Tất cả trở thành mơ hồ, chỉ có nhiệt độ của hai người là chân thật. Trán Ninh Vi Lan bị đè ở chỗ xương quai xanh của anh. Trong bóng đêm, loại hơi thở mát lạnh này càng thêm rõ ràng, cùng với hơi thở của nam số 2 vừa rồi khác hoàn toàn.
"Vân Nhiễm" Cô còn hoảng thần, anh đã tiếp tục lời kịch, tiếng nói trầm thấp ở bên tai cô, hô hấp ấm áp "Nàng muốn ta làm như thế nào mới là tốt đây?"
Bộ phim bày tổng cộng có hai cặp đôi, nếu nói nam nữ chính mặc dù là ở thâm cung cũng vẫn có tình cảm dễ dàng đạt được thì nhân vật nữ số 2 của Ninh Vi Lan đóng Phong Vân Nhiễm cũng nam số 2 Thất hoàng tử phải trải qua trắc trở.
Mà cảnh tượng hiện tại, cảnh mà Tề Chiêu Viễn hướng dẫn là cảnh mà Phong Vân Nhiễm có ý đồ rời khỏi hoàng cung lại bị Thất hoàng tử chặn lại bất đắc dĩ tỏ tình.
Phim trường thật yên tĩnh, trên thực tế Ninh Vi Lan cái gì cũng không nghe thấy. Chỉ là diễn, cô lại bị ngữ khí đau thương của anh kéo vào trong cảnh, trước mắt hiện lên hình ảnh hai người đang có khúc mắc. Cổ họng cô khô khốc, theo bản năng đối với anh nói "Hoằng Hi"
Cô nghe thấy anh hắng giọng, tưởng lại nói cái gì, đột nhiên bị buông ra, khuôn mặt lạnh lùng trực tiếp rời đi. Cô cắn môi lấy lại tinh thần, tim đập gần như mất trật tự.
Phim trường dần dần vang lên tiếng vỗ tay, có người không ngừng tán thưởng Tề Chiêu Viễn hoàn toàn xứng đáng danh hiệu ảnh đế, kỹ thuật diễn xuất sắc. Phó đạo diễn môi mím lại.
"Là diễn viên mới, ở phim trường chính là đóng phim. Cố gắng học hỏi nhiều, nhất là tình cảm của bản thân không cho dính vào, tôi hy vọng cô điều chỉnh trạng thái tốt, tranh thủ một lần là qua."
Thanh âm tuy không to nhưng khẩu khí nghiêm trọng, nam số 2 bị chỉ trích sắc mặt đỏ lên, một lời chưa nói mà cúi đầu, Ninh Nhất Thuần cũng quay đầu đi, sắc mặt khó nhìn.
Tề Chiêu Viễn trở về ngồi xuống ghế, Vu Trạch đưa bình nước khoáng qua. Dù chưa thấy rõ ràng biểu hiện gì, nhưng làm tri kỉ bao lâu nay, anh có thể nhìn ra sự tức giận trên người Tề Chiêu Viễn. Biết là vì nam số 2 thường xuyên NG, Vu Trạch khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói "Tiếp theo nếu thật sự diễn không xong, cậu liền đi qua phòng nghỉ Bối Đài, nơi đó an tĩnh, như vậy có thể nhớ rõ ràng."
Lời này vừa nói ra, một bộ phận nhân viên công tác đều hiểu ra, lần này nam số 2 đã khiến đạo diễn tức giận, cũng không dám bàn tán gì nhiều, chỉ nghiêm túc làm việc của chính mình.
Ở một bên nghỉ ngơi, trong tay cốc nước ấm mà người đại diện đưa tới, quần áo của Ninh Vi Lan vẫn ướt, hơi lạnh cũng không còn, cô rũ mi chờ tới lượt mình.
Lực kéo của nam số 2 có chút lớn, Ninh Vi Lan gần như là lảo đảo lao vào ngực anh ta, cô híp híp mắt cố nhẫn nhịn để diễn xong cảnh này.
"Cut."
Trong nháy mắt bị buông ra, Ninh Vi Lan vui sướиɠ vỗ ngực nhanh chóng nhận lấy tấm thảm người đại diện đưa tới bọc lấy thân thể vội vàng chạy đến phòng thay quần áo.
Cảnh tiếp theo còn đang trong chuẩn bị, Vu Trạch và Tề Chiêu Viễn đổi vị trí cho nhau xem lại đoạn vừa diễn. Chỉ còn lần mưa nhân tạo cuối cùng, nhưng loại thời tiết như thế này mà phải dầm mưa cũng phải cảm thấy lạnh, Vu Trạch không vui "Một tí cũng không có chuyên nghiệp, để cho một người phụ nữ năm lần bảy lượt gặp mưa, ngoài ý muốn đã đành, lại còn cố ý, rốt cuộc có ý gì."
"Lại nói đến bộ phim này, cảnh của nữ số 2 cũng không nhiều lắm. Nhưng thật ra với người mới mà nói, Ninh Vi Lan thật ra là một người diễn viên không tồi." Chuyên nghiệp, nghiêm túc kiên nhẫn, không nhìn ra được tật xấu gì.
Nghe vậy, Tề Chiêu Viễn liếc Vu Trạch một cái, lại nhìn về phía phòng thay quần áo, cuối cùng một lần nữa quay trở lại trên máy theo dõi, hai ngón tay gõ nhẹ trên bàn, ánh mắt suy tư.
Bởi vì Ninh Nhất Thuần là nữ chính, đoàn phim không thể không điều chỉnh cảnh diễn của cô lên nhiều hơn. Vốn là một người không có nhiều cảnh diễn nên đóng tương đối sớm, Ninh Vi Lan tự nhiên là người đứng mũi chịu sào. Ở mười ngày liên tiếp khua chiêng gõ trống quay phim, mỗi ngày chỉ ngủ ba đến bốn tiếng, cuối cùng trận diễn dưới mưa rốt cục đã đến.
Sáng sớm 5 giờ, đồng hồ báo thức vang lên, đem Ninh Vi Lan vừa ngủ thϊếp đi không lâu đánh thức. Cô muốn mở mắt ra nhưng phảng phất có gì đó đè nặng, muốn động đậy cũng không được.
Hơi thở cực nóng, đầu nặng như búa bổ, huyệt thái dương có chút phát đau, Ninh Vi Lan vô cùng khó chịu
Phất ra hô hấp cực nóng lại năng người, đại não thực trọng, như là rót chì, huyệt Thái Dương chỗ lại có chút phát đau, thình thịch nhảy lệnh nàng khó chịu không thôi. Cô giãy giụa thật lâu, nỗ lực mở mắt đã là 5 rưỡi. Ninh Vi Lan giãy giụa thật lâu, nỗ lực trợn mắt vừa thấy, lại là đã 5 giờ rưỡi. Thời gian đã không còn kịp, Ninh Vi Lan thừa dịp rửa mặt sờ sờ trán, sửa sang vài cái lại chạy tới phim trường.
"Em làm sao vậy? Sắc mặt rất kém." Chuyên viên trang điểm qua gương nhìn lại, bị Ninh Vi Lan làm cho hoảng sợ, duỗi tay sờ soạng trán cô, ngoại trừ có chút mồ hôi lạnh cũng không phát sốt "Có phải em đang mệt không?"
Cả người đều rất mỏi, chỉ còn mức hận không thể lập tức trở lại khách sạn đi ngủ. Nhưng cô không thể, liền lắc đầu, nhỏ giọng "Tối hôm qua không ngủ đủ ngon."
"Thật sự?" Chuyên viên trang điểm hiển nhiên không tin tưởng, muốn nói lại thôi "Em hôm nay trang dung chính là giống một người đang có bệnh nguy kịch." Nhưng sắc mặt hiện tại chỗ nào còn cần hoá trang nữa, trực tiếp quay phim đều không có vấn đề.
Ninh Vi Lan hiểu, không vạch trần, hơi hơi mỉm cười.
Trong thời gian chuẩn bị quay, cảnh đầu không phải phần của Ninh Vi Lan. Cô trước sau như một chăm chú đọc kịch bản, chỉ là hôm nay không thoải mái nên không tập trung được.
Đầu không biết là từ khi nào bắt đầu đau, ở trước mắt từng hàng chữ rậm rạp như nhảy lên. Cô nhắm mắt, một tay để ở trên mắt, trong lúc hoảng hốt cô như nghe thấy được tên của mình, mở mắt ra hướng về phía có tiếng gọi nhìn lại.
"Cô làm sao vậy, gọi cô nửa ngày......" Vu Trạch cười nói, đột nhiên im bặt, mày kiếm nhăn lại "Sắc mặt như thế nào lại kém vậy?"
Ninh Vi Lan trố mắt, cô nhận thấy ánh mắt anh đang dừng trên người mình, im một lát thấp giọng trả lời "Đạo diễn, đây là hoá trang để cho phù hợp với cảnh ngày hôm nay."
Bị cô nhắc nhở, Vu Trạch lúc này mới nhớ tới nội dung hôm nay cần quay, gật gật đầu "Vậy chuẩn bị tốt một chút, một lúc sau sẽ đến phiên cô."
Ninh Vi Lan hít sâu chậm rãi điều chỉnh trạng thái. Cảnh cô diễn hôm nay cả tinh thần lẫn thể xác dêud mệt mỏi, từ lúc quay đến bây giờ cổ họng có chút ngứa. Ninh Vi Lan biết mình có thể là bị cảm, tay phải che miệng khẽ ho khan. Trên bàn có một cốc nước, cô mặc kệ nước lạnh ngửa đầu uống hết.
Mấy ngày nay thời tiết không tính là mát mẻ, các diễn viên khi không có cảnh cũng ở trên xe bảo mẫu, không ai lại ở bên ngoài như cô ngoại trừ đạo diễn cùng diễn viên quần chúng.
Chuyên viên trang điểm một bên cho nàng trang điểm lại, một bên nhỏ giọng hỏi "Hiện tại cảm giác tốt hơn chút nào không?"
Ninh Vi Lan nhắm mắt nên không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của chuyên viên trang điểm, cười cười không lên tiếng.
"Diễn viên là một nghề mà không phải ai cũng làm được, một ngày có 24 giờ thì có 20 giờ ở phim trường đóng phim. Tôi đã từng thấy rất nhiều người vì không thoải mái mà ngất đi, thật là......" Đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, chuyên viên trang điểm hơi ngừng lại rồi nói tiếp "Vi Lan, đợi một chút trang điểm xong thì có thể lên xe bảo mẫu nghỉ ngơi, nằm trên xe so với việc ở dưới ánh nắng tốt hơn nhiều."
Ninh Vi Lan biết chuyên viên trang điểm là thật lòng quan tâm mình, nhẹ nhàng lảng tránh "Một lúc nữa còn phải quay tiếp, lời kịch em còn chưa nhớ kĩ."
Cuyên viên trang điểm đã hiểu ra ngụ ý, than nhẹ một tiếng không nói tiếp.
Cùng lúc đó ở chỗ khác vẫn còn đang quay.Vu Trạch cùng Tề Chiêu Viễn đang ngồi gần nhau thì Lâm Dịch lại gần như có điều muốn nói, anh liền đứng dậy đi qua nơi khác, yên lặng nghe Lâm Dịch nói tầm mắt khẽ đảo qua nơi có người đang ngồi che miệng ho khan, anh hơi nhíu mày, ánh mắt di chuyển một lần nữa khôi phục sự lãnh đạm.
"Bản quyền đã mua, diễn viên còn chưa có, sẽ mở đợt casting hay là..." Lâm Dịch khẽ hỏi.
"Để tôi quyết định." Tề Chiêu Viễn nhàn nhạt đáp, lặng im một lúc bất ngờ nói "Cậu đi mua một vài đồ cho tôi......"
Hôm nay quay chụp rất thuận lợi, khó được trước thời gian kết thúc công việc, Vu Trạch tổ chức một bữa liên hoan. Ninh Vi Lan cả ngày không thoải mái, trước tiên chỉ nghĩ quay lại khách sạn nghỉ ngơi, uyển chuyển từ chối vội vàng rời đi.
Tề Chiêu Viễn sớm đã có việc đi trước, Vu Trạch cùng nhân viên đoàn làm phim ăn cơm, vì ngày hôm sau còn phải đóng phim nên tất cả moj người không uống rượu. Lúc Vu Trạch quay lại phòng, anh thấy trên bàn có một túi thuốc.
Chìa khoá dự phòng anh còn để ở chỗ Tề Chiêu Viễn, nhưng không có việc gì sao lại đến phòng anh, Vu Trạch thấy lạ liền nhấc điện thoại lên gọi cho Tề Chiêu Viễn "Túi thuốc trong phòng là của cậu?"
Tề Chiêu Viễn ừ một tiếng.
"Đưa túi thuốc tới chỗ tôi làm gì, thân thể tôi còn khoẻ mạnh, không có bệnh."
"Không phải cho cậu."
Vu Trạch vừa nghe liền cảm thấy có cái gì, tinh thần chấn động, gặng hỏi "Cho ai?" Nói xong lại nghĩ nghĩ, suy nghĩ từng người một ở phim trường đột nhiên nhanh trí "Đưa cho Ninh Vi Lan?"
Bên kia không có âm thanh, nhưng Vu Trạch biết mình đoán đúng, nhướng mày mỉm cười "Tôi nhìn thấy sắc mặt không tốt, còn nghĩ là về vấn đề trang điểm, hoá ra là có bệnh. Chẳng lẽ cậu vẫn luôn chú ý?"
"Hợp đồng của Ninh Vi Lan sắp đến lúc phải gia hạn, mà phòng làm việc của tôi còn chưa có nghệ sĩ." Tề Chiêu Viễn làm lơ, thần sắc lãnh đạm trước sau như một "Tốt nhất bộ phim này trước kỳ gia hạn kết thúc, cho nên không thể để vì thân thể mà là nguyên nhân liên luỵ đến tiến độ."
Mặc dù Tề Chiêu Viễn không có nói rõ, Vu Trạch cũng biết, xách túi thuốc lên "Vậy tôi đi đưa thuốc."
Tề Chiêu Viễn ngắt điện thoại, Vu Trạch mở cửa hướng phòng của Ninh Vi Lan đi tới."