Chương 2: Lấp đầy du͙© vọиɠ
Lấy áo khoác ngoài đã lòi ra vài sợi bông, cô cầm mười đôla của tên quản lý lên đường.
Bên ngoài thật là lạnh. Hai ngày trước tuyết còn tích tụ trên mặt đất, vài hạt tuyết nhỏ bay trên không trung. Gió thổi tóc mái cô bay ra sau tai.
Lúc này, xung quanh câu lạc bộ vẫn còn rất nhiều người đang hoạt động. Có một số lái xe vì tiết kiệm tiền mà dứt khoát ngủ trong xe, lúc cô đi ngang qua nghe được tiếng ngáy rất to của bọn họ, nghe kỹ còn có thể nghe được tiếng đàn violon. Cô không để ý, đi vài bước nữa dần dần cũng nghe rõ giai điệu, cô sửng sốt quay đầu lại. Đó là >! Cô sợ mình nghe nhầm, lấy tay che lỗ tai đi về phía phát ra tiếng nhạc.
Dưới đèn đường, ngọn đèn mờ nhạt hình nón chiếu sáng một khoảng đất. Những bông tuyết thật nhỏ bay lượn khắp nơi, rơi trên mái tóc đen mượt, hòa với tiếng vi-ô-lông thê lương.
Đó là người vẫn quanh quẩn trong giấc mộng của cô.
Cô không khống chế được đôi chân mình, từng bước một đi về hướng người kia. Đứng ở nơi cách anh mười mét, lẳng lặng nghe.
Đường Nhất Đường đã kéo bài hát này hàng trăm lần, hai mắt không ngừng liếc nhìn khắp nơi, chờ mong có người ném tiền xu vào trong hộp đàn trên mặt đất. Anh dùng khăn quàng cổ sợi thô bao lấy nửa khuôn mặt, mặc một bộ quần áo bảo thủ hoàn toàn không giống ngày thường.
Tiếng tiền xu va chạm vào hộp đàn đặc biệt vui tai, anh nghĩ đến việc có thể dùng nó đổi lấy rượu thì tâm tình rất vui vẻ, kéo càng thêm hăng say. Sự hăng hái còn chưa có qua đi, một bóng người màu xám quen thuộc cách đó không xa khiến anh nhướng mày. Tại sao ở đâu cũng gặp nhỏ ngốc kia vậy. Anh làm bộ không phát hiện ra cô, hy vọng cô nghe một lúc cảm thấy không có ý nghĩa thì hãy mau rời đi.
Nhưng mà tay kéo đàn của anh đã mỏi nhừ cô vẫn chưa chịu rời đi. Chẳng lẽ thật sự chờ anh cưỡиɠ ɖâʍ cô sao? Khinh thường nhìn cô một cái. Anh vừa định xoay người lại nhìn thấy động tác của nhỏ ngốc kia sau cây cột. Cô lại có thể nhảy trên nền nhạc của anh, nhảy hay là nhảy cổ điển. Tuy rằng mặc quần áo vừa dày vừa nặng, nhưng từ động tác tay vẫn có thể nhìn ra cô có kỹ năng cơ bản.
Anh thoáng kinh ngạc, trước mắt sáng ngời, lại nghĩ đến một cách tốt để kiếm tiền.
Liếc mắt trông thấy nhỏ ngốc kia vẫn chưa có ý rời đi, anh đột ngột dừng ở nửa bài nhạc, khiêng đàn trên vai, đi đến trước mặt cô đẩy cô lui về sau nói: “Cô vẫn bám lấy tôi có phải không.”
Cánh tay Bạch Khả giơ lên đang cứng ngắc giữa không trung, sương trắng trong miệng Đường Nhất Đường phả lên mặt cô, cô ngây ngốc trợn mắt nhìn. Tuyết rơi trên lông mi, làm mí mắt lạnh lạnh.
“Tôi...... Tôi......” Cô lại bắt đầu nói lắp.
Tay trái Đường Nhất Đường cầm đàn, tay phải chống lên vai cô nói: “Tôi biết rồi, cô muốn nói cô thích tôi có phải không?”
Bạch Khả gật đầu như giã tỏi.
Lỗi suy nghĩ thẳng như ruột ngựa của người phụ nữ này Đường Nhất Đường đã lĩnh giáo rồi, nên chẳng buồn nói cái gì nữa. Anh không chút khách khí kéo áo cô, lôi cô đến dưới đèn đường.
Màu sắc ấm áp của ngọn đèn bỗng chốc khiến trước mặt Bạch Khả sáng trưng. Cô ngẩng đầu nhìn những bông tuyết trong suốt lơ lửng dưới ánh đèn, vui vẻ thò tay hứng.
Đường Nhất Đường cốc một cái thật mạnh trên đầu cô nói: “Không phải mang cô đến ngắm tuyết.”
Bạch Khả cứ cười hì hì với Đường Nhất Đường. Có thể cùng anh đứng dưới ngọn đèn, cô cảm thấy thật hạnh phúc.
“Thế này đi tôi kéo đàn, cô nhảy.” Đường Nhất Đường phân việc nói.
Anh đặt đàn lên cổ lần nữa, lại thấy Bạch Khả cứ ngẩn người, mới thúc giục nói: “Cô nhảy giống như vừa rồi là được. Không phải cô thích tôi sao, thích thì nhảy cho tôi xem đi.”
Bạch Khả hưng phấn nói một câu “Tôi thích anh”, sau đó cởϊ áσ bông ra, chuẩn bị động tác xong xuôi.
Nhưng mà lần này Đường Nhất Đường không kéo > nữa, mà là >. Anh cố ý đùa giỡn cô.
Bạch Khả nghe xong một đoạn ngắn, thay đổi tư thế, nhảy theo nhạc bằng vũ đạo đội quân tóc dài làm cách mạng.
Đường Nhất Đường nhìn kỹ thuật nhảy cũng coi như đúng chuẩn của cô, thoáng kinh ngạc. Xem ra không thể nhìn người từ vẻ bề ngoài -- Cô còn ngốc hơn so với tưởng tượng của anh.
Những người da trắng đi ngang qua nhìn thấy bọn họ dốc sức biểu diễn như vậy, cũng dừng chân thưởng thức một lát.
Chẳng mấy chốc, trong hộp đàn của Đường Nhất Đường đã có rất nhiều tờ tiền giấy. Có tiền rồi, anh kéo rất vui vẻ. Mặc kệ Bạch Khả có lạnh hay không, có mệt hay không, Tay anh vẫn kéo bài nhạc kia liên tiếp ba lần mới dừng lại.
Kể ra hôm nay cũng có thu nhập, đủ tiền uống rượu trong một tuần. Hào phóng rút ra mười đôla nhét vào trong túi Bạch Khả, Anh nhấc hộp đàn bước đi.
Bạch Khả không nói câu nào, chỉ nhìn anh rời đi, mãi đến khi anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới thò tay sờ sờ tờ mười đôla kia. Đây là lần thứ hai anh cho cô mười đôla.
Nhảy nhiều khiến cả người nóng như lửa, cô cầm lấy áo khoác trên mặt tuyết, đón gió lạnh bước tập tễnh lên trấn mua hạt cà phê.
Năm ấy, cô mười tám tuổi.
Cô không nghĩ tới, có một ngày vào nhiều năm sau, cô lại đang chạy trên đường quốc lộ 35 liên tiểu bang đến Kansas. Chạy một mạch, từ thành phố lớn sầm uất chạy đến nổi đất đá bay mù trời. Ngang qua thảo nguyên, băng qua đồi núi, da trần nứt nẻ trong gió thổi mưa xối, cơn gió mang theo cát đá thật nhỏ cứa rát khuôn mặt cô. Vùng đất thê lương, hồ nước lạnh lẽo, những cảnh sắc này ở trong mắt cô không khác gì cơn mưa rào bất chợt.
Giọt mưa rơi trên mặt, giống như nụ hôn của anh. Quần áo ướt nhẹp dính vào lưng, giống sự mơn trớn của anh. Cứ chạy, chạy mãi, cuối con đường quốc lộ này, chính là nơi anh ở.
“Làn gió Nam thổi luồng hơi lạnh, chim dạ oanh hót tiếng nỉ non, hoa dưới trăng đi vào cõi mộng, chỉ còn hương đêm tỏa ra mùi thơm ngát......”
Tiếng ca chợt xa chợt gần, có người đang thấp giọng hát. Cùng với tiếng mưa rơi trên mái hiên, rơi vào lòng cô xao động.
“Bạch Khả, Bạch Khả!”
Belle không ngừng gọi tên cô ở bên tai, sợ cô ngủ rồi thì không tỉnh dậy nữa. Trở ngại gặp trên đường đều đã vượt qua, cho dù ở ven đường có nhìn thấy hài cốt, cho dù bị một đám đàn ông chặn đường, bọn cô cũng không hể khuất phục. Hôm nay, chỉ vì cơn mưa mà bị bệnh.
“Chị nghe thấy anh ấy hát không?” Bạch Khả đang mê man nói tiếng mẹ đẻ của cô.
“Em nói cái gì?” Belle lo lắng hỏi.
“Anh ấy đang...... hát.”
Ngập ngừng môi khô khốc, cô ngọ nguậy đầu ngồi thẳng dậy để có thể nghe tiếng hát rõ hơn, thế nhưng tiếng hát càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất. Trước mắt chính là khách sạn với cửa chớp màu trắng thường thấy trên đường quốc lộ. Một cơn gió lạnh len vào khe hở cửa kính, lướt qua đôi má nóng hổi của cô.
Ngày hôm nay, cũng giống nhiều năm trước.
Cô nằm trên giường dưới tầng hầm, đầu không động đậy. Chỉ có thể dùng hết sức đưa mắt nhìn về phía trước mới có thể nhìn thấy ánh sáng lọt qua khoảng hở của quạt thông gió chiếu vào phòng.
Cổ họng rất khô, trong cuống họng giống như có cái gì đó lấp kín. Lòng bàn tay đều là mồ hôi. Cô nhớ rõ loại cảm giác này, cô bị bệnh. Ngã bệnh sẽ chết, đây là lời mà mẹ cô đã từng nói. Trước mắt bỗng nhiên hiện ra gương mặt mẹ, ngồi ở bên giường cô thở dài nói: “Không có mẹ con sống thế nào đây.”
Đúng là giọng của mẹ! Cô vươn tay muốn níu mẹ lại, không ngờ bị bà hất ra.
“Tôi không phải mẹ cô!”
Đường Nhất Đường từ trên giường nhảy dựng lên. Anh có lòng tốt đến xem cô thế nào, gọi cô nửa ngày không ngờ lại trở thành mẹ cô. Trong phòng có mùi ẩm mốc, vừa ẩm vừa lạnh, khiến cho anh ở thêm một phút cũng khó chịu. Dù sao người này cũng không chết, anh không có nhiều thời gian rỗi để trông nom ở đây.
Mang thuốc đặt lên bàn, anh xoay người bước đi.
“Mẹ ơi!”
Bạch Khả kêu lên một tiếng thê lương, nửa người đã rớt ra ngoài giường.
Đường Nhất Đường nhíu đầu lông mày, không tình nguyện quay lại bên giường đỡ cô lên.
Bạch Khả chạm được vào quần áo anh liền nắm chặt không thả, miệng không ngừng gọi mẹ. Anh bị cô kéo suýt nữa đυ.ng vào chân bàn, đầu gối chống vào cạnh giường mới không bị ngã. Bạch Khả thuận thế ngã trên giường, Đường Nhất Đường nhân lúc cô đang chịu đau, bắt hai tay cô cố định ở hai bên tai.
“Bà không phải mẹ tôi?” Hai mắt Bạch Khả có một tầng sương mù, từng hơi từng hơi thở phì phò.
Đường Nhất Đường ngửi được mùi đặc thù trong miệng người bị bệnh, chán ghét bật dậy, rời khỏi giường.
“Tôi đương nhiên không phải mẹ cô.” Anh lạnh lùng nói.
Bạch Khả ý thức rõ được một điều, cố gắng tự hỏi một lát rồi nói: “Anh là...... Đường Nhất Đường?”
Anh châm chọc nói: “Đúng vậy, tôi chính là Đường Nhất Đường, người mà cô thích. Còn tưởng rằng cô rất thích tôi, ngã bệnh chỉ biết gọi mẹ. Nếu thật sự thích, phải gọi tên tôi mới đúng.”
Quạt thông gió bị gió thổi quay tròn ngoài cửa sổ, ánh sáng lưu chuyển trong phòng. Đầu óc Bạch Khả vốn không được minh mẫn hiện tại lại càng không chân thực, cái bóng hư ảo của người đàn ông trong phòng cũng có nhiều hơn một cái. Mặc dù hình ảnh rất mờ nhạt, nhưng cô vẫn liều mạng kéo khóe miệng nói: “Tôi thích anh.”
Tại không gian chật hẹp, u ám và ẩm ướt, khuôn mặt của cô tái nhợt nhưng rất sạch sẽ. Bị bệnh khiến cô gái nhỏ có loại vẻ đẹp nhỏ nhắn và yếu ớt, khuôn mặt không quá thanh tú của nhỏ ngốc này cũng không ngoại lệ. Đường Nhất Đường lại hời hợt như thế, dù sao cũng xuất phát từ trái tim, anh không đành lòng bỏ một người phụ nữ đang bị ốm lại một thân một mình như cô. Hơn nữa, không ít thì nhiều cô cũng vì anh mới sinh bệnh. Nếu biết tối hôm qua cô phải lên trấn trên để mua đồ, anh sẽ không lôi kéo cô nhảy. Người này thực sự muốn tự tìm phiền phức.
Nhìn đến thuốc trên bàn, anh cào cào tóc, đi đến bên cạnh bàn.
Bạch Khả thấy Đường Nhất Đường rót nước cho cô, lấy thuốc. Có lẽ do hơi chóng mặt, khi thì cô nhìn anh ra mẹ, khi lại biến trở về là Đường Nhất Đường. Mặc kệ là ai, cô đều thấy hạnh phúc.
“Uống đi.”
Đường Nhất Đường nhét viên thuốc vào trong miệng, đưa nước đến bên miệng cô. Chẳng qua chỉ là một động tác ngẩng đầu lại khiến đầu cô đổ mồ hôi. Rốt cuộc cũng uống thuốc xong, anh đắp lại chăn cho cô, ngồi ở bên giường chờ cô ngủ. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua quạt thông gió gần mặt đất, một cái bóng thật to sẽ vụt qua chiếu lên vách tường. Đường Nhất Đường híp mắt nhìn nguồn sáng duy nhất kia. Anh phải tự mình ra ngoài kia kiếm sống thật sự rất thảm. Không có người thân giúp đỡ, không có tiền, không có bạn bè, ngay cả công việc tìm khắp cũng không có. Bị người da trắng kỳ thị, bởi vì bản thân ngu xuẩn lại có thích thương hại nên bị lừa hết tất cả gia sản. Không ai sẵn lòng thu nhận và giúp đỡ anh. Cuối cùng anh lựa chọn đi làm vũ nam thoát y. Cuộc sống gian khổ của một kẻ ở nơi đất khách quê người, anh đều đã trải nghiệm qua.
Anh hiểu sâu sắc, con người, phải dựa vào chính mình mà sống. Đối với việc thương hại kẻ khác thật ra là đang bóp chết ý chí sinh tồn độc lập của kẻ đó.
Như người bên cạnh anh sa vào loại này phải chịu đựng nổi thống khổ rất lớn, đã khiến anh không còn sức lực lại đi giúp đỡ bất luận kẻ nào, đặc biệt là những kẻ đã đắm mình trong trụy lạc.
Nghĩ đến đây, anh thu lại lớp ngụy trang vốn có, trong ngực trào lên vài phần thương xót mà nhìn Bạch Khả.
Tóc Bạch Khả ướt nhẹp mồ hôi dính vào trên mặt, chăn kéo cao đến tận mũi. Anh thở dài, giúp cô kéo thấp góc chăn, do dự một chút, dùng móng tay của ngón trỏ gảy những sợi tóc vương trên mặt.
Thì ra cái trán của cô rất cao, cái mũi rất thanh tú, môi......
Bạch Khả đột nhiên mấp máy môi, anh sợ tới mức nhanh chóng thu tay lại.
“Sao cô còn chưa ngủ!” Anh có chút tức giận hỏi, tim đập loạn, có loại chột dạ khi làm chuyện xấu bị bắt tại trận. Nhưng vì cái gì anh lại chột dạ?
Bạch Khả không trả lời anh, môi vẫn mấp máy. Chắc đang nói mê. Đường Nhất Đường mắng cô một câu nhỏ ngốc, nhìn trời cũng không còn sớm, đã hoàn toàn lỡ thời gian kiếm tiền. Anh đứng lên lại nhìn Bạch Khả, phát hiện môi cô vẫn mấp máy, hơi tò mò không biết cô đang nói cái gì. Sau khi xác định cô quả thật không có dấu hiệu tỉnh lại, anh mới cúi xuống gần mặt cô lắng nghe.
Giọng Bạch Khả rất nhỏ, lỗ tai anh gần như phải đυ.ng tới môi cô mới có thể nghe rõ. Không ngờ cô lại hát. Cô hát: “Tôi yêu...... cái mênh mang của bóng đêm, cũng yêu...... tiếng hót của chim dạ oanh, càng yêu giấc mộng mơ hoa ấy...... Ôm ......vòng hương đêm.”
Đường Nhất Đường tưởng rằng mình nghe nhầm, càng ghé sát hơn. Môi Bạch Khả ở trên tai anh khẽ mấp máy, ngứa. Anh ngẩng đầu gãi gãi lỗ tai, xác định mình không phải nghe nhầm.
Có lẽ bị anh cắt ngang, Bạch Khả không hát nữa mà im lặng ngủ say. Anh nhìn vẻ mặt ngủ của cô đến thất thần.
Một bóng đen lướt qua người anh, ánh sáng trong phòng dần dần tối lại.
Anh thật sự cần phải đi.
Ánh sáng mặt trời nhuộm hàng cây bên đường quốc lộ thành màu vàng, gió thổi khắp nơi. Anh thở dài, suốt đời này anh không muốn trở lại nơi tầng hầm ngầm tối tăm, chật hẹp này nữa. Anh nhất định phải đi lên, không ngừng nghỉ, thẳng đến đỉnh!
“Đường, hôm nay diễn l*иg sắt thuần thú, em làm con báo nha.”
Nam diễn Đồng Thai đi tới ái muội ôm chầm bờ vai anh. Anh dùng khuỷu tay đẩy hắn ra nói: “Thu roi của anh lại, nếu như làm rách da tôi thì sao chào khán giả được!”
Nam diễn đối với tính tình nóng nảy của anh có điều cố kỵ, bày ra khuôn mặt tươi cười tự giác chạy biến vào phòng thay đồ. Đường Nhất Đường liếc người đàn ông da trắng đó một cái. Anh có thể trà trộn thành công vào đống bùn nhão này, ngoài thủ đoạn ra còn phải có nắm đấm. Lấy trang phục diễn đã sớm chuẩn bị tốt cho anh mặc vào, anh ngâm nga hai đoạn ngắn ở trước gương hoá trang.
Lilith đi ngang qua người nghe thấy anh đang hát, liền quay lại hỏi: “Hát bài gì vậy? Rất quen tai.”
Lúc này Đường Nhất Đường mới ý thức được mình đang hát, tiếp tục giai điệu ngâm nga vài câu: “Hoa trong thiên hạ đều giống nhau......” Hắn cười rộ lên, nói: “Cô không có khả năng nghe qua, đây là bài hát ở quê hương tôi.”
Lilith nhún nhún vai: “Bạch Khả thường xuyên hát bài này.”
Đường Nhất Đường ngừng tay nhìn bóng người trong gương, nói: “Loại hàng như con bé ấy cô cũng có hứng thú sao?”
Lilith đưa masscara cho anh nói: “Cô bé ngây ngô như quả anh đào nhỏ. Một ngày nào đó, tôi sẽ kéo cô bé lên giường tôi.”
Cây masscara trượt khỏi lông mi, lưu lại ở đuôi mắt anh một nốt màu đen. Nhìn vòng eo đong đưa của Lilith trong gương.
“Sắp lên sân khấu rồi.” Nam diễn vừa thay quần áo xong đi ra nhắc nhở.
Anh rút khăn giấy lau phần đuôi mắt dính masscara. Mặc kệ quả anh đào gì gì đó đều không liên quan đến anh, điều quan trọng nhất đối với anh là kiếm tiền. Thuần thục chui vào bộ dây xích sắt dùng để SM, anh đi lên sân khấu.
Trên sân khấu, MC to mập cầm microphone lớn tiếng tuyên bố: “Phía dưới, chúng ta cùng chào đón người gợi cảm nhất, phóng đãng nhất ‘Xích͙ ɭõa’, khi tự thủ da^ʍ, mặc kệ là đàn ông hay đàn bà đều sẽ đem người đó trở thành đối tượng tốt nhất để làʍ t̠ìиɦ trong tưởng tượng, hoa thược dược màu đen!”
Tiếng vỗ tay ập đến như sóng biển, anh giật qυầи ɭóŧ ra, phun một lớp sương thuốc kí©h thí©ɧ lên dương v*t của mình. Buổi biểu diễn hôm nay – Lạm dụng tìиɧ ɖu͙©!
Anh không phải gay, cũng không phải là người thích SM, lúc biểu diễn chỉ có tác dụng của thuốc mới có thể cương cứng. Anh dùng thân thể của mình để lấp đầy du͙© vọиɠ chiếm giữ của đàn ông, làm kí©h thí©ɧ thị giác. Anh cũng không thấy việc này đáng xấu hổ, theo nhu cầu của mọi người, giao dịch công bằng.
Roi da vung xuống, anh dùng khả năng nhỏ bé của con người xoay chuyển cơ thể thành nhiều tư thế. Đèn tròn nhiều màu xoay trên đỉnh đầu anh, những người đàn ông khác thì nhảy điên cuồng dưới sân khấu. Có rất nhiều lần, anh cho rằng sân khấu anh đang đứng có thể sập bất cứ lúc nào.
Trong đám người reo hò hôm nay, không có cô.
Anh không biết vì cái gì, trong nháy mắt toàn thân đã cởi sạch lại nghĩ đến người đàn bà kia. Điều đó cứ giống như một cái bóng dính sát vô tường nhìn chăm chú vào thằng nhỏ của hắn.
“Thuần thú sư” Đẩy anh ngã lên bàn tròn, dùng roi cuốn lấy cổ anh. Anh vừa vuốt ve bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình, vừa làm bộ như thống khổ không chịu nổi mà giãy giụa. Có một đứa nhuộm tóc đỏ muốn nhảy lên sân khấu liền bị người cầm gậy đứng ở bên đạp một cước ngã xuống dưới. Tầm mắt ánh chỉ dừng trên người thằng đó một giây rồi bất giác chuyển tới cái xó xỉnh nơi cô thường đứng.
Sau đó, anh ngoài ý muốn nhìn thấy cô.
Hôm nay cô không giống thường ngày. Trước kia cô luôn đứng thẳng tắp, cũng không phải đang huấn luyện quân sự, không biết cô đứng thẳng lưng như vậy làm cái gì. Nhưng hôm nay, cô mặc một lớp quần áo thật dày, cơ thể nghiêng vẹo tựa vào tường, giống như cây bông bằng xốp.
“Anh đang làm gì vậy?”
Bạn diễn ghé vào lỗ tai anh nhắc nhở. Dựa theo kịch bản từ trước, bây giờ anh phải bắt đầu rêи ɾỉ.
Mọi ánh đèn đều tập trung trên người anh, dưới sân khấu là một màu tối đen. Nhưng anh biết, cô đang nhìn. Từ tư thế quỳ nằm úp sấp chuyển thành nửa quỳ. Bạn diễn bắt đầu dùng dây xích gắn vào hai tay anh, cái vòng cổ gắn lên cổ nối với dây xích được bạn diễn cầm trong tay. Bạn diễn ra sau anh, gắn vòng sắt vào cổ anh.
Hai chân bị kéo rộng ra, dương v*t cương cứng phơi ra trọn vẹn trước mắt khán giả.
Roi da được bao bằng vải nhung quất xuống người anh, không đau, nhưng hoàn toàn không kí©h thí©ɧ được anh bắn ra. Anh không biết hôm nay mình bị sao nữa, kịch bản đã qua năm phút nhưng vẫn không đạt được cao trào. Đột nhiên, anh ngẩng đầu, nhìn hướng Bạch Khả.
Mặt cô tái nhợt, tiếng hát rêи ɾỉ của cô, cảm giác môi cô mấp máy bên tai hắn hiện lên trong đầu.
Anh nói: “Lại theo tôi, thì tôi cưỡиɠ ɧϊếp cô”
Cô nói: “Được.”
Một dòng điện từ bụng dưới của anh xộc thẳng lên não, kɧoáı ©ảʍ cực lạc nhanh chóng lan truyền ở khoang chậu, bắn nhanh. Sau khi bắn ra, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm oặt nằm giữa hai túi, bộ phận căng cứng của anh sau khi phóng ra, thì nhanh chóng xụi lơ xuống.
Máu dùng làm cứng thân dưới còn chưa kịp quay về não, anh cảm thấy thính lực nháy mắt đã biến mất. Những ngọn đèn nhiều màu trước mắt kia khiến anh cảm giác như đang nằm trên vùng thảo nguyên đủ các loại hoa dại ở bang Texas. Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thổi lướt qua đầu anh, mùi đậu lupine màu xanh lưu lại trên đầu ngón tay thật lâu không tản đi.
“Hoa thược dược màu đen! Hoa thược dược màu đen! Hoa thược dược màu đen!”
Tiếng reo hò ầm ĩ kéo anh từ ảo ảnh ra, thính lực rất nhanh đã khôi phục lại, khoảnh khắc những bông hoa khô héo, trước mắt chỉ còn nhìn thấy trần nhà màu đen và ánh sáng lòe loẹt.
Ngọn đèn sáng lên dưới sân khấu. Trong đám người bẩn thỉu, anh đưa mắt tìm cô. Cô ấy, Bạch Khả, khiến anh nhớ về một người phụ nữ như loài hoa dại màu xanh.
L*иg sắt được bỏ ra, vòng xích lạnh lẽo được lấy đi. Buổi biểu diễn hôm nay đã kết thúc.