- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Một Đồng Tiền Xu
- Chương 65
Một Đồng Tiền Xu
Chương 65
Trước mắt không thấy gì, thở thôi cũng khó khăn.
Không biết do quá hoảng hồn hay do bị Yến Hàng bóp cổ.
Nhưng Sơ Nhất giữa một mảnh mơ mơ hồ hồ vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể Yến Hàng dán lên người cậu, hơi nong nóng.
Đầu óc cậu không thể nào hoạt động bình thường nổi, còn đang căng thẳng "Trời ơi điên rồi vậy mà dám hôn Yến Hàng" với "Xong đời rồi sắp bị đánh chết rồi" chưa hồi phục được tinh thần, lại đột nhiên được hơi thở của Yến Hàng bao bọc như kén.
Cho dù là đầu óc hay thân thể, giống như bị ấn nút tạm dừng, hết thảy đều đông cứng.
Chỉ còn chút xíu ý thức sót lại để quyết tâm không hóa đá.
Môi Yến Hàng rất mềm, hơi thở ùa vào mặt cậu vừa gấp gáp vừa ấm áp, lòng bàn tay nóng bỏng, đầu ngón tay man mát đẩy áo cậu lên.
Còn có đầu lưỡi.
Lưỡi Yến Hàng lướt qua giữa đôi môi cậu, ướŧ áŧ mềm mại.
Chút ý thức còn sót lại của cậu đã hoàn toàn không xử lý được những thông tin trước mắt này nữa rồi, thậm chí cả hơi thở cũng biến mất ở nơi nào đó xa xăm.
Mãi cho đến khi Yến Hàng vươn đầu lưỡi thăm dò giữa hai hàm răng cậu không có kết quả mới tát nhẹ vào má cậu một cái, cậu đột nhiên hồi phục lại tinh thần từ trong mê man vô tận.
Xúc cảm giống như thủy triều vọt tới ôm kín cậu vào lòng.
Cậu nghe thấy tiếng chính mình thở dốc, cảm thấy bàn tay Yến Hàng chậm rãi đi xuống thăm dò, lại phát hiện mình cắn chặt hàm răng giống như chống lại người muốn hạ độc.
Tay Yến Hàng rất đẹp, thậm chí cậu không cần nhìn, chỉ bằng tưởng tượng và cảm giác thôi trước mắt cũng có thể hiện ra động tác tay của Yến Hàng ngay lúc này.
Một cơn tê dại như điện giật kéo tới khiến cậu dù đã cắn môi cũng không thể ngăn được "hừ" một tiếng.
Cảm thụ thứ cảm xúc cậu không thể nào hình dung, cũng không cách nào chống lại.
Mãi đến tận khi Yến Hàng xốc chăn nhảy xuống khỏi giường, cậu vẫn còn hoảng hốt.
"Đắp chăn vào." Yến Hàng đi ra khỏi phòng ngủ, nói với lại một câu.
"A?" Sơ Nhất đáp một tiếng.
Căn bản cậu không nghe thấy Yến Hàng nói gì, hết thảy cảm giác và trí thông minh của cậu đều bị cơn kí©h thí©ɧ mạnh mẽ vừa xuất hiện trong thân thể kéo lại.
Yến Hàng không lên tiếng nữa, ra khỏi phòng ngủ.
Sơ Nhất nằm trên giường, không nhìn thấy gì, cũng không nghe rõ, trong tai chỉ có tiếng ong ong, thậm chí cậu không thể nào suy nghĩ xem Yến Hàng đi đâu, đi làm gì, cũng không biết mình đang ở đâu, chuyện gì vừa xảy ra.
Yến Hàng đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.
Không bật đèn.
Nhà vệ sinh vừa tối vừa chật, có thể nghe rõ tiếng mình thở hồng hộc gấp gáp.
Chuyện đột nhiên xảy ra, hắn có thể cảm giác được toàn bộ quá trình Sơ Nhất đều mơ mơ hồ hồ.
Chính hắn cũng mông lung chẳng kém.
Chỉ là bây giờ hắn không có thời gian suy nghĩ, có một số việc phải ưu tiên giải quyết trước.
Thực ra làm ngay trên giường cũng được, bên cạnh có nguồn cơn kí©h thí©ɧ của hắn, có khi còn thoải mái hơn.
Nhưng dù sao vẫn có loại xấu hổ không nói được, cuối cùng hắn chọn nhà vệ sinh, cũng không thể không biết xấu hổ mà bật đèn lên.
Hắn lớn bằng chừng này, lái máy bay nhiều lần như vậy, chắc đây là chuyến bay thần kỳ nhất.
Xong việc rồi lúc rửa mặt hắn mới bật đèn nhà vệ sinh lên, chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương.
Vẫn ... quá đẹp trai.
Còn là loại trên mặt viết đầy "vô cùng sảng khoái".
Cực kỳ vô liêm sỉ.
Yến Hàng cúi đầu rửa mặt, khuôn mặt vẫn còn đầy nước nhỏ giọt trở về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ tối om om, chỉ có chút ánh trăng sáng luồn vào qua khe rèm cửa, có thể nhìn thấy Sơ Nhất vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, chăn cũng không đắp.
Thậm chí cả áo còn chưa kéo xuống, vẫn còn đang vén lên tận trên ngực.
Hắn khe khẽ thở dài, đi tới bên giường, quỳ một chân xuống mép giường, chống tay xuống đêm, cúi đầu sờ sờ mặt Sơ Nhất: "Chó con?"
"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng.
"Không sao chứ?" Yến Hàng hỏi.
"... A." Sơ Nhất đáp một tiếng, giọng có chút khàn khàn.
"Bảo em đắp chăn vào rồi mà? Giờ còn chưa mở máy sưởi đâu." Yến Hàng vươn tay qua định kéo chăn đắp lên bụng cho cậu.
"Đừng đắp." Sơ Nhất nhẹ giọng nói.
"Hả?" Yến Hàng ngừng tay, kéo kéo áo cậu xuống.
"Em ..." Sơ Nhất cựa quậy, cực kỳ gian nan nói, "Em phải thay, quần."
"Há," Yến Hàng rất muốn cười, nhưng cố gắng nhịn được, "Anh giúp em lấy đồ nhé?"
"Được." Sơ Nhất gật gật đầu.
"Anh bật đèn nhé?" Yến Hàng nói.
"Đừng, đừng bật vội." Sơ Nhất nói.
"Được rồi." Ngón tay Yến Hàng nhẹ nhàng cọ cọ mũi cậu.
Lấy được bộ quần áo từ trong tủ ra, hắn quay đầu lại, thấy Sơ Nhất đã ngồi dậy, khoang chân ngồi trên giường, cúi đầu.
"Này." Yến Hàng đưa quần áo cho cậu.
Sơ Nhất nhận lấy quần áo, xuống khỏi giường, đi thật nhanh ra khỏi phòng ngủ, rồi lại đi thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Yến Hàng cười cười, bật đèn phòng ngủ lên.
Nhìn đồ đạc trên giường một chút, ngoại trừ ga giường có hơi rúm ró thì không có gì khác thường, càng không có gì rơi vãi ra cả.
Dù sao Sơ Nhất vẫn luôn mặc quần.
Hắn mặc áo khoác thật dày, cầm điếu thuốc đứng ở ban công.
Giữa khói thuốc mịt mờ hắn thở dài một hơi, nhìn ánh đèn phía xa lốm đốm như sao đêm.
Không nói được mình đang cảm thấy gì.
Nếu là hắn, đương nhiên là rất sảng khoái, nhưng Sơ Nhất ... chắc không sảng khoái nổi, dù sao cũng quá sốt sắng, quá đột ngột...
Yến Hàng nhíu mày, cảm thấy loại hành vi này của mình thật là này nọ.
Nghĩ lại thì Sơ Nhất vẫn còn là trẻ con mà.
Hắn xì một tiếng.
Liên quan đến chuyện Sơ Nhất rốt cuộc là Chó sữa hay là Cẩu ca, đối với hắn quả thực là câu hỏi khó nhất thế giới.
Sơ Nhất loay hoay trong nhà vệ sinh rất lâu, cầm theo quần đã giặt sạch quay lại phòng ngủ, nhìn thấy hắn đang đứng trên ban công, cậu đứng bên cạnh giường tiến thoái lưỡng nan.
"Hơn nửa đêm rồi còn chịu khó thế," Yến Hàng vẫy vẫy tay, "Lại đây."
Sơ Nhất đi đến ban công, phơi đồ lên, còn mang qυầи ɭóŧ phơi vào góc tối nhất của giá phơi đồ.
Cậu phơi quần áo xong xuôi đang cúi đầu đi vào trong nhà, Yến Hàng tóm tay kéo cậu lại, ôm cậu vào lòng.
"Sao thế?" Yến Hàng hỏi.
"Không sao." Thân thể Sơ Nhất vẫn còn hơi co cứng.
Hắn xoa xoa lưng cho Sơ Nhất tới nửa ngày, Sơ Nhất mới bình tĩnh lại, dựa vào người hắn.
Nếu là chuyện khác, tuy rằng Yến Hàng không biết an ủi người khác cho lắm nhưng dù sao vẫn có thể tìm đề tài khác đánh lạc hướng, giờ thì hắn thực sự không biết phải nói gì.
Chỉ có thể cứ ôm Sơ Nhất như vậy, mãi cho đến khi Sơ Nhất nghiêng đầu hắt hơi một cái hắn mới để ý Sơ Nhất chỉ mặc mỗi bộ quần áo thể thao hắn vừa đưa cho.
"Vào nhà thôi," hắn vỗ vỗ Sơ Nhất, "Ngủ."
"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.
Vào nhà tắt đèn, nằm lại về giường, bầu không khí gì đó lần thứ hai tràn ngập trong bóng tối, nhưng lần này cảm giác không giống như vậy.
Yến Hàng nhắm mắt lại, thở dài thườn thượt.
"Yến Hàng." Sơ Nhất trở mình, tay nắm lấy cánh tay hắn, lòng bàn tay rất ấm áp.
"Hả?" Yến Hàng đáp một tiếng.
Sơ Nhất im thin thít, chỉ xích xích lại gần, cúi đầu tựa trán vào vai hắn.
Trầm mặc một lúc lâu thật lâu, hắn sắp quên Sơ Nhất vừa gọi hắn thì Sơ Nhất lại mở miệng: "Anh bảo có, có phải em..."
"Hả?" Yến Hàng nghiêng đầu sang, "Có phải cái gì?"
"Mắc bệnh gì, không?" Sơ Nhất nói.
"Bệnh?" Yến Hàng nghiêm trọng.
Hắn cảm thấy vấn đề này hơi nghiêm trọng rồi đây, chắc tới tận lúc này Sơ Nhất mới biết thích một người và chuyện kia kia liên quan đến nhau?
Vậy kí©h thí©ɧ này có hơi lớn rồi.
"Cái này sao gọi là bệnh được," Yến Hàng cũng nhanh chóng trở mình, nghiêng người nằm đối diện với cậu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói như thế nào, "Thế là ... rất bình thường."
"Bình thường á?" Sơ Nhất nhìn hắn.
Ánh trăng xuyên qua khe rèm cửa làm rơi xuống khóe mắt cậu một đốm sáng nhỏ, trông rất tội nghiệp, Yến Hàng không nhịn được vươn tay xoa xoa đầu cậu, còn cảm thấy lỗ tai Sơ Nhất đang dựng lên chạm vào lòng bàn tay hắn.
Hắn thật vất vả sắp xếp từ ngữ: "Rất bình thường, là người ai cũng sẽ..."
"Anh cũng như, như vậy phải không?" Sơ Nhất hỏi.
"A," Yến Hàng cảm thấy có thể trí thông minh của Sơ Nhất bị bắn ra ngoài cùng với chỗ albumin lúc nãy mất rồi, "Hỏi vậy không phí lời sao?"
"Em thấy không, không phải mà," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, "Cũng không có vừa, vừa đυ.ng vào đã ... Anh vào nhà vệ sinh, không phải là để ..."
"Từ từ," Yến Hàng cảm thấy đề tài này hình như hơi sai sai, hắn giơ tay ấn trán Sơ Nhất, đẩy đầu cậu lùi về sau một chút, nhìn mặt cậu: "Em nói cái gì?"
"Thì, thì chính là, là..." Sơ Nhất nói khúc khuỷu vô cùng, "Mới vừa, vừa nãy em vừa đυ.ng, đυ.ng vào đã..."
"Đệt," Yến Hàng không nhịn được cười, "Em đang nói em vừa đυ.ng vào đã bắn ấy hả?"
"A," Sơ Nhất lắc lắc đầu, trốn khỏi tay hắn, vùi mặt vào trong chăn, trùm kín mít nhỏ giọng nói, "Có phải là em mắc, mắc bệnh gì, không?"
"Đệt mợ làm anh sợ chết khϊếp," Yến Hàng không nhịn được bật cười, cách một lớp chăn ôm đầu Sơ Nhất xoa xoa, "Mắc bệnh con khỉ gì chứ."
"Thế tại sao lại, lại nhanh thế," Sơ Nhất giọng buồn phiền, "Một giây liền bắn."
Yến Hàng cười phá lên, không thèm đoái hoài tới việc an ủi cậu nữa, trở mình nằm ngửa cười sằng sặc như điên, cười đến ho khan.
Cuối cùng Sơ Nhất cũng chui từ trong chăn ra, nhíu mày nhìn hắn: "Anh, con mẹ nó anh cười xong, xong chưa hả!"
"Ôi sợ quá cơ," Yến Hàng vừa cười vừa nhéo nhéo mũi cậu, "Nhìn thấy cả răng nanh nhe ra này."
Sơ Nhất nhíu mày nhìn hắn chằm chằm không lên tiếng.
"Aiz không cười nữa," Yến Hàng hít sâu một hơi, đem cơn buồn cười ép xuống, "Em không mắc bệnh."
Sơ Nhất vẫn nhìn hắn.
"Chỉ là em chưa tuốt bao giờ," Yến Hàng nói xong còn tự cảm thấy xấu hổ, mà dáng vẻ Sơ Nhất khiến hắn không thể không cắn răng nói tiếp, "Cho nên chắc chắn rất ... nhạy cảm đó, hơn nữa lại không phải tay của chính mình ... Kí©h thí©ɧ này khá lớn, cho nên mới..."
Yến Hàng hắng giọng một cái: "Đυ.ng vào liền bắn."
Sơ Nhất không lên tiếng, một lát sau lại rúc trở lại vào trong chăn: "A... Mất mặt quá."
Yến Hàng không nhịn được nữa lại cười.
Sơ Nhất huých huých hắn hai cái: "Vậy anh, thì sao?"
"Anh làm sao?" Yến Hàng nói.
"Có từng, như vậy chưa?" Sơ Nhất hỏi.
"Chưa," Yến Hàng nói, "Anh chỉ có hai bàn tay của anh."
"Đâu anh múa cho em xem." Sơ Nhất hát một câu như tụng kinh.
Yến Hàng lại cười ngặt nghẽo nửa ngày.
Cười tỉnh cả ngủ.
Rốt cục Sơ Nhất không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này nữa, thò mũi ra khỏi chăn, không lâu sau đã ngủ rồi.
Vốn nghĩ chuyện này xấu hổ muốn chết, cười suốt một hồi như thế xong lại cảm thấy không xấu hổ như vậy nữa.
Nhưng sáng sớm Yến Hàng tỉnh dậy, giống như hồi thần, mỗi một tế bào cũng đều tỉnh lại, cảm giác xấu hổ quay lại rồi.
Sơ Nhất cũng gần như vậy, cúi đầu rời giường, rửa mặt, ăn sáng, ra khỏi nhà vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
"Buổi tối em qua thẳng quán luôn chứ?" Yến Hàng hỏi.
"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nhìn hắn, "Anh định nói, bắt xe, đừng ngồi xe buýt, chứ gì."
"Biết là tốt." Yến Hàng cười cười.
"Em đi đây." Sơ Nhất mở cửa đi ra ngoài.
"Chó à." Yến Hàng gọi cậu một tiếng.
Sơ Nhất lùi lại: "Anh gọi em là cái, cái gì?"
"Chó con, nói vội quá," Yến Hàng chỉ chỉ kệ TV, "Trong ngăn kéo có bộ chìa khía, em cầm đi, lúc nào đến đỡ phải gõ cửa."
"... À." Sơ Nhất đáp một tiếng, có chút khép nép đi vào, mở ngăn kéo lấy chìa khóa ra.
Đi ra tới cửa vẫn lảo đà lảo đảo mà đi, va vào cửa hai lần vẫn không tỉnh, cuối cùng đành mặc kệ, cứ lảo đảo mà đi như vậy.
Đóng cửa lại, Yến Hàng thở dài.
Lúc này đột nhiên nói chuyện chìa khóa hình như có hơi không đúng thời điểm cho lắm.
Sơ Nhất đi thẳng ra thang máy, cuối cùng coi như thả lỏng được một chút, bước chân không còn quái dị nữa, cậu cúi đầu chỉnh lại quần áo.
Đi ra khỏi sảnh lầu một, một cơn gió lạnh phả vào mặt, cậu rùng mình một cái, tâm tư cả người mới rốt cục quay về phạm vi bình thường.
Vừa đi được mấy bước cậu đột nhiên quay đầu, hướng mắt nhìn lên tòa nhà đằng sau lưng.
Cửa sổ nhà Yến Hàng vẫn đang đóng kín, nhưng cậu chưa kịp thở dài một hơi, cửa sổ đột nhiên mở ra, Yến Hàng duỗi cánh tay phất phất về phía cậu.
Tự nhiên cậu lảo đảo một cái, suýt nữa ngã ra đất, không nhìn cũng không vung tay trả lời Yến Hàng một cái, quay đầu rảo bước vọt về phía cổng lớn tiểu khu, gần như chạy chối chết.
Hôm nay cậu không bắt taxi, mỗi ngày đi qua đi lại đều đi taxi quá tốn kèm, nay ra khỏi nhà tương đối sớm, cậu đi xe buýt về trường học.
Dọc theo đường về người đông như kiến, chen lên chen xuống, cậu bị đẩy từ đầu xe xuống tít đuôi xe, lại từ đuôi xe đẩy lên giữa xe, cuối cùng bị mấy bác gái đẩy cho dán vào cửa sau xe.
Buổi sáng còn cảm thấy xấu hổ muốn chết, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Yến Hàng một cái, thậm chí không dám hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua, giờ bị chen qua chen lại trên xe suốt một hồi, hết thảy xấu hổ đều bị thổi bay.
Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất "Nhanh cho tôi xuống xe".
Đứng suốt một đường tới trường, xuống khỏi xe rồi người bị chen bẹp rúm luôn.
Vừa đi vào cổng trường, bên cạnh đã
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Một Đồng Tiền Xu
- Chương 65