Trên bàn ăn, Ninh Triệu Hoa và phó đạo diễn đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ bàn về tình hình diễn viên, ca sĩ trong ngành giải trí hiện nay, Ninh Vy Lan không muốn nhìn đành cụp mắt yên lặng, chỉ ăn mấy món đang xoay đến trước mặt mình.
Nhưng không nhìn, không có nghĩa mấy giọng nói kia sẽ không tự động chạy vào trong tai, những câu kiểu cả nhà hạnh phúc với cha con tương thân tương ái cô không muốn nghe một chút nào nhưng cứ quanh quẩn bên tai, cô nhắm mắt, trong lòng ẩn chứa nỗi đau.
Cố đợi mười phút trôi qua, Ninh Vy Lan lấy lý do “còn thông cáo gấp” để đi trước, cô không bắt xe, chỉ một mình đi lững thững bên vệ đường, may mà che chắn kín, thêm vào người đi trên đường đang vội vã nên cô không bị nhận ra.
Trong phòng ăn, từ chối ly rượu Ninh Triệu Hoa năm lần bảy lượt mời qua, vẻ mặt Tề Chiêu Viễn giấu đi sự không nhẫn nại liền dành chút thời gian gửi tin nhắn cho Vu Trạch, để anh ta gọi điện thoại cho mình.
Vu Trạch tuy ù ù cạc cạc, nhưng vẫn lập tức gọi đến.
Điện thoại nắm trong tay, vừa rung một cái liền bắt máy, không thèm đếm xỉa đến câu “Có chuyện gì mà đột nhiên bảo tôi gọi điện cho cậu vậy” của Vu Trạch, trực tiếp nói: “Ừm, tôi đến ngay đây.”
Vu Trạch: “........” Cái quỷ gì vậy?
Không cho Vu Trạch thời gian hỏi, Tề Chiêu Viễn đã lập tức dập máy đứng dậy.
Ninh Triệu Hoa phản ứng sớm nhất: “Đây là?”
”Có chút việc gấp cần phải xử lý”, anh nhàn nhạt nói cũng không nhìn Ninh Triệu Hoa, “Mọi người từ từ ăn nhé, nhớ tính tiền cho tôi, giờ tôi đi trước, thật xin lỗi.”
Nói xong liền rời đi, xe của anh dừng ở trên chỗ đậu xe cạnh khách sạn, đoán cô sẽ đi thẳng về nhà, anh cũng đi về hướng đấy, chưa được bao lâu đã thấy bóng dáng gầy gầy mảnh mai của cô, cô đơn và hiu quạnh. Anh muốn dừng xe để cô lên, lại sợ người xung quanh nhận ra, nên phải đến sát gần mới nhẹ nhàng bíp còi.
Ninh Vy Lan luôn đắm chìm trong suy tư của mình, tiếng còi xe vang lên mấy tiếng cô mới hoảng hốt nhận ra, hình như là đang kêu mình liền quay đầu.
Là anh.
Ánh mắt anh rất tĩnh lặng, xuyên qua kính chắn gió nhìn cô ý vị rõ ràng. Trong lòng Ninh Vy Lan rất loạn, từ chối nói mình sẽ tự bắt taxi về, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, ngồi ở trong xe không chút che chắn, bỗng phía xa xa có mấy cô gái trẻ đang sánh vai qua đây, Ninh Vy Lan sợ anh bị nhận ra, đành phải thỏa hiệp.
Cửa sổ bên ghế phụ được hạ xuống một nửa, làn gió mát từ từ thổi vào, Ninh Vy Lan nhìn ra bên ngoài người đi đường và những hàng cây không ngừng bị đẩy lùi lại, nhận thấy xe dần di chuyển đến nơi ít người qua lại, sau đó dừng hẳn.
Cửa xe bốn phía đã đều đóng chặt.
Trong xe an tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người đan xen nhau, Ninh Vy Lan túm chặt quần trên đầu gối trầm mặc, đột nhiên cảm thấy có một bóng người nghiêng qua đây, sau đó phát ra tiếng tháo dây an toàn lạch cạch, cô ngẩng đầu, trong ánh mắt trong trẻo đôi tay anh đang chống vào hai bên cạnh cô, tư thế không lùi không tiến, nhìn thằng vào mình.
Cổ họng cô khô khốc, khàn khàn: “Tề Chiêu Viễn.........”
”hửm”, giọng anh đè rất nhẹ rất thấp, có lẽ cảm thấy tư thế bây giờ không thoải mái lắm, nên tay giơ lên chống dựa vào ghế bên tai cô, vô hình chung khoảng cách càng gần hơn.
Cô vô thức lùi lại, nhưng hết chỗ để tránh.
”Vy Lan”, đột nhiên anh gọi tên cô, “Em vẫn còn sợ?”
Bốn chữ đâm thẳng vào nơi sâu thẳm của trái tim, Ninh Vy Lan siết chặt ngón tay, chợt nhớ đến mấy chuyện trên bàn ăn lúc nãy, rõ ràng biết cuộc sống một nhà ba người này sớm đã không còn quen thuộc với mình, mà vẫn còn có lúc ngây thơ hi vọng tất cả đều là giả, không có chuyện tan vỡ gia đình, không có chuyện mẹ lìa bỏ trần thế.
Ít nhất cô cũng có thể giống Tạ Điệp Nghi, một khi thích ai đó sẽ dũng cảm tiến lên, thay vì nửa muốn sáp lại, nửa muốn chùn chân.
Khóe môi bị cắn truyền đến một cơn đau, trong mắt đã ánh lên một tầng sương không biết từ lúc nào, nhẹ nhàng cụp mắt xuống, cô ngẩn ngơ, sợ anh nhìn thấy liền vội vã cúi đầu lau nước mắt nhưng tay anh nhanh hơn cô, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng cô vẫn nghe ra sự ấm áp dịu dàng ẩn chứa trong đó.
”Khóc cái gì.”
Đột nhiên không muốn né tránh, che giấu nữa, những kiềm nén quá lâu trong lòng ép cô gần như không thể thở được, nên muốn nói tất cả cho anh.
Chỉ nói với anh thôi.
”Ninh Nhất Thuần là em gái của em, Ninh Triệu Hoa là bố.” Cô thấp giọng: “Nhưng e rất ghét bọn họ.”
Trong ký ức ít ỏi hồi còn nhỏ của Ninh Vy Lan, cuộc sống một nhà ba người chỉ chiếm một phần ba thôi, phần lớn đều là việc Ninh Triệu Hoa nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ mang cô chuyển đi. Cô lúc đó còn nhỏ, rõ ràng được bố mẹ nâng niu như công chúa, nhưng gia đình tan vỡ, cô đã sớm hiểu được định nghĩa nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân.
Nhưng cô vẫn may, là ít nhất vẫn còn mẹ ở bên cạnh vẫn còn sung sướиɠ hơn những đứa trẻ thiếu cả bố cả mẹ, mà cuộc sống không có thay đổi lớn lắm.
Cho đến khi trận động đất long trời lở đất xuất hiện.
Lần đó bố đưa Trần Tú Lệ và Ninh Nhất Thuần đến thành phố W du lịch, nhưng cô không hề biết, vì vậy mẹ lấy lý do “đưa cô đi chơi” để theo đi, ở khách sạn bắt gặp mới có thể hiện rõ sự nhếch nhác không chịu nổi.
Không một chút ngoài ý muốn mẹ và Trần Tú Lệ cãi nhau một trận, đúng lúc bố không có ở đấy, cử chỉ hung hăng càn quấy tự đắc của Trần Tú Lệ đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, cô nhìn thấy sắc mặt mẹ trắng bệch nhưng không biết phải làm thế nào.
Ngay lúc này, mặt đất bắt đầu rung chuyển, đầu tiên là đèn thủy tinh và tranh trên tường lắc lư nhẹ, Ninh Vy Lan đứng không vững ngã nhào trên đất, vừa bò dậy được, bốn phía bắt đầu rung chuyển mãnh liệt, mặt đất dưới chân như đang run rẩy, kẽo cà kẽo kẹt nứt dần ra.
Khách khứa ở trong sảnh lớn nhốn nháo muốn chạy trốn, tiếng khóc, tiếng hét chói tai, Ninh Vy Lan chưa từng trải qua loại chuyện như này, bị dọa cho chân tay mềm nhũn vô thức dựa vào mẹ, nhưng lại thấy chùm đèn thủy tinh cực lớn trên đỉnh đầu đung đưa rồi rơi xuống, góc đối diện đỉnh đầu Ninh Nhất Thuần.
Sau đó cô thấy mẹ theo bản năng muốn kéo ra, không hiểu sao Trần Tú Lệ cho rằng mẹ muốn hãm hại con gái bà ta, liền dùng lực mạnh đẩy mẹ, trong miệng không ngừng gào thét “Mày muốn chết thì đi chết một mình đi, đừng kéo theo chúng tao”, Ninh Vy Lan trợn tròn mắt muốn dìu mẹ nhưng mặt đất bắt đầu sụt lún khiến cả người cô ngã xuống, cũng không biết va đập vào chỗ nào mà lúc đó đầu óc choáng váng.
Cố mở to mắt, nhưng vành mắt cứ hoa lên, những ký ức này cô kìm nén trong lòng rất lâu rồi, ngay cả Dịch Chỉ Ngôn cô cũng không kể rõ như vậy, đó là những ám ảnh trong lòng cô, là cơn ác mộng cả đời này cô không bao giờ quên được.
”Sau khi em tỉnh lại có đi tìm mẹ, nhưng thấy....” Cô đột nhiên dừng lại, dường như xuất hiện mới ngày hôm qua vậy, một cảnh máu chảy đầm đìa cô vĩnh viễn nhớ, Ninh Vy Lan cúi đầu xuống, đang hít thở bỗng bị anh ấn vào trong ngực.
Cánh tay dài đan sau lưng, Tề Chiêu Viễn một tay xoa lưng cô nhẹ nhàng an ủi, “Anh biết.”, không cần nói, anh cũng biết cả.
Những cảm xúc ngổn ngang trong l*иg ngực không có chỗ để trút ra, cô không muốn quan tâm lúc này nên hay không nên, chỉ thuận theo lòng mình ôm lấy eo anh, những giọt nước mắt mông lung đều tan biến.
Tâm trạng bình tĩnh một chút, cô khịt khịt mũi tiếp tục: “Đáng nhẽ mẹ và bọn họ được cứu cùng lúc, nhưng Ninh Triệu Hoa vờ như không thấy mẹ, chỉ để ý Trần Tú Lệ và Ninh Nhất Thuần không tổn hại một cọng lông nào phía sau, cả người bà ấy đều là máu nhưng ông ta không thèm nhìn lấy một lần....”
Mặc dù cứu hộ đến kịp thời, nhưng mẹ không thế duy trì được quá lâu, trên xe đến bệnh viện, bà ấy trút hơi thở cuối cùng trong lòng cô. Cô luôn nhớ, một gia đình từ hạnh phúc đến tan đàn xẻ nghé, cô không phải không muốn tin vào tình yêu, chỉ là có hơi mâu thuẫn, sợ lại dẫm vào vết xe đổ.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, Tề Chiêu Viễn nghiêng đầu áp má vào bên tóc cô, cảm thấy cô như không còn sự ỷ lại, mới thu cánh tay về.
”Còn nhớ weibo em đăng ngày hôm đó không?”
Ninh Vy lan ngẩn ra, không hiểu: “Gì cơ?”
”Quên rồi à?” Anh hơi nhướng mày, nhớ lại sơ sơ một chút, nói ra không sai một chữ, sau đó: “Mặc dù sợ cao, nhưng cũng dám nhảy vực với bungee, tại sao khi đổi thành thứ khác lại không dám?”
”Chưa thử đã chùn chân, chưa gì đã nhận định anh và em không có khả năng?” Anh ngừng lại rồi nhàn nhạt nói: “Anh nghĩ anh không thể gật đầu bừa được.”
”Em không có...” Ninh Vy Lan trong đầu phủ nhận, nhưng lại thay đổi ý nghĩ, cô chính xác là như vậy, tiến tiến lùi lùi không điểm kết thúc, cô không biết nên tiếp tục như nào, nửa ngày mới nghe thấy:
”nếu đã không có, vậy không tính thử to gan một lần à?”
Thử to gan? Ninh Vy Lan ngu ngơ mới hiểu ra ngụ ý trong lời nói của anh, cảm thấy những cảm xúc bi thương ban nãy đều được lấy đi, lúc này hơi muốn cười.
Đâu có người như vậy, tỏ tình sao mà khó, như kiểu cô chủ động vậy.
Có điều.....
Ninh Vy Lan nhắm mắt, không muốn so bì rốt cuộc là như thế nào, cô chỉ biết cô muốn ở bên anh, để cô dũng cảm một lần đi, mặc kệ tương lai chỉ biết hiện tại là đủ.
Tay ôm trên eo di chuyển lên vai anh, Ninh Vy Lan không nói, an tâm dựa vào.
Không biết đã qua bao lâu, phố nhỏ an tĩnh có xe đi vào, ánh đèn đường xa xa từ bên đối diện chiếu thẳng xuống đập vào tầm mắt Ninh Vy Lan, cô vừa né tránh, trước mắt đã bị bàn tay che chắn: “Đưa em về nhà nhé?”
Cô chớp chớp mắt, đồng ý.
Cơm tối hai người gần như chưa động đũa, Ninh Vy Lan đến nhà liền làm ít sủi cảo, giải quyết đơn giản xong, cô vào bếp rửa bát, anh đứng bên cạnh lau khô bát giúp cô rồi đặt vào trong tủ bát.
”Bắt đầu từ ngày mai anh đến thành phố S nửa tháng, phần hậu kỳ và mấy công việc khác của phim cần phải hoàn thành.”
Cô lập tức hỏi: “Bao giờ bay?”
”Ba giờ sáng.”
Thầm tính toán từ đây đến sân bay, và thời gian làm thủ tục, Ninh Vy Lan nghiêng mắt: “Có cần em tiễn không?”
Anh lắc đầu: “Lâm Dịch tí nữa đến.” Lời vừa dứt, điện thoại đã reo lên, trên màn hình nhấp nháy cái tên Lâm Dịch, Ninh Vy Lan đón lấy cái bát cuối cùng trong tay anh đặt vào tủ, tiễn anh ra ngoài cửa.
”Đi đường cẩn thận.”
”Nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô gật đầu.
Cánh cửa bị anh đóng lại, Ninh Vy Lan dựa vào cửa áp tai lên nghe âm thanh bên ngoài, thang máy đến rất nhanh, cô nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra khép lại, một loại tâm trạng lúc anh thực sự đi trùng xuống khiến cô hồn vía lên mây.
Thời khắc tĩnh lặng như vậy, cô mở cửa muốn nhìn thang máy di chuyển, ai ngờ vừa mở he hé ra cổ tay đã bị tóm lại, rồi cả người bị kéo áp lên tường đôi môi thực sự bị phủ kín.