trên bầu trời đen sẫm, những hình thù bắt mắt đầy màu sắc chợt lóe rồi chợt tắt khiến tâm trạng của mọi người cũng vui vẻ theo, rất nhiều người quay sang nhìn người gần nhất, mỉm cười nói những lời an lành, chúc mọi người năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng.
Tô Lam Quỳnh đứng ở trên đài cao, nhìn pháo hoa ngợp trời, lại lặng lẽ liếc nhìn Hoàng đế. Hắn mặc long bào màu vàng sáng, tóc búi cao đội long miện, dáng vẻ đường hoàng hiên ngang. Lúc này Hoàng đế đang ngắm pháo hoa, có lẽ vì vui vẻ mà trên mặt hắn mang theo tươi cười, trong ánh mắt cũng mang theo ý cười, khiến cả người hắn như nhiễm một tầng khí chất nhu hòa, không thể không nói, Hoàng đế thật sự rất anh tuấn, dáng vẻ này của hắn, chỉ sợ đã câu đi không ít trái tim của những thiếu nữ đang liếc nhìn về phía bên này.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tô Lam Quỳnh, Hoàng đế cúi xuống, thấy nàng nhìn mình, hắn ngẩng ra, chợt cười nói gì đó.
Tiếng pháo hoa nổ và tiếng người ồn ào làm Tô Lam Quỳnh không nghe rõ hắn nói gì, nhưng nhìn khẩu hình miệng, nàng có thể đoán được hắn nói: "Năm mới vui vẻ."
Tô Lam Quỳnh cũng mỉm cười, đáp: "Năm mới vui vẻ."