Chương 14: Lúc mặt trời mọc (2)
Tuyết càng rơi càng lớn, cô ngậm thìa trong miệng đang do dự có nên ra ngoài giúp anh hay không. Tựa như tâm linh tương thông, anh lập tức xoay người về hướng cô, vươn ngón trỏ lắc lắc trên không trung. Cô nhụt chí lấy thìa ra khỏi miệng, chống cằm, vì hơi lo âu nên không ngừng dùng đầu lưỡi liếʍ thìa.
Đường Nhất Đường nhìn động tác vô thức của cô, cho dù vẫn đang chôn chân trên mặt đất đầy tuyết, nhưng thần kinh vẫn bị cô tác động. Anh có loại cảm giác bị đánh bại, chuyển dời tầm mắt làm bộ đang tìm đồ trong rương.
Anh nhìn món đồ chơi giá rẻ đầy trong rương, bỗng nhiên nở nụ cười. Hoá ra tình yêu có thể khiến người ta sinh ra loại cảm xúc này. Từ trước tới nay, anh tuyệt đối sẽ không vì năm đấu gạo mà đi làm thứ nghề tầm thường không chịu nổi này. Coi như là quay về với thực tế, có một người đàn bà, có trách nhiệm, cần phải ổn định cuộc sống.
Trong lúc vô ý tìm được một cái dù, không to, màu đỏ. Trên mỗi một nan dù đều treo một quả cầu nhung màu trắng, loại kiểu dáng này mấy đứa nhỏ rất thích. Anh nổi lên hứng thú chơi đùa, bung dù ra quơ quơ về phía cô. Cô lau lớp kính thủy tinh, tò mò xem anh muốn làm cái gì.
Một người đàn ông lạnh lùng, mặc áo khoác ngoài màu đen lại có thể cầm cây dù nhỏ màu đỏ, nhảy nhót trong tuyết. May mà anh không có nhảy cái điệu ướŧ áŧ giống bình thường, mà là điệu nhảy nhẹ nhàng giống “vũ trung khúc” (khúc hát trong cơn mưa). Đương nhiên, vẫn tránh không được chút lẳиɠ ɭơ, quyến rũ.
Anh khép dù lại đặt ở phần eo, nở nụ cười mập mờ với cô, đột nhiên lại bung dù ra, cô không thấy bối rối chỉ cảm thấy chơi rất vui. Anh biết cô sẽ không bối rối, chỉ là thích nhìn nụ cười ngây ngô của cô mà thôi.
Có thể là bởi vì anh nhảy quá tuyệt vời, nên hấp dẫn rất nhiều người qua đường, lập tức đông khách hẳn lên. Cô nhìn anh qua mức bận rộn liền chạy ra ngoài giúp, không để ý đến sự phản đối của anh lại dám đứng trong tuyết phụ giúp.
Tuyết rơi ít lại, bầu trời màu xám càng thêm u ám. Dưới màn trời u ám đến lạ, một đôi tình nhân co ro bên cạnh đèn đường vui vẻ đếm số tiền ngày hôm nay kiếm được.
“Bốn trăm năm mươi sáu, bốn trăm năm mươi bảy…… Năm trăm. Khấu trừ phí tổn, hôm nay chúng ta buôn bán lời được hơn ba trăm.” Đường Nhất Đường cố ý cao giọng nói với Bạch Khả. Nhìn bộ dạng vui vẻ của Bạch Khả, nỗi xót xa trong lòng anh cũng bình ổn trở lại.
Lúc dọn quán, cô con gái và chủ quán sách vừa đúng lúc lại đây. Đó là cô bé da đen nhỏ gầy, nhìn đống kẹo đang bày bên ngoài thấy rất thích. Bạch Khả chú ý tới ánh mắt mong ngóng của đứa nhỏ, lặng lẽ hỏi Đường Nhất Đường có thể cho cô bé một túi kẹo hay không. Đường Nhất Đường gật đầu. Cô ôm kẹo chạy đến đưa cho cô bé, nó mừng rỡ nhận lấy. Ba của cô bé đưa cho cô một ít tiền nhưng cô không nhận. Cô nói: “Đây là quà nô-en cho trẻ con.”
Ba của cô bé lấy một quyển sách có bìa rất đẹp từ trong đống sách đưa cho cô nói: “Đây cũng là quà nô-en cho trẻ con.”
Cô lộ ra biểu tình còn vui sướиɠ hơn cả cô bé vừa rồi, hai tay nhận lấy.
Trên đường về nhà cô lật tới lật lui quyển sách mấy lần, Đường Nhất Đường đưa mắt nhìn bìa ngoài, là “Những con chim bay lạc” của Tagore. Loại sách này giống “Lỗ Tấn toàn tập” của Trung Quốc, đều có bán ở mọi nơi, cũng rất hiếm khi có người mua. Tại cái xã hội bận rộn này, đã không còn nhiều người muốn xem loại tập thơ văn học vị nghệ thuật này.
“Em biết chữ hả.” Anh hỏi. Theo anh biết, sau khi cô đến nước Mỹ liền lưu lạc khắp nơi, hẳn là không có cơ hội được học hành.
“Lúc còn rất nhỏ ba em đã từng dạy tiếng Anh cho em, em cũng học được rất nhiều ở nước Mỹ này, nói chuyện, viết thư cũng không có vấn đề gì.” Cô nói.
“Không tệ không tệ, rất tiến bộ.” Anh vỗ vỗ đầu cô.
Ánh mắt của cô hơi tối sầm, lập tức che giấu đi, nói: “Còn anh, khi anh đi học thành tích có tốt không?”
“Không thể nói tốt, mà là rất xuất sắc. Nhưng mà tôi bỏ qua cơ hội học lên đại học.” Anh nói.
“Anh không học đại học?”
“Tôi chưa nói với em sao?”
“Chưa. Cho tới bây giờ anh chưa từng nói đến chuyện trước kia của anh.”
“Phải không, vậy em cũng chưa từng hỏi qua.” Anh hơi trách cứ nhìn cô nói, “Không quan tâm đến tôi.”
“Em chỉ là cảm thấy……” Cô nhỏ giọng nói, “Em thích là con người của hiện tại, trước kia như thế nào cũng không ảnh hưởng tới việc em thích anh.”
Cô nói xong quay đầu, lại nhìn thấy anh đứng bất động tại chỗ. “Anh nghĩ gì vậy?” Cô hỏi.
Anh nhún vai, đến bên cạnh cô cười nói: “Ông nội tôi là nhóm công nhân người Hoa đầu tiên đến nước Mỹ. Thế kỷ trước, đường ray nổi tiếng nước Mỹ là do bọn họ thi công. Sau đó ông mang cả nhà đến định cư ở đây, tránh chiến tranh. Sau thì có ba tôi, sau lại có tôi. Nhưng mà lúc tôi bảy tuổi ba mẹ tôi qua đời, tôi được một gia đình Trung Quốc nuôi dưỡng.”
“Anh được nhận nuôi?” Bạch Khả kinh ngạc.
“Ừ,” Anh nhìn lên trời nói, “Khi đó cải cách văn hóa còn chưa chấm dứt, bọn họ ở lại nước Mỹ mười năm, mãi đến khi tôi mười sáu tuổi, bọn họ hoàn thành nghĩa vụ nuôi nấng tôi liền trở về nước.”
“Vì sao anh không đi cùng bọn họ?”
“Đi? Đi Trung Quốc sao?” Anh cười lắc đầu nói, “Trung Quốc chẳng phù hợp với tôi. Tuy rằng tôi có huyết thống người Hoa, nhưng cho dù là thói quen sống hay là văn hóa đều có xu hướng giống người Mỹ.”
“Vậy vì sao anh lại bỏ qua cơ hội học lên đại học?”
“Không có tiền. Thời điểm ba mẹ nuôi rời đi, tôi không lấy của bọn họ một xu nào. Toàn bộ tiền học lên trung học một phần là học bổng, một phần là tự kiếm lấy. Tôi phát hiện kiếm tiền càng thích hợp với tôi hơn, cho nên không muốn lãng phí thời gian để thi đại học.”
“Nhưng với điều kiện của anh, có thể tìm được công việc rất tốt, vì sao anh phải làm……”
“Vũ nam thoát y?” Anh bất cần đời nói, “Thượng Đế cho tôi điều kiện tốt như vậy vì sao lại không dùng, dựa vào thân thể kiếm cơm cũng phải cần tiền vốn.” Anh nói đến vế sau, ngữ khí biến thành tự giễu. Bạch Khả lo lắng nhìn anh, anh trầm mặc một hồi, tiếp tục nói:“Bạch Khả, có rất nhiều việc em không thể tưởng tượng ra, nghĩ tới cũng sẽ không hiểu. Không hiểu mới là tốt nhất. Aizzz, nếu không gặp em, tôi thật sự có thể say rồi chết ở trên đường vào một ngày nào đó. Em…… Coi như đã cứu tôi một mạng.”
“Cứu anh một mạng? Nhưng cơ thể anh vẫn khỏe lắm mà?” Bạch Khả buồn bực nói.
Khi nói chuyện, bọn họ đã về tới nhà trọ. Đường Nhất Đường bất đắc dĩ lúc lắc đầu nói: “Bạch Khả ơi là Bạch Khả, có đôi khi tôi thật nghi ngờ chỉ số thông minh của em, em hỏi nhiều câu rất…… Này, đứng đó làm gì?” Anh đi tới hàng hiên, quay lại thấy cô vẫn còn đứng ngẩn người ở cửa sắt.
“Không có gì.” Cô có vẻ không vui đi vào.
Vào nhà, Anh và cô đều bụng đầy tâm sự. Ăn qua loa bữa cơm chiều, Đường Nhất Đường đúng giờ đi làm. Bạch Khả ở nhà dọn dẹp nhà cửa.
Cô không có thói quen xem tivi, ngủ thì lại quá sớm, liền lấy quyển thơ kia ra lật lại lật. Ngẫu nhiên lật đến một câu, viết: I love three things in this world, the sun, the moon and you. The sun for the day, the moon for the night, and you forever!
Những lời này cô rất muốn nói lại với Đường Nhất Đường nhưng cuối cùng vẫn không biết phải nói như thế nào để biểu đạt hết ý. Cô lẩm nhẩm đọc để nhớ kỹ những lời này, muốn nghiêm túc nói cho anh nghe. Nhưng trí nhớ của cô thật sự rất kém, đọc rất nhiều lần vẫn không có biện pháp nói ra hoàn chỉnh. Cô buông sách thở dài, nói với bản thân, không sao đâu, chỉ cần có kiên nhẫn và bền lòng sẽ nhớ được. Trước kia không phải đều như vậy sao?
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô nghi hoặc buông sách. Theo lý mà nói, hiện tại Đường Nhất Đường không nên trở về, nhưng ai lại gõ cửa vào lúc muộn thế này. Để an toàn, cô nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo. Một người phụ nữ với khuôn mặt tái nhợt phóng đại trước mắt, cô nhìn đi nhìn lại mới nhớ ra là vài ngày trước bọn họ đã cứu người này.
Cô thở phào nhẹ nhõm, mở cửa ra.
“Xin chào, cô là……” Cô đột nhiên không nhớ ra tên của người phụ nữ này.
“Tôi là Ngụy Minh Minh, cô không phải đã quên tôi rồi chứ.” Người phụ nữ cười nói.
“Không có, không có.” Cô đón cô ta vào phòng khách, đưa cho cô ta một ly nước.
Ngụy Minh Minh đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi đến để cám ơn hai người, thuận tiện trả tiền luôn. Lần trước làm phiền hai người quá.”
Bạch Khả thấy vậy cũng không từ chối, mà nền nã nhận tiền đưa tới vừa nói: “Chồng cô có khỏe không.”
Ngụy Minh Minh nói: “Anh ấy khỏe lắm, cơ bản đã bình phục, qua vài ngày nữa là có thể xuống giường đi bộ rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bạch Khả buông xuống một nỗi băn khoăn.
Ngụy Minh Minh nhìn một vòng khắp phòng, lại nhìn đến số hàng chưa bán hết mà bọn họ đặt trên sàn nhà, nói: “Cái này để chuẩn bị cho lễ nô-en sao?”
Bạch Khả theo tầm mắt của cô ta nhìn qua, giải thích nói: “Không phải, là hàng chúng tôi chưa bán hết. Nhân lễ Giáng Sinh làm cuộc buôn bán nhỏ.”
“À.” Cô ta gật đầu.
Uống xong trà, cô ta cũng không có ý ở lại nữa, hàn huyên vài câu liền chuẩn bị đi về. Lúc gần đi còn nói với Bạch Khả: “Nhà chúng tôi ở ngay mặt sau tòa nhà này, bên trong kho hàng bỏ hoang rất lớn, tạm thời chưa thể tìm được nơi khác. Nếu cô không ghét bỏ, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh cô tới chơi.”
“Được, có thời gian tôi nhất định sẽ đến.” Bạch Khả chân thành nói.
Sau khi tiễn Ngụy Minh Minh về, cô tắm rửa xong liền nằm trên giường học thuộc lòng thơ, lăn qua lăn lại thì ngủ mất. Trong mơ đều là thơ ca bay nhảy –
Những con chim mùa hè bay lạc đến cửa sổ tôi để hót lên rồi lại bay đi. Còn những chiếc lá thu vàng không lời ca tiếng hát, chỉ run rẩy và thở dài rơi xuống.
Nếu bạn rơi nước mắt khi bạn bỏ lỡ ánh nắng mặt trời, bạn cũng bỏ lỡ các ngôi sao.
Khuôn mặt tiếc nuối của em ám ảnh những giấc mơ của tôi, như mưa vào ban đêm *
……
Giống như nhà thơ, cô bừng tỉnh trong giấc mơ, trong nụ hôn nóng bỏng của anh.
Sau khi tắm rửa xong, mùi của người đàn ông giống với mùi của cô. Môi anh lưu luyến trên vai cô, mảng da sau khi bị anh cắn, dấu răng lưu lại ngứa đến khó nhịn.
Vùng đất nhạy cảm bị thâm nhập nhẹ nhàng, anh rất thành thạo vân vê điểm nhạy cảm của cô. Cô muốn cự tuyệt hay nghênh đón, muốn trốn vào trong lòng anh lại bị anh nâng cằm, hôn xuống thật mạnh.
Sau khi một lần nữa có được lại hô hấp, cái đầu hỗn độn của cô cũng có chút dưỡng khí, mơ hồ nhớ lại những lời muốn nói với anh, mỗi một lần lại một lần công kích của anh, âm thanh đứt quãng cũng miễn cưỡng phát ra, cô nói: “I love……three things in……in this world……”
Anh nghe thấy cô nói, còn dùng tiếng Anh, chắc là có ý nghĩa đặc biệt gì đó, nên kiềm chế du͙© vọиɠ muốn tiến lên. Anh áp gần đến môi cô, lắng nghe.
Mắt cô là tầng sương mù, tiếp tục nói: “the sun,the moon and……you.”
Anh nghe hiểu, là câu thơ của Tagore, liền cười cắn lỗ tai cô hỏi: “Còn nữa?”
“The sun for the day,” Cô cố gắng nhớ lại nói, “the moon for the night……”
“Còn một câu nữa?” Anh nhịn không được tống chính mình vào nơi sâu thẳm kia.
Động tác của anh làm suy nghĩ của cô ngưng trệ vài giây, câu nói cuối cùng kia phải qua thật lâu mới rõ ràng trong đầu, cô bật thốt lên nói: “and you for ever!”
“Buồn nôn.” Hắn cười.
Để chân của cô thành một tư thế thoải mái, anh toàn lực xâm nhập, mang cô bay lên, bay đến thiên đường.