Chương 1: Hoa thược dược màu đen
Mùa đông năm 1990, đêm lạnh, gió Tây Bắc từ Canada rít gào, trên cây chỉ còn lại lác đác vài chiếc lá run rẩy. 40 vĩ độ bắc 100 kinh độ tây, Nebraska, Mỹ. Trong một câu lạc bộ nhảy thoát y mang tên “Naked” (trần trụi) nằm bên cạnh đường quốc lộ, cô lại gặp anh. Khi đó, cô chỉ là một nữ tiếp viên ở đây. Cô nghèo rớt mồng tơi.
Trong bóng tối, giữa tiếng hét chói tai và tiếng vỗ tay của rất nhiều người, anh mặc quần áo da báo, dung nhan kiều diễm, sóng mắt lưu chuyển, mái tóc xoăn màu đen được xõa tung. Ngay từ đầu, cô cứ tưởng anh là đàn bà, người đàn bà khiêu gợi, phóng đãng, làm cho vô số người muốn vì báu vật đó mà phạm tội.
Ánh đèn mập mờ. Tiếng huýt sáo đầy sắc tình truyền đến từ khắp nơi. Vòng eo anh xoay quanh ống thép, ngượng ngùng cởϊ áσ da, chỉ chừa lại một chiếc quần ngắn chữ “T” che giữa hai chân, mà sự ngượng ngùng kia đều là ngụy trang. Anh tháo sợi dây bên hông, xoay người một cái, lớp che đậy cuối cùng cũng được cởi bỏ. Anh không hề che chắn cơ thể mà cứ bày ra dưới ánh đèn sân khấu.
“Cục cưng ơi, nâng đùi cưng lên đi!”
“A, mèo hoang, đưa mông cưng lại đây!”
“Người đẹp, tình yêu của cưng ở đây!”
Khán giả dưới sân khấu sục sôi, nói ra những câu khó nghe, chỉ mong người trên sân khấu liếc mắt nhìn mình. Mà người không mảnh vải che thân kia đã thành công trong việc thỏa mãn ham muốn dâʍ ɭσạи của bọn họ. Xoay người, quay xung quanh, ma sát như có như không trên ống thép. Viền mắt màu đen, theo đường vòng cung kéo đến huyệt thái dương. Mỉm cười, bĩu môi, làm kiểu nhe răng nanh cắn xé giống dã thú.
Khoảnh khắc đó, ngoại trừ cô, không ai kinh hãi vì giữa hai chân anh có thêm một miếng thịt. Cô đứng dưới sân khấu, cầm khay đựng ly trong tay, sau lưng ướt đẫm. Thì ra bảo vật này là một người đàn ông. Cho dù anh là đàn ông hay đàn bà, thì với cơ thể hấp dẫn của anh cũng đủ lấy lòng một đám phóng túng, động vật tanh tưởi với ham muốn nguyên thủy của mình dưới sân khấu rồi. Mà cô, lấy tư cách là một người đàn bà, cô đau lòng thay cho anh. Cái loại đau đớn này rất quen thuộc, về một phần ký ức nào đó chôn sâu dưới đáy lòng. Chẳng biết tại sao lại muốn khóc.
Người vào liên tục, vừa vặn cô lại đứng ở cạnh cửa. Trên thực tế, từ khi anh xuất hiện trên sân khấu, chân của cô như bị tưới chì, liên tục bị người ngoài cửa xô đẩy, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn thẳng lên sân khấu.
Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi cô, Lilith ôm eo cô từ phía sau nói: “Em cũng bị anh ta mê hoặc sao?”
Cô ngay cả giãy giụa cũng quên mất, mặc cho tay của Lilith chạy trước ngực cô.
“Anh ta là ai vậy?” Cô hỏi.
“Anh ta là vũ nam thoát y.” Lilith nói xong, cánh tay tiến vào thăm dò nội y của cô.
“Tôi hỏi, tên anh ta là gì?”
“‘Hoa thược dược màu đen’,” Lilith cắn vành tai của cô nói, “Bọn họ đều gọi anh ta như vậy. Anh ta giống em, là người châu Á, cũng có mái tóc màu đen xinh đẹp.”
Bộ ngực bị bóp đau, cô thử đẩy Lilith ra, nhưng với sức lực đó, cô căn bản đánh không lại người đàn bà da trắng cao lớn ấy. Da thịt non mềm bị đùa bỡn trắng trợn, Lilith nhắm trúng cô đã lâu, cô bé này đến từ châu Á, tính cách khác biệt của cô là sự giao hòa giữa đàn bà và gái tơ, sự gợi cảm của cô được giấu trong lớp quần áo xấu xí, cùng là đàn bà mới nhìn ra được.
“Đàn ông thì có cái gì tốt chứ.” Cô bị cô ta đẩy sát vào tấm kính chắn cạnh cửa.
Tay cô bị đặt ở trên tường, chỉ có thể dùng sức đá hai chân.
Lúc này, một cái micro được ném từ dưới lên, người trên sân khấu chụp được. Anh chìa micro về phía đám người, dạo một vòng trên sân khấu, tiếng mọi người điên cuồng hét vào micro như từng cơn, từng cơn sóng ồ ạt đập vào.
Âm nhạc vang lên, anh thu micro lại, mở rộng hai chân ra, quỳ gối trên sân khấu. Anh hát: “Tại sao người đàn ông không lấy vợ? Bởi vì không biết sâu cạn. Tại sao người đàn bà không lấy chồng? Bởi vì không biết ngắn dài.”
Anh dùng tiếng Trung!
“Ha ha ha ha……” Bị Lilith xâm phạm, vậy mà cô còn có thể cười nổi. Đây là bài hát thịnh hành nhất trong những quán bar ở Hậu Hải Bắc Kinh*, cô từng nghe mẹ cô hát vô số lần. Mãi đến khi cô cảm giác tỉnh lại, đi tới bên kia đại dương, thì không còn ai hát cho cô nghe nữa.
(*Hậu Hải tại Bắc Kinh: Là một khu vực trong Thập Sát Hải – chuỗi ao hồ trong nội thành thủ đô Bắc Kinh, ngoài Hậu Hải còn có Tiền Hải và Tây Hải.)
Tiếng cười của cô bị tiếng hò hét của đám người lấn át, ngay cả bản thân cô cũng không nghe rõ lắm. Những người Mỹ này vốn nghe không hiểu tiếng Trung nên không cần quan tâm người trên sân khấu đang hát cái gì, bọn họ nóng nảy đá cái bàn, muốn anh tiếp tục làm những động tác nóng bỏng hơn.
Yêu tinh trên sân khấu vẫn quỳ gối, tư thế khuất nhục là vậy, nhưng vẻ mặt lại đặc biệt cao ngạo. Anh hơi ngẩng đầu, giơ cao micro lên, tất cả mọi người đều nghĩ anh chuẩn bị hát. Ngay cả cô cũng cho là như vậy, bởi vì anh ngửa mặt lên dưới ánh đèn mờ ảo, sáng ngời chói mắt đến thế. Váy của cô đã bị Lilith vén lên, qυầи ɭóŧ bị tuột đến cẳng chân. Cô như là bị đóa hoa thược dược màu đen kia đoạt lấy linh hồn, không thể nhúc nhích.
Nhưng giọng hát mà mọi người mong đợi vẫn chưa vang lên, người trên sân khấu bỗng nhiên cúi đầu xuống, ném mạnh micro trúng vào đầu gã đàn ông đã đá cái bàn của hắn!
Vù vù! Tiếng va đập lớn được micro phóng đại đến cực hạn, khiến mọi người đang say mê bừng tỉnh, cũng làm cô bừng tỉnh.
Máu tươi, rượu, hormone, còn có cái gì có thể làm cho dã thú càng thêm hưng phấn! Tạm dừng một lúc, động vật tiếp tục cuồng hoan, bọn họ reo hò vì báu vật đã mang đến một buổi biểu diễn tuyệt diệu.
Cô dùng hết sức đẩy Lilith ra, thừa lúc cô ta còn chưa kịp đứng vững, cô nhặt vỏ chai rượu bị đập bể trên mặt đất lên, chỉa cạnh thủy tinh sắc nhọn hướng kẻ đang muốn nhảy bổ vào đàn bà kia, nói: “Lại gần bước nữa tôi rạch nát mặt chị!”
Lilith nhìn cảnh xuân đã lộ một nửa trước ngực cô, cười: “Tiếp theo thì sao, cô em, cưng muốn chuồn khỏi đây sao.”
Một tay cô cầm chai rượu bị đập bể, một tay bối rối kéo qυầи ɭóŧ lên, rồi đến cổ áo, vừa kéo vừa lui ra khỏi tấm kính chắn.
Lúc lui về sau cô không ngừng liếc nhìn người trên sân khấu, người kia đang nhặt quần áo lên, cẩn thận mặc vào người. Cuối cùng, luồn tay vào thong thả điều chỉnh vị trí của quần ngắn chữ “T”. Dưới sân khấu lại một hồi hò hét điên cuồng.
Vừa lúc một người đàn ông đứng sau lưng cô đang thủ da^ʍ, lúc cô đi qua, bị một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trúng người, cô không rảnh để bận tâm, thầm nghĩ trước khi anh vào hậu trường phải gặp anh một lần.
Hậu trường, cả nam lẫn nữ để nửa thân trần đi tới đi lui. Trên mặt đất đều là quần áo, gần như không còn chỗ để cho cô đặt chân. Trong rất nhiều những người da trắng không khó để tìm ra một người đàn ông da vàng có mái tóc xoăn màu đen. Từ xa cô đã nhìn thấy anh trong gương đang mặc bộ quần áo da báo. Cô nuốt một ngụm nước bọt, nắm chặt chai rượu bị đập bể, luồn qua những thân thể sát bên cạnh, nhìn đăm đăm vào người đàn ông có đường cong hoàn mỹ bị quần áo bó sát trong gương kia.
“Này.” Cô chào anh, thanh âm vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng thấy khó tin, cô lại cứ như vậy đứng ở trước mặt anh. Nhếch nhác, quần áo lộn xộn.
Người đàn ông không cả liếc cô một cái, nghiêng người qua bên, lấy khăn giấy tẩy lớp trang điểm.
Cô nhìn anh lau phấn mắt, hình ảnh chân thật nhất của anh cũng từng chút mà lộ ra. Từ ngữ trau chuốt của cô nghèo nàn, ngoài xinh đẹp thì không biết nói thế nào để hình dung khuôn mặt của anh.
Người đàn ông bắt đầu lau son, quẹt qua hai lần giấy trên môi, nói: “Cô tìm tôi?”
Cô bị đường cong bờ môi giống như cánh chim của anh lấy hết sự chú ý, rốt cuộc không có nghe thấy lời anh nói. Mãi đến khi cánh môi vẫn còn sót lại chút son phóng đại trước mắt cô. Cô mới phục hồi lại tinh thần, sau đó đỏ mặt lui một bước, lại phát hiện không thể lui được, sau lưng chính là vách tường, mà trước mặt, là thân hình của người đàn ông cũng được không tính là cao lớn.
Lúc trên sân khấu cứ tưởng anh rất cao, nhưng thật ra chỉ cao hơn cô một cái đầu, so với những người da trắng cao lớn, vạm vỡ, thì chỉ tính là bình thường.
“Con nhóc ngớ ngẩn, đừng ở đây làm phí phạm thời gian của tôi.” Người đàn ông nói tiếng Trung chuẩn gốc, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô thở hổn hển, gắt gao ôm chai rượu bảo hộ trước ngực. Cô lại cách gần anh như vậy!
Người đàn ông đột nhiên cúi xuống ngửi ngửi vai cô, chậc một tiếng, nói: “Mới bị người ta chơi qua, vô cùng – bẩn!” Nói xong, lại quay về trước bàn trang điểm.
“Màu đen….Hoa thược dược màu đen!” Cô lấy dũng khí gọi biệt danh của anh. Người đàn ông bắt chéo chân ngồi trước bàn trang điểm tháo tóc giả xuống, nghe cô dùng tiếng Trung gọi anh, cười, cào cào tóc mình nói: “Cô vừa ngu vừa bẩn, lại còn nói lắp.”
“Tôi……Tôi……” Cô bước từng bước về phía trước, đột nhiên phát hiện vật đang cầm trong tay, hoảng sợ, ném chai rượu xuống đất, cười ngây ngô đi đến sau lưng anh nói: “Tôi cũng là người Trung Quốc, tôi rất muốn làm quen với anh. Tôi, tôi thích anh!”
Tóc của người đàn ông này không dài, đen đen bóng bóng, anh dùng tay gạt gạt, những sợi tóc này rất mềm mại rủ xuống vành tai.
“Muốn tìm người bao nuôi, cô phải đi tìm Kim Mao Quỷ, tôi không có tiền.” Người đàn ông tháo nút thắt trên áo bắt đầu thay đồ.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng vẫn bị chấn động mạnh. Da anh màu trắng, nhẵn nhụi, vai rộng hông hẹp. Người đàn ông không thèm che chắn mà thay đồ trước mặt cô, chống lại ánh mắt như say như mê của cô, không nói gì chỉ cười cười.
Có người đi xuống từ sân khấu, đi ngang qua bọn họ còn cố ý cọ vào cơ thể của người đàn ông kia, người kia không chút khách khí mà đẩy mông người nọ. Người da trắng bị đẩy ngã lăn trên mặt đất cũng không đánh lại, mà nói cười với người đàn ông kia: “Đường, đi uống rượu đi.”
“Uống rượu?” Người đàn ông kia lại đạp một cước vào người hắn, “Con mẹ nó, mày lại muốn uống nước dừa của tao sao! Thay quần áo nhanh đi!”
Người da trắng đứng lên, vứt một cái nhìn quyến rũ đến người đàn ông kia rồi chạy tới bàn trang điểm.
“Anh tên là Đường?” Cô kỳ vọng nhìn anh hỏi.
Nhìn kỹ vào gương, người đàn ông kia đã tẩy hết lớp trang điểm, dùng ngón áp út quệt khóe miệng, lau chút son còn sót lại nói: “Tôi họ Đường, gọi là Đường Nhất Đường.”
Không ngờ lại có thể dễ dàng biết được tên anh, cô vừa mừng vừa lo nói: “Đường Nhất Đường tiên sinh, tôi họ Bạch, gọi là Bạch Khả.”
Đường Nhất Đường mặc tất da chân vào, họa tiết da rắn đẹp mắt bó chặt cẳng chân nhỏ của anh, lộ ra tỉ lệ dáng người ưu việt. Anh đi một vòng trước gương hỏi: “Đẹp không?”
Bạch Khả khen: “Đẹp!”
Đường Nhất Đường liếc cô một cái, lúc đi ngang qua người còn cố ý đυ.ng vào cô. Anh tìm trong đống quần áo trên đất lấy ra áo khoác ngoài của mình rồi mặc vào. Lại đi đến trước gương nhìn mấy lần, vì chưa hài lòng mà lần lượt kéo cổ áo len bên trong xuống. Rốt cuộc cũng kéo đến vị trí mà anh hài lòng, gần như có thể nhìn thấy đầu v* mới dừng lại. Anh xoay người nhìn Bạch Khả đang đứng đần ra nói: “Thích phải dựa vào bản lĩnh của mình để mua, vì tiền tiếp đàn ông ngủ, rất ti tiện, cô có biết không.”
Lúc Bạch Khả có phản ứng lại thì Đường Nhất Đường đã rời đi. Không bao lâu, trong phòng hoá trang chật chội có rất nhiều người biểu diễn đi vào, những cô gái trẻ tuổi nóng bỏng. Tên câu lạc bộ này là “Naked”. Đàn ông, đàn bà thay nhau trình diễn, dùng thân thể chín đủ của mình để châm ngòi kí©ɧ ŧìиɧ của nhóm động vật, kí©h thí©ɧ tính dục của bọn họ.
Trong những người ở đây, chỉ có duy nhất Đường Nhất Đường là không bán thân. Là người khiến cô si mê. Người đó cho cô thể nghiệm kɧoáı ©ảʍ cực hạn, kí©h thí©ɧ cô nổ tung, cuối cùng mang cô thoát khỏi nơi này.
Tại đây, trong câu lạc bộ nằm bên cạnh đường quốc lộ, phần đông khán giả là tài xế lái xe đường dài. Tìиɧ ɖu͙©, thuốc phiện, bệnh AIDS, đều qua những người ở tầng lớp thấp nhất của xã hội lan truyền ra. Bọn họ càng giãy giụa lại càng sa đọa, càng sa đọa càng sống vui vẻ.
Đóa hoa thược dược màu đen kia giống như một nhánh nhỏ cô độc trong vách núi tối tăm, ngạo nghễ sinh tồn, nảy nở trong gió lạnh.
Mà Bạch Khả, lại như một con thú mới vừa học được cách đứng lên, cứ ngã xuống, lại gượng dậy đến gần anh.
Cách mười mét, cách hơn trăm người. Mỗi tối, cô đứng phía sau đám người nhìn tư thế diêm dúa, lẳиɠ ɭơ của người đàn ông trên sân khấu, lần nào cả người cũng ướt nhẹp. Thỉnh thoảng nhận được ánh mắt như có như không của người ấy, đều hưng phấn khiến cả đêm ngủ không yên.
Giống như ngày hôm qua.
“Bạch Khả, sao em lại yêu hắn?”
“Tại sao á? Em còn nhớ, mười một tuổi em tới nước Mỹ. Lúc mười bảy tuổi, em không tìm được việc gì nên đành phải ôm cái bụng đói meo ngồi trên đường. Khi đó, anh ấy cho em 10 đôla.”
“Chỉ vì 10 đôla, em chịu trăm ngàn cay đắng đi tìm anh ta sao?”
“Trăm ngàn cay đắng? Em không cảm thấy vậy.”
Belle nhìn nụ cười tươi của Bạch Khả, cô bé tới từ Trung Quốc. Vài ngày không tìm được nước rửa mặt, lớp cát bụi che kín khuôn mặt cô bé. Cô không hiểu cách nghĩ của những nguời phương Đông. Cô bé này nhìn qua chưa đến hai mươi tuổi, lại lái một chiếc Thunder bird, dọc theo đường quốc lộ 635 kết nối giữa các tiểu bang, chạy một đường qua Nebraska, Kansas, Oklahoma, cuối cùng đến Texas. Cô bé nói ở nơi đó có một loại đậu và cây hồ đào, có người mà cô bé yêu nhất đang đợi cô.
“Chắc anh ta đã chết rồi. Nếu anh ta còn sống, tại sao lại để một mình em đi xa như vậy.”
“Không, anh ấy không chết, thật đó. Nếu chị gặp anh ấy sẽ biết, người như vậy sao có thể chết chứ? Anh rất tốt, rất dịu dàng, rất……”
“Nhưng mà một tấm ảnh của anh ta em cũng không có, hay nói cách khác, anh ta căn bản chỉ là người đàn ông mà em tưởng tượng ra thôi?”
“Anh ấy nói với em anh ấy rất xấu, chưa bao giờ chụp ảnh với em, chính anh cũng không chụp.”
Bạch Khả phác thảo hình dạng người đàn ông trong trí nhớ, khung xương hoàn mỹ, xương quai xanh đẹp đẽ, núʍ ѵú hồng nhạt, cái rốn tròn xinh có thể đặt vào nửa viên ngọc trai. Khi động tình bộ phận to lớn giữa hai chân sẽ giương lên. Chân anh rất thon dài, làn da mịn màng hơn so với những cô gái người da trắng. Lớp da bọc ngoài nổi gân, nhớ lần đầu tiên cô liếʍ từng chút một, rõ ràng là anh không nhịn được mà bắn lên mặt cô.
Phải tìm bao lâu nữa cô mới có thể tha hồ vuốt ve cơ thể anh đây?
Giống như trước kia. Lúc nào cô cũng đứng cách anh mười mét. Mười mét, không xa cũng không gần, có thể hoàn toàn thấy rõ thân thể của anh. Nếu bị anh phát hiện, cô cũng có đủ thời gian để trốn. Ngày ấy, cô chỉ coi đó như một trò tiêu khiển, không nghĩ rằng chơi một hồi lại thua.
Cô như con thoi bưng rượu đến bàn cho khách, đuổi theo phía sau là anh. Có rất nhiều người coi đó là trò hay để xem, cũng có một số người thừa cơ chiếm tiện nghi của anh. Anh dùng quả đấm đáp lễ lại người dám chạm vào anh, còn không quên quát cô: “Cô đứng lại! Cô dám uống trộm rượu của tôi!”
Cô nhấc ly đặt lên bàn của khách, thiếu chút nữa vì luống cuống mà đánh đổ. Cô vén váy nhảy qua phía sau ghế trốn vào trong quầy bar, đối mặt với người đuổi theo cô đang đến gần, nói rõ to: “Em thích anh!”
Người uống rượu bắt đầu ồn ào, nâng ly chúc mừng bọn họ. Lúc đó là buổi chiều, trong câu lạc bộ không có nhiều người. Cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào. Trong phòng lúc sáng lúc tối, toàn mùi rượu và mùi nước hoa.
Bỗng chốc, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh. Lúc nhìn rõ, anh đang đi về phía cô, lúc không rõ, lại không thấy anh đâu. Cô đang dùng ánh mắt tìm kiếm, thì miệng đột nhiên bị bịt lại, cô bị kéo vào buồng vệ sinh phía sau.
Mấy người đàn ông đang tiểu tiện trong phòng vệ sinh thấy có đàn bà đi vào, đều cuống quít kéo quần chạy ra ngoài.
Cửa gỗ cũ nát bị đóng mạnh, anh túm áo cô từ phía sau nói: “Lại theo tôi, thì tôi cưỡиɠ ɧϊếp cô!”
Cô cũng không thấy sợ, chẳng qua chỉ nhìn anh đến ngây người. Anh chống lại hai mắt chớp cũng quên cả chớp của cô, chợt hiểu lời cảnh cáo của mình không có tác dụng. Anh đẩy mạnh cô vào tường, bàn tay mò vào quần áo của cô nói: “Tôi cưỡиɠ ɧϊếp cô cũng sẽ không cho cô tiền.”
Ngòn tay anh lạnh như buốt, vuốt ve qua lại trên áσ ɭóŧ của cô. Cô theo bản năng cách lớp quần áo giữ tay anh lại, hoang mang nhìn anh. Nhìn thấy anh cười trêu tức, cô cũng cười, thả tay ra nói: “Được.”
Anh mang vẻ mặt thất vọng, rút tay về, hít một hơi thật sâu, lúc quay đầu lại liền dùng sức nắm cằm của cô nói: “Đầu cô bị bệnh à.”
Đầu của cô bị hất mạnh về sau, chờ cơn choáng váng qua đi, đã không còn thấy anh nữa, chỉ tiếng nước nhỏ tí tách và tiếng cửa cọt cọt kẹt kẹt.
Màn đêm vừa buông xuống. Âm mười bảy độ. Gió Tây Bắc.
Đêm nay anh không biểu diễn, cô mất hứng đứng ở trong góc nghe khách dặn dò. Cô vẫn để tóc mái dài, che nửa khuôn mặt, căn bản không nhìn rõ mặt mũi ra sao. Bộ đồ lót màu xám bình thường nhất, che nơi đặc trưng của phụ nữ. Nếu cô không mở miệng, cả người sẽ thành một làn khói bay lượn lờ như cái bóng. Ở nơi này, làm một cái bóng dễ sống hơn là làm một con đàn bà.
Buổi biểu diễn đã tiến hành được một nửa, bầu không khí cũng đạt tới điểm cao nhất. Đủ loại chất lỏng bị đổ xuống, cô đứng gần nhất nên không thể may mắn thoát khỏi bị rượu văng lên người. Quản lý vẫn nhìn cô không thuận mắt nên để cô đi lên trấn mua hạt cà phê. Câu lạc bộ ở vị trí hẻo lánh, nhưng gần đó có rất nhiều quán rượu, khách sạn và cửa hàng. Quản lý chỉ định phải lên trấn để mua hạt cà phê, cô buộc lòng phải đi bộ mấy km trong đêm đông lạnh để mua.
May là, cô đã quen rồi. Chỉ cần anh ở đây một ngày, cô sẽ không rời đi.