Chương 59

Sơ Nhất mở balo, lấy ra một cuộn băng vải co dãn, đây là chú hộ lý dẫn cậu tới hiệu thuốc mua, dùng rất tốt, rất thuận tiện.

Chó đất lần đầu tiên biết đến loại băng vải như vậy.

Hai hôm nay chân cậu đỡ nhiều rồi, đi lại không đau, cũng không sưng nữa, có điều vẫn phải đắp thuốc.

Cậu cởi giày tất ra, ngồi ở ghế sau xe taxi, chân trái gác lên đùi phải, từ từ quấn băng vải dọc theo mắt cá chân từng vòng từng vòng quấn lên trên.

Quấn xong rồi cậu đi giày vào thử chút cảm giác, cũng không tệ lắm, nâng đỡ tốt, chống đỡ cũng đủ.

Đám người 404 kia, dùng chiêu thức ước chiến, có vẻ từ nay về sau sẽ coi bọn cậu là kẻ thù thiên trường địa cửu rồi.

Thực ra Sơ Nhất rất không vừa mắt mấy tên đó, chuyện lần nào cũng do bọn chúng gây sự trước.

Mới học trung chuyên thôi mà từng tên từng tên đều như sắp gia nhập Hắc Hổ bang đến nơi rồi.

Bình thường còn chưa tính, cậu vẫn luôn dùng thân phận "người hòa giải" xuất hiện, không ai trêu chọc cậu, cậu cũng sẽ không đi trêu chọc ai.

Nhưng hôm nay tâm trạng cậu vốn đang ngột ngạt, vừa nghĩ tới một đám đầu trâu mặt ngựa 404, trong lòng cậu nhất thời nổi lên một luồng lửa không thể nén xuống được.

Không, bao nhiêu ngày trôi qua rồi, kể từ ngày nói câu kia với Yến Hàng đến bây giờ, lúc nào cậu cũng thấy bức bối, tuy rằng từ nhỏ đến lớn sống như cái túi trút giận, nhưng rất ít khi bị đè nén tới khó chịu như này.

E rằng lần này là tức giận chính bản thân cậu, người tự kiềm nén mình lại cố tình chính là cậu.

Xe taxi đỗ trước cổng trường, cậu đẩy cửa xuống xe, ôm theo một bồ lửa giận phăm phăm đi vào trường.

"Ấy tiểu ca!" Tài xế hô một tiếng, "Không trả tiền à?"

Úi quên cả trả tiền xe.

Sơ Nhất dừng lại, quay người lại bên cạnh xe, trả tiền cho tài xế xong xuôi rồi mới lại tiếp tục nổi giận đùng đùng đi vào trường.

Cuối tuần ở trường rất ít người, học sinh gần một nửa là dân bản địa, vừa đến cuối tuần liền biến sạch.

Cổng trường có ba người đang đứng, mồm ngậm thuốc lá, nhìn dáng dấp không phải học sinh trường cậu, hẳn là thanh niên bỏ học lưu manh trốn này kiêm thanh niên lêu lổng dự bị quân dịch.

Có lẽ vẻ mặt Sơ Nhất không quá hiền lành, có lẽ tầm mắt cậu dừng trên người bọn chúng hơi vượt quá phạm vi chịu đựng, cũng có thể vì lúc này bảo vệ cổng trường không có ở đây, một tên trong số đó đang ngậm thuốc lá liền vứt đầu thuốc xuống đất day day, nhìn cậu chằm chằm: "Con mẹ nó nhìn cái đéo gì mà nhìn?"

Sơ Nhất không để ý tới gã, tiếp tục đi vào trong.

Cậu không có thói quen khıêυ khí©h người khác, nếu là cậu trước đây, hẳn là xuống xe xong sẽ cúi gằm đi thằng một mạch, bên cạnh có bất cứ người nào cũng không nhìn sang.

Hiện giờ mặc dù đã ngẩng đầu nhìn người khác, nhưng tình huống trước mắt như thế này cậu vẫn theo thói quen chọn trầm mặc bỏ đi.

"Đồ ngu." Tên kia nói một câu.

Sơ Nhất dừng bước.

Đồ ngu?

Ngu cái đầu mày chứ?

Có ngu hay không đến lượt mày nói à!

Cậu nghiêng đầu.

Tên kia chắc thu được cảm giác được hồi đáp, toàn thân tràn đầy sức mạnh, lập tức bước tới nghênh đón cậu, vừa đi vừa dùng ngón tay chỉ chỉ cậu: "Nói mày đấy! Nhìn cái đéo..."

Sơ Nhất ngay khi gã đi vào phạm vi hoạt động cánh tay của cậu liền lập tức bước lên một bước, đồng thời đấm thẳng một quyền vào mũi gã.

Đấm thẳng tay, sức mạnh eo lưng kéo lên vai, ra quyền.

Cú đấm này định vị chuẩn xác, lực đạo mười phần.

Ăn ngay 1 điểm.

Tên kia bị đấm giật lùi hai bước, người phía sau đỡ lấy gã một cái mới không đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Một tên khác với quả đầu để chỏm đến Chó đất phải chê quê mùa vọt tới, Sơ Nhất đứng im không nhúc nhích, chân trái cậu vẫn chưa tiện hoạt động lắm, hơn nữa đối phó với người như vậy cậu thực sự không cần động.

Giơ tay lên đón lấy cánh tay gã đè xuống, ra quyền.

Chính diện không gì che chắn, bất kỳ bộ vị phía trước nào cũng có thể thoải mái đấm trúng, nhưng Sơ Nhất vẫn tuân thủ quy tắc một cách nghiêm chỉnh, chỉ đánh từ thắt lưng trở lên.

Cú đấm này đấm thẳng vào dạ dày nằm trên thắt lưng một chút.

Đầu để chỏm cong người co rúm lại, túm tóc bóng dầu sau gáy vung ra lòa xòa trước mặt.

Sơ Nhất nhìn tên cuối cùng.

Người kia hẳn sẽ không tới, một tay còn đang đỡ người bạn thanh niên lêu lổng dự bị quân dịch, gã sẽ không bất chấp mà tấn công nữa.

Sơ Nhất quay người đi vào cổng trường.

Đang đi về phía ký túc xá, mấy quần chúng ăn dưa phát hiện bên này có động tĩnh vừa hay chạy tới trước mặt cậu, có điều còn chưa chạy tới nơi đã hết dưa để ăn rồi.

(Cua: Cho cô nào không biết, ăn dưa = hóng hớt nha)

Sơ Nhất liếc mắt nhìn đám quần chúng hết dưa để ăn một cái, đám quần chúng cấp tốc tránh khỏi tầm mắt cậu, dạt sang hai bên.

Khu ký túc xá cũng không có mấy người, đều về nhà cả rồi.

Từ tầng 1 đến tầng 4, Sơ Nhất không gặp bất kỳ một người nào, quả là thời gian tuyệt vời để ước chiến.

Hành lang tầng 4 cũng không một bóng người, có điều có vài phòng ký túc xá đang mở cửa, Sơ Nhất đi về phía phòng mình thì có người thò đầu ra, nhìn thấy cậu lập tức thu đầu về, tiếp tục xôn xôn xao xao một trận.

Đi ngang qua 407, tên cởi trần vừa hay đi từ bên trong ra, trời lạnh thế này mà gã vẫn cởi trần y như trước.

Vừa nhìn thấy Sơ Nhất, gã lập tức cao giọng hỏi một câu: "Chạy về trợ trận à!"

Câu này vừa hô xong, bên 404 lập tức có người đi ra, không nói gì, cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy.

Sơ Nhất không nhìn sang đó nữa, thẳng tay đẩy cửa đi vào 403.

"Đệt mợ," Trương Cường đang ngồi trên bàn, vừa nhìn thấy cậu liền sửng sốt, "Cậu về thật đấy à!"

"Ừm." Sơ Nhất đáp một tiếng, tháo balo ném lên giường.

"Chân thế nào rồi?" Chu Xuân Dương hỏi.

"Không có chuyện gì." Sơ Nhất cúi đầu nhìn chân mình một chút.

"Lát nữa Sơ Nhất đừng đi," Lý Tử Cường nói, "Mấy người chúng ta được rồi."

"Ừ," Trương Cường gật gật đầu, "Không phải người bọn chúng gọi đã đến rồi à, sao vẫn chưa ra."

"Gọi người?" Sơ Nhất liếc mắt nhìn Trương Cường một cái.

Đánh nhau trong ký túc xá với nhau còn gọi người?

"Hình như là gọi mấy tên côn đồ," Trương Cường nói, "Toàn bộ phòng ký túc chúng ta đều lên, bên bọn 404 không đoàn kết như thế, không gọi thêm người chắc chắn chịu thiệt."

"Tôi hỏi thăm một chút," Hồ Bưu lấy điện thoại ra bấm số, "Cơ sở ngầm của tôi nằm vùng ở cổng ... Alo! Lúc nãy không phải cậu nói nhìn thấy người tới rồi sao? Mấy tên kia... Cái gì?"

Hồ Bưu có chút khϊếp sợ quay đầu nhìn Sơ Nhất: "Hả? Cẩu ca dọn dẹp rồi?"

Sơ Nhất đột nhiên phản ứng lại, ba tên ở cổng là ngoại viện bọn 404 gọi tới?

Ngoại viện không phải đều thật hoành tráng sao, thế mà tìm đến ba tên yếu kém như vậy? So với sức chiến đấu của bọn 404 còn kém xa, trình độ loại này còn dám đến làm ngoại viện cho người khác, cậu lúc chưa luyện quyền cũng có thể đấm một phát gục ngay.

... Trình độ tinh tướng khoác lác dạo này thực sự là ngày một tiến bộ rồi.

Đột nhiên nghe thấy tin tức như thế, lửa giận của Sơ Nhất suýt chút nữa bị dập tắt, cậu cầm bình nước của mình lên rót nước vào, ngồi xuống cạnh bàn uống một hớp.

"Cậu đυ.ng phải bọn nó ở cổng à?" Chu Xuân Dương hỏi.

"Chắc thế," Sơ Nhất nói, "Tôi có biết, biết là ai đâu."

"Không biết là ai sao cậu lại đánh?" Chu Xuân Dương ngẩn người.

"Chửi tôi," Sơ Nhất nói, "Đồ ngu."

Chu Xuân Dương nhìn cậu chằm chằm, trừng mắt gần mười giây đồng hồ mới phản ứng được: "Đệt mợ, cậu có thể đừng nói chuyện cụt lủn như vậy không hả?"

"Tôi còn đang cân nhắc xem chút nữa hai cậu đánh nhau tôi nên đứng về phía ai." Hồ Bưu cũng vừa phản ứng lại.

"Nói nhiều lao, lao lực," Sơ Nhất cười cười, đặt bình nước lên bàn liền ngây ngẩn cả người.

Trên bàn có mấy viên đá nhỏ, có hai viên đã vỡ, mặt khác những viên còn lại cũng đều xước xát hết, có một viên trên mặt còn bị cào thành rãnh.

Đây là đá của cậu.

Yến Hàng đưa cho cậu, cậu mài xong chuẩn bị xuyên thành vòng tay, chỉ còn bước cuối cùng là quét sơn lên và khoan lỗ thôi!

Bây giờ làm sao lại biến thành như vậy?

"Đúng rồi, quên hỏi cậu," Chu Xuân Dương cầm lên một hòn đá nhỏ, "Mấy cái này của cậu hả? Hôm nọ đánh nhau đánh vào tận trong phòng, đập đồ vứt đồ, mấy cái này bị dấp một chỗ, tôi tìm nửa ngày mới nhặt được hết..."

"404?" Sơ Nhất quay mặt sang nhìn cậu ta.

"Thằng bên 407 ấy, lao lên còn khϊếp hơn cả bọn 404," Lý Tử Cường nói, "Mấy viên đá này có đắt không? Bắt nó đền."

"Không đắt cũng phải bắt nó đền." Cao Hiểu Dương nói.

Thằng bên 407, chính là tên cởi trần.

Sơ Nhất thấy tay mình đang run lên.

Nhìn mấy viên đá bị mài thành sứt mẻ, nghĩ đến chúng nó bị đám người tên cởi trần đạp dưới đế giày cọ tới cọ lui, cậu cảm thấy trước mắt mình đều đỏ lên.

Nếu như là đá do tự tay cậu nhặt, chắc chắn cậu sẽ nhịn.

Nhưng đây là do Yến Hàng kiếm, Yến Hàng nhặt lúc cậu còn chưa đến đây tìm anh ấy, đây không phải mấy viên đá bình thường!

Sơ Nhất đứng lên, cầm một viên đá trên bàn.

"Sơ Nhất," Chu Xuân Dương lập tức gọi cậu một tiếng, "Cậu định làm gì?"

Sơ Nhất không hé răng, cúi đầu đi ra cửa phòng.

"Kéo cậu ấy lại!" Chu Xuân Dương hô lên.

Hồ Bưu đứng gần cửa nhất, lập tức xông tới, vươn tay nắm lấy cánh tay cậu: "Cẩu ca, Cẩu..."

Sơ Nhất liếc mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt Hồ Bưu đông cứng, sau đó toàn thân đông cứng, lời cũng không nói được hoàn chỉnh.

Lúc mấy người trong ký túc xá lấy lại tinh thần cùng nhau lao ra, Sơ Nhất đã bước vào phòng 407.

Tên cởi trần đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, bọn 404 cũng đang ở đây, thấy cậu bước vào đều ngây người.

Sơ Nhất không biết ước chiến còn có quy tắc gì khác không, thời gian địa điểm nhân vật hình thức, cậu chưa từng ước chiến bao giờ.

Nhưng bây giờ cậu không phải theo ước chiến, cậu đang xử lý chuyện của chính mình.

Coi như bây giờ cậu đang theo ước chiến đi chăng nữa, trận lửa giận này của cậu cũng không quản ước chiến có quy tắc gì hay không, Chó đất chính là quy tắc.

Đám người trong phòng đều không lên tiếng, mấy người 403 theo sau cậu chặn lại ở cửa, cũng không nói chuyện, tình trạng đã đến mức này thì không có gì để nói.

Sơ Nhất đi tới trước mặt tên cởi trần, xòe tay ra, trong lòng bàn tay là viên đá nhỏ bị dẫm sứt mẻ.

"Làm sao?" Tên cởi trần liếc mắt nhìn cậu, "Không phải Chu Xuân Dương mới là bạn trai mày à, đến tìm tao đưa tín vật đính ước làm gì."

"Chu Xuân Dương là bố mày thì có." Chu Xuân Dương đứng ở cửa lạnh giọng nói một câu.

Tên cởi trần cười khẩy một cái, chắc đang định nói chuyện, nhưng nụ cười của gã còn chưa kịp biểu diễn hoàn toàn Sơ Nhất đã vung tay đấm thẳng vào mặt gã một quyền.

Một quyền này ra tay thực sự rất nặng, nện vào phía bên trái mặt gã, gã sẽ choáng váng ít nhất ba giây đồng hồ.

Không chờ hắn thoát ra khỏi cảm giác tuyệt vời này, Sơ Nhất tiếp tục bồi thêm một quyền nữa vào bên trái mặt gã.

Tên cởi trần lảo đảo một chút, nặng nề ngã xuống bên cạnh giường.

Sơ Nhất đi tới nắm lấy tóc sau gáy, kéo đầu gã lên rồi dộng mạnh một phát xuống ván giường.

Phạm quy!

Phạm quy thì phạm quy!

Trong phòng rất yên tĩnh.

Không như Sơ Nhất bắt đầu tưởng tượng, cậu mở màn, loạn chiến bắt đầu, cậu thậm chí còn lưu ý xem sau lưng có người đánh lén cậu hay không, dùng ghế phang hay gì gì đó.

Nhưng không có.

Tất cả mọi người đứng tại chỗ.

Không ai động đậy, cũng không ai lên tiếng.

Sơ Nhất nhìn chằm chằm tên cởi trần.

Chắc là cú dộng đầu vào ván giường quá độc, lỗ mũi tên cởi trần chảy máu ròng ròng, vẻ mặt mê mang.

Sơ Nhất không biết bước tiếp theo nên làm gì, chỉ có thể chờ đợi gã tỉnh lại từ trong mê mang.

Một lát sau, tên cởi trần rốt cục động đậy.

Gã ngao lên một tiếng.

Ngao xong lấy tay sờ sờ mũi.

Lại ngao lên một tiếng nữa.

Sau đó im bặt.

Sơ Nhất bị hắn ngao tới không biết phải làm sao, nhìn vào mắt gã, quay người đi ra ngoài.

Người trong phòng vẫn đứng im không nhúc nhích, đi ra khỏi cửa Lý Tử Cường mới vỗ vai cậu một cái, nhìn đám người trong phòng: "Hôm nay còn ước chiến nữa không?"

Không ai lên tiếng.

"Giải tán đi." Chu Xuân Dương nói một câu.

Đám người 403 cùng Sơ Nhất đi về phòng ký túc.

Sơ Nhất ra ngoài hành lang mới nhìn thấy, những người ở tầng này không về nhà hình như tập trung hết ở đây rồi, nhưng trên mặt vẫn có chút thòm thèm, dù sao thời gian chiến đấu quá ngắn, tới chậm là không xem được tí nào.

Trở về ký túc xá, Ngô Húc đóng cửa lại, suy nghĩ một chút rồi khóa trái cửa, sau đó dựa lưng vào cửa.

Một phòng toàn người không ai nói gì.

An tĩnh suốt một hồi, Chu Xuân Dương mới mở miệng: "Đệt mợ."

"Đệt mợ!" Hồ Bưu nhếch miệng.

"Đệt mợ." Lý Tử Cường cũng nói một câu.

"Đệt mợ." Trương Cường nói.

"Mẹ nó." Cao Hiểu Dương phá hủy đội hình.

"Không phải nó bị đánh đến điên rồi chứ?" Ngô Húc nói.

"Tôi còn sợ nó bị đánh chết rồi ấy chứ," Chu Xuân Dương nói, "Ai có thuốc không cho xin một điếu, ổn định tinh thần."

"Tôi có." Lý Tử Cường móc bao thuốc ra, chia cho mỗi người một điếu ngậm vào miệng.

Trầm mặc hút vài hơi xong, Chu Xuân Dương mói nói một câu: "Có đến mười giây không?"

"Không biết," Hồ Bưu nói, "Lần đầu tiên tôi thấy một trận đánh nhau ngắn như thế."

"Đây mà là đánh