Chương 22: Sau khi mặt trời lặn (2)
Oak Street, giờ phút này đầy rẫy khϊếp sợ và hỗn loạn. Trong thời đại luân chuyển, kỷ nguyên hòa bình, một cuộc xung đột hiếm hoi đang xảy ra. Tuy nhiên, sẽ không có ai cổ vũ. Khói đặt thức tỉnh lý trí con người, phát hiện trong những giọt nước mắt của những người đang khóc rống, lý trí chỉ là một thứ khiến người ta bi ai.
Nhưng tất cả đều không can hệ đến cô.
Từ nhỏ cô đã là một đứa trẻ rất dễ lạc đường. Mẹ từng nói với cô, việc duy nhất cô có thể làm chính là đứng đợi ở chỗ cũ.
Cô yên lặng đứng trong dòng người chạy toán loạn khắp nơi, rất bất ngờ. Áo khoác đỏ rực trên người là đặc biệt chuẩn bị cho ngày lễ long trọng. Giờ phút này, lại thành dấu hiệu kiên định của cô. Cô tưởng tượng bản thân mình đang trên điểm cao nhất của một lá cờ đỏ, người cô luôn theo đuổi, đức tin của cô, Đường Nhất Đường của cô, nhất định đang chọc thủng thiên quân vạn mã của quân địch tiến về nơi đây.
Hướng gió thay đổi, trên ngã tư cách đó không xa, sương khói từ từ hướng về nơi đây. Xúc tua của nó đuổi theo đám người chạy tứ tán. Mà cô vẫn lựa chọn đứng thẳng bất động, cho đến khi mắt không thể ngăn những giọt nước mắt.
“Bạch Khả!”
Giọng nói quen thuộc.
Cô biết anh đã đến, nhưng cô không mở mắt ra được.
“Nhất Đường!” Cô lớn tiếng kêu ra.
Đường Nhất Đường láng máng nghe được giọng cô, nhưng lớn hơn chính là tiếng kêu la của đám người.
Người vô gia cư và người đi xe đạp lợi dụng hỗn loạn đập vỡ một cửa hàng gần đó. Người phân biệt chủng tộc cực đoan lùng sục người Trung Đông khắp nơi, dùng vũ lực với bọn họ. Ngay cả người na ná người Trung Đông cũng không tha.
Nhưng những thứ này chẳng chút liên quan gì đến anh, anh hoàn toàn là người ngoài cuộc, thầm nghĩ phải tìm được đồ ngốc đang lạc đường kia, mang theo cô rời đi.
“Em đứng im tại chỗ không nên cử động!” Anh quát to với cô.
Bọn họ cách xa nhau chẳng qua chỉ có mười mét.
“Nhất Đường.” Cô bất an lại gọi tên anh.
Theo hướng âm thanh, một tay anh che mắt, một tay tìm kiếm phía trước.
Khoảng cách được rút ngắn hơn một nửa, anh sẽ tìm được cô.
Lúc này bỗng nhiên có người hô to một tiếng: “Chính phủ đã sụp đổ!” Giọng nói này anh nhớ rõ, là người đàn ông đã diễn thuyết gần nhà thờ vào buổi sáng.
Tiếng gầm thét chói tai kích nổ tất cả sợ hãi, mọi người như một quả bóng trôi nổi trong các ghềnh nước, mạnh mẽ mà va chạm.
Lực đẩy từ phía sau khiến anh ngã nhào. Anh nổ lực đứng lên lại lần lượt thất bại. Dòng người liên tục xéo qua người anh, không ngừng giẫm lên quần áo hoặc là tay anh. Anh bi ai nhận ra, trong thời khắc mấu chốt bản thân lại bất lực như vậy.
Bên cạnh có tiếng vật nặng rơi xuống đất, sương khói nhạt đi. Anh cố nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy một mảng màu đỏ. Anh thử vươn tay, đυ.ng tới đầu ngón tay lạnh lẽo, xúc cảm quen thuộc khiến anh không hề suy nghĩ liền ôm chặt.
Trong chớp mắt gắt gao ôm lấy, như đã trải qua sinh tử.
Hỗn loạn rời xa, tiếng ồn có xu hướng nhỏ dần. Nhắm mắt lại nhìn không thấy cảnh tan hoang bên ngoài, xung quanh bọn họ biến thành một hòn đảo đơn độc, chỉ có duy nhất cơ thể hai người gần như hòa vào làm một.
“Nhất Đường, em muốn về nhà, em muốn về nhà.” Bạch Khả gần như hôn mê.
“Được, chúng ta về nhà, về nhà, em đừng mong được ra ngoài nữa, anh sẽ không bao giờ để một mình em rời đi!”
Không còn sức lực, anh gắt gao ôm cô vào trong ngực. Mầm móng ác thú ẩn sâu trong cơ thể đã lâu, bắt đầu rục rịch, đâm chồi, điên cuồng sinh sôi. Anh thậm chí còn nhìn thấy dây leo màu xanh đậm ngụy trang thành đôi cánh đen mở rộng, quấn lấy cánh tay, quấn quanh làn da anh, máu của anh, tất cả mọi thứ của anh.
Anh lúc bảy tuổi đang đứng trước mặt anh mỉm cười.
Thoáng giật mình, cái bóng thật lớn kéo tới, anh mạnh đẩy Bạch Khả trong lòng ra, anh chỉ có thể làm như vậy.
Bạch Khả còn chưa kịp kêu tiếng sợ hãi, người đàn ông phía sau lại vung gậy đập đến một lần nữa. Không biết lấy sức lực từ đâu, cô tiến lên ôm lấy thắt lưng người đàn ông kia ấn hắn ngã xuống, thừa lúc hắn đang đau, đoạt lấy cây gậy, chỉ vào hắn, nhìn Đường Nhất Đường té xỉu phía sau, lại nhìn người đàn ông đáng sợ trước mặt. Chỉ do dự ba giây, cô giơ gậy lên đập hướng đầu hắn. Chờ người kia bất động, cô vứt gậy xoay người, chân run lên dữ dội, muốn bước mà bước không được. Gần như là bò, cô bò đến bên cạnh anh, ôm lấy anh, đặt cánh tay anh lên vai mình, muốn đứng lên, chân lại mềm nhũn.
Máu chảy từ tóc anh nhuộm đỏ đầu vai cô, cắn răng thử một lần lại một lần nữa, rốt cuộc cô dùng thân thể của mình đỡ toàn bộ trọng lượng của anh.
Sương khói tản đi, ngoài những người bị thương trong cuộc bạo động không kịp trốn, trên đường đã không còn ai. Mảnh thủy tinh vỡ văng đi rất xa. Vụ nổ đầu tiên trong cuộc hổn loạn đến từ một cửa hàng đồ gốm. Trên mảnh sứ vỡ màu trắng dính đầy máu. Cô đi ngang qua trước cửa hàng, liếc mắt nhìn một cái, đặc biệt bình tĩnh.
Dưới sự trợ giúp của cảnh sát, cô đưa anh lên xe cứu thương. Đến bệnh viện, Đường Nhất Đường đã khôi phục một chút ý thức, anh được chẩn đoán là não bộ bị chấn động nhẹ.
Đau đầu, còn có cảm giác chóng mặt, âm thanh bên ngoài chui vào lỗ tai anh chợt xa chợt gần. Như có tảng đá rơi xuống đất lại bắn lên, lơ đãng, anh lại thấy mình lúc bảy tuổi. Một bé trai nhỏ gầy, cầm một cái viên đá thủy tinh rỗng trong tay. Dưới ánh mặt trời ngoài cửa sổ, viên đá phản xạ ánh sáng chói mắt bắn vào mắt anh. Đó là một cái đầu lâu nhỏ.
“Nhất Đường, anh tỉnh rồi?” Bạch Khả thấy lông mi anh rung rung, khẩn trương cầm tay anh hỏi.
Anh nghe âm thanh muốn nhìn rõ cô, nhưng mắt không thể điều chỉnh tiêu điểm. Lòng bàn tay truyền đến ấm áp, anh cầm tay cô, ngập ngừng nói: “Không được đi……” Ngay sau đó, lại rơi vào bóng tối.
Y tá đi vào nói với Bạch Khả: “Chị đừng lo lắng, miệng vết thương được khâu rất tốt. Bởi vì não bị chấn động, trong thời gian bình phục anh ấy sẽ thường xuyên cảm thấy choáng váng và đau đầu, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ, chưa đến vài ngày là có thể khỏe lại.”
“Thời kỳ dưỡng bệnh vẫn phải nằm viện sao?” Bạch Khả hỏi.
“Tốt nhất ở lại đây để quan sát một thời gian. Chị nên chuẩn bị cho anh ấy ít quần áo và thực phẩm dinh dưỡng.”
“Được.”
Bạch Khả nghe lời đề nghị của y tá về nhà lấy quần áo. Bệnh viện cách nhà trọ rất xa. Vì tiết kiệm tiền xe nên cô quyết định đi bộ về.
Hai xe cứu hỏa một trước một sau gào rú đi qua, ánh sáng đèn nhấp nháy khiến cô chấn động, mở lòng bàn tay để ở trước mặt, hình như cô vừa mới gϊếŧ người. Không, chắc là…… Chắc là không chết đâu. Cô chỉ đạp vào ngực và đùi hắn vài cái, bởi vì thật sự quá phẫn nộ.
Sẽ không chết sẽ không chết. Cô thuyết phục chính mình. Lòng mang sợ hãi, ánh mắt người xung quang cũng lập tức trở nên quái dị. Cô không khỏi cúi thấp đầu, bước nhanh hơn.
Lúc gần đến nhà, cô lại nhìn thấy một luồng khói xanh từ dãy nhà lượn lờ bay lên, dần dần tụ lại, dưới màn trời màu xanh cuồn cuộn lao nhanh.
Cháy! Cô lập tức phản ứng lại, chạy như điên.
Từ phía sau, đi qua xe cứu hỏa đứng dưới lầu nhà trọ. Cô ngẩng đầu nhìn lên, một bên nhà trọ đã bị ngọn lửa cắn nuốt. Mặc dù nơi này chỉ cao hơn mười mét, nhưng khi ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lại tỏa ra sức nóng thật lớn, đốt nóng gò má cô.
Vô tình va phải một lính cứu hỏa, cô ngã ngồi trên đất.
Trên giấy dán tường màu đỏ thắm là bức tranh một bông hoa cúc nhỏ, tấm rèm màu đen thường xuyên khiến cô phân không rõ ngày đêm, sô pha vải thô có mấy lần ma sát cọ lưng cô, ly rượu gin mà anh thích nhất. Cô vẫn nghĩ không ra tấm rèm kia có tua rua hay không.
Ha ha, không có nhà, cô lại có thể suy nghĩ đến cái này.
Những đôi chân lướt qua trước mắt, có người dừng lại, có người bước đi. Có người không ngừng gọi Thượng Đế. Những người phụ nữ sống cùng một lầu khóc không thành tiếng.
Từ lúc mẹ bị ném xuống biển, cô liền luyện ra một bản lĩnh, cho dù đối mặt với rủi ro thế nào, mặc kệ gặp nhiều thống khổ ra sao, đều có thể bình tĩnh nhìn rõ. Không phải không để ý, mà là đặt toàn bộ cảm xúc qua một bên, trước tiên phải giải quyết chuyện trước mắt. Lúc trước, chuyện trước mắt đối với cô mà nói, chỉ là còn sống, không cần nắm bắt. Hiện tại, là cùng anh sống chung một chỗ.
Nhưng trong lòng cô vẫn không thể giải trừ khó chịu.
Những âm thanh của nước phun và lửa cháy hòa trộn với nhau, cô nheo mắt lại, nước lửa giao nhau, hình dáng căn nhà hoàn toàn nhìn không rõ.
Chát, cô tát cho mình một cái. Từ từ, mới khóc được.
Khóc một lúc, cô đột nhiên nhớ tới Ngụy Minh Minh. Không biết nhà chị ấy có bị cháy hay không. Lau khô nước mắt tèm nhem trên mặt, cô chạy đến chỗ từng lạc đường, nhìn thấy trước mắt vẫn là lửa đỏ.
Thấp thoáng thấy căn nhà và cây cối bị cháy đen, mấy căn nhà gần đó cũng không thể may mắn thoát nạn. Người dân đang sơ tán dưới sự chỉ huy của lính cứu hỏa.
Nhìn biển Giáng Sinh nhiều màu bị giẫm đạp ven đường cô mới nhớ, hôm nay vốn nên là một ngày lễ vui vẻ. Rốt cuộc là ai mở một trò đùa lớn như vậy với bọn họ!
Không đành lòng nhìn nữa, cô xoay người. Một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, tập trung nhìn kỹ, đúng là Ngụy Minh Minh. Cô chưa rời đi cùng đám người kia, mà ngấy ngốc đứng tại chỗ.
“Chị Minh Minh!” Cô cao giọng gọi. Ngụy Minh Minh không có phản ứng. Bạch Khả đẩy đám người chạy vội tới bên cạnh cô ấy lại gọi một tiếng nữa.
Ngụy Minh Minh cho cô một ánh mắt cực lạnh, biểu tình bị kiềm hãm. Bỗng nhiên cười ha hả, ôm bụng, cười đến đứng cũng đứng không vững. Bạch Khả đỡ lấy cô ấy, nghĩ rằng cô nhất định là vì quá buồn mới khác thường như vậy.
Tiếng cười không có dấu hiệu dừng lại. Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét: “Là cô ta! Là cô ta phóng hỏa!”
Lời còn chưa dứt, Ngụy Minh Minh đã bị túm ra xa ba bước. Bạch Khả muốn tiến lên cũng bị người ta giữ lại.
“Không phải cô. Là cô ta.” Người đàn ông chỉ vào Ngụy Minh Minh nói, “Tôi tận mắt thấy cô ta lảng vảng gần đây. Lúc ấy bạo loạn vừa chấm dứt, tôi khuyên cô ta rời đi còn bị cô ta mắng. Lúc đó đã cảm thấy cô ta bất thường rồi, trận cháy này chắc chắn là do cô ta phóng.”
“Không có khả năng!” Bạch Khả nói, “Chồng chị ấy vừa mới qua đời, chị ấy khổ sở còn không hết sao có thể phóng hỏa.”
“Sao lại không thể chứ,” Ngụy Minh Minh mang theo nụ cười thống khổ nói, “Lửa là do tôi phóng. Là tôi phóng! Tôi muốn một mồi thiêu cháy cái nước Mỹ này, thiêu cháy cái nơi nuôi toàn chó này!” Giống như bị trở ngại vô hình vây khốn, cánh tay của cô vung loạn trong không trung, kịch liệt giãy giụa, muốn xé nát trở ngại kia.
Cảnh sát thấy cô thừa nhận, cùng trợ thủ phối hợp bắt cô lại, lôi lên xe cảnh sát. Bạch Khả đứng nhìn, không biết phải làm sao.
Ngụy Minh Minh hoàn toàn ở trong trang thái điên cuồng, khóc khóc cười cười. đầu thò ra ngoài cửa sổ xe, trên mặt đầy nước mắt.
“Về nhà đi, Bạch Khả,” Cô nói, “Đừng ở đây mà mộng mơ nữa! Về nhà đi, về Trung Quốc đi!”
Tiếng nói vẫn vọng lại, xe cảnh sát chở Ngụy Minh Minh đang hối hận và tuyệt vọng ra khỏi đại dương biển lửa mênh mông.
Về nhà, đối với Bạch Khả mà nói, nơi nào có anh nơi đó là nhà. Lần cuối quay đầu nhìn thoáng qua nơi đây, cô cúi đầu bước ra khỏi đám cháy, phía sau lưng sáng quắc và nóng rực.
Đảo mắt trời đã tối. Màn đêm buông xuống, ngọn lửa ở phía sau cô, đã đỏ đến tận trời.
Mặc dù đã cách đám cháy rất xa, bên tai vẫn còn tiếng vù vù của ngọn lửa thiêu đốt, cô nhắm mắt lại lắc đầu. Trái tim là một mớ hỗn độn.
Mất mát, cũng không quên mưa chút đồ ăn cho Đường Nhất Đường. Lúc trả tiền mới nhớ ra, tiền này là tiền kiếm được bằng công việc bán hàng mà Ngụy Minh Minh mang cô theo.
Bi thương kéo đến, cô làm sao để bình tĩnh, cảnh còn mà người đã mất.
Trở lại bệnh viện, đang nghĩ tới phải nói chuyện cháy nhà cho Đường Nhất Đường như thế nào, thì y tá ở phía trước nhìn thấy cô liền lập tức kéo cô vừa chạy vừa nói: “Chồng chị đang tìm chị gấp, bây giờ tâm tình của anh ấy đang rất kích động.”
Vừa đẩy cửa vào đã nghe Đường Nhất Đường kêu: “Buông ra! Tôi muốn đi tìm cô ấy, buông ra!”
“Nhất Đường, anh đang làm gì vậy?” Bạch Khả nhìn toàn bộ dụng cụ trong phòng đều bị đạp đổ, túi truyền dịch cũng nằm trên mặt đất.
Nhìn thấy Bạch Khả, anh lập tức an tĩnh lại, lảo đảo vài bước đi đến trước mặt cô, bỗng nhiên hét lớn: “Em đi đâu vậy! Không phải anh đã từng nói em không được tùy tiện ra ngoài sao?”
Bạch Khả bị quát đến ngây người, dừng ở khuôn mặt tức giận của anh, áp lực cả ngày công với bất lực xông lên trong lòng. Gói thức ăn trong tay rơi trên mặt đất, cô bật khóc, nghẹn ngào nói: “Nhất Đường, nhà của chúng ta…… Không còn.”
“Em đang nói cái gì?” Lại là một tiếng rống.
“Nhà chúng ta bị cháy, cả tòa nhà đều bị cháy! Không còn!” Cô hô lên.
Đầu lại đau như búa bổ, tay Đường Nhất Đường nắm chặt quyền. Nơi ống tiêm bị rút ra bởi vì dùng sức mà máu không ngừng chảy ra bên ngoài. Không ai nói gì, chỉ có tiếng khóc nức nở của Bạch Khả.
Sau khi trầm mặc thật lâu, anh ấn cô vào lòng, nói: “Em không sao là tốt rồi. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, cái gì cũng không quan trọng.”