Chương 27

Hôm sau theo thói quen Dương Ninh Mẫn dậy rất sớm, nàng ngồi dựa vào thành giường ngắm nhìn người còn say ngủ. Mọi chuyện từ lúc thành thân nàng đều có thể kiểm soát tốt duy chỉ có con tim rung động trước Lam Tịnh là nàng không thể, nàng yêu phò mã.

Thấy thời gian không còn sớm, nàng còn phải vào triều. Nhẹ nhàng bước xuống giường, thay y phục rồi mới ra ngoài. Trên đường vào triều, nàng và phụ hoàng gặp phải thích khách. Tất cả các ám vệ đều tập trung bắt thích khách, điều lạ kì những tên thích khách này đều không có ý định đả thương người hoàng gia, giống như là cản trở giờ lên triều hơn. Không xác định được mục đích của bọn thích khách nên tất cả ám vệ đều sẽ đi theo bảo hộ hoàng thượng.

Trong đại điện quan văn, quan võ đứng ngay thẳng hai bên hàng cung kính quỳ xuống hành lễ.

"Tham kiếm hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

"Tham kiếm thái tử, trưởng công chúa. Thái tử, trưởng công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế"

"Các khanh bình thân" Dương Ngạo Hiên ngồi trên long ỷ phất tay cho đứng lên.

"Hôm nay lên triều, trẫm muốn các khanh nói ra suy nghĩ của mình về các yêu cầu của sứ thần hôm trước đã nói" Dương Ngạo Hiên chống cằm nói.

Được sự cho phép của hoàng thượng các đại thần bắt đầu nêu ra ý kiến của mình. Và một cuộc tranh cãi giữa hai bên văn võ nổ ra kịch liệt, ba người ngồi trên cao nhàm chán nghe, không có ngày nào lên triều hai bên nói chuyện trong hòa bình cả.

Hai trường phái văn võ không ai chịu nhường nhịn. Quan võ đâu giỏi đấu võ mồm như quan văn nhưng không thể chịu thua bên kia được, giữa lúc căng thẳng muốn đánh nhau thì một tên lính bên ngoài chạy vào bẩm báo.

"Khởi bẩm hoàng thượng, có Húc tướng quân từ ải trấn bắc trở về, xin cầu kiến"

"Húc tướng quân về rồi sao. Mau cho truyền Húc tướng quân" Dương Ngạo Hiên vui vẻ nói.

"Cho truyền Húc tướng quân vào" Trác Gia Tử thái giám bên cạnh hoàng thượng hô to truyền lại lệnh.

Một nam nhân thân hình cường vệ uy nghiêm bước vào, trên người luôn tỏa ra một luồng tử khí.

"Thần, Húc Phong tham kiếm hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" Húc Phong cung kính hành lễ.

"Ái khanh bình thân. Mau đứng lên cho trẫm xem" Dương Ngạo Hiên tươi cười nói.

"Haha, càng lớn càng oai phong. Lần này chiến sự đều ổn?"

"Bẩm hoàng thượng, đều ổn cả. Bọn Hung Nô cùng đã ngoan ngoãn lui binh trở về. Lần này thần hồi kinh là muốn thăm phụ mẫu rồi lại lên đường"

"Tốt tốt, sau khi bãi triều khanh hãy cùng trẫm dùng trà"

"Vâng" Húc Phong từ tốn đáp, ánh mắt luôn hướng nhìn nữ nhi trên cao.

"Húc Phong?" Dương Ninh Mẫn từ nãy giờ mãi mê suy nghĩ nên không nghe không biết có người nhìn mình.

"Húc Phong tham kiếm trưởng công chúa" Húc Phong cười phong độ hướng công chúa hành lễ.

"Miễn lễ" Dương Ninh Mẫn cũng hơi cười nói.

"Được rồi, được rồi. Trẫm muốn ngày mai lên triều nghe được những ý kiến thích đáng của các khanh, và hy vọng đừng có như ngày hôm nay nữa. Bãi triều" Dương Ngạo Hiên đứng dậy phất tay.

"Cung tiễn hoàng thượng, thái tử, trưởng công chúa"

"Húc đại nhân, hoàng thượng cho gọi người đến ngự hoa viên dùng trà" Trác Gia Tử đến gần Húc Phong nói.

"Đa tạ Trác đại nhân. Mời" Húc Phong cười nhường Trác Gia Tử đi trước.

Ở ngự hoa viên đế hậu và Dương Ninh Mẫn đã đợi sẵn, ba người cười nói rất vui vẻ.

"Tham kiếm..."

"Không cần hành lễ, mau ngồi xuống đi" Dương Ngạo Hiên cười cho Húc Phong ngồi.

Húc Phong ngồi gần công chúa làm hắn tim đập như trống lôi. Ngoài việc hồi kinh thăm phụ mẫu hắn còn muốn hướng hoàng thượng xin lấy trưởng công chúa.

"Lần này khanh có công lớn ở trấn bắc. Trẫm rất tự tin khi có ngươi trấn giữ nơi đấy. Tuổi tác ngươi không còn nhỏ cũng đã hai mươi hai rồi, phụ mẫu cũng đã lớn tuổi. Trẫm nghĩ ngươi nên lập gia thất. Trong tất cả các công chúa của trẫm, khanh yêu mến ai cứ tự nhiên nói. Trẫm sẽ tác thành" Dương Ngạo Hiên uống ngụm trà lớn nhìn Húc Phong.

"Đa tạ hoàng thượng ban ân. Thần từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ một người, hôm nay thần vào cung cũng là muốn xin hoàng thượng tác hợp thần với người ấy" Húc Phong đỏ mặt gãi đầu nói, người hắn muốn lấy đang ở đây làm hắn thật xấu hổ.

"Húc tướng quân thật ngại ngùng, đây là chuyện bình thường sao lại đỏ mặt cả rồi" Minh Nguyệt ngồi bên trêu chọc hắn.

"Haha, là ai? Trẫm sẽ toàn thành tác hợp cho hai ngươi"

"Bẩm hoàng thượng là...là..." chưa kịp nói hết câu lại bị một cung nữ cắt ngang.

"Hoàng thượng, công chúa." Tiểu Kì hớt hải chạy đến.

Dương Ngạo Hiên nhận ra cung nữ này là nha hoàn của Lam Tịnh nhưng sao lại chạy đến đây.

"Tiểu Kì có chuyện gì?" Dương Ninh Mẫn nhíu mày có hơi lớn giọng hỏi.

"Phò mã...phò mã mất tích rồi. Như mọi ngày phò mã đều sẽ ra hậu viên dùng điểm tâm rồi vẽ tranh đánh đàn. Nô tì vào trong lấy đàn cho phò mã nhưng lúc ra thì không thấy phò mã đâu. Dưới đất còn vương vãi máu, trên bàn thì tranh đều bị nước thấm ướt. Nô tì đã cùng người trong phủ chia nhau tìm kiếm nhưng đều vô vọng" Tiểu Kì quỳ xuống đất khóc nức nở.

"Là kẻ nào to gan dám bắt Tịnh nhi của trẫm. Người đâu hồi giá đến phủ phò mã" Dương Ngạo Hiên tức giận đập nát tách trà trên tay.

Húc Phong mơ hồ về vị phò mã này cũng liền đi theo. Còn Dương Ninh Mẫn nàng đã vận kinh công đến phủ phò mã rồi.

Trong phủ các nha hoàn, gia đinh đều hoảng loạn lo sợ, bốn người Thúc Đình cũng hay tin chạy đến. "Đã tìm thấy Tịnh nhi chưa?" Dương Ninh Mẫn nhìn Thúc Đình hỏi.

Thúc Đình lắc đầu bất lực, mọi người đều chia nhau đi tìm cả rồi, còn vết máu trên đất chính là của Lam Tịnh.

"Nhìn hiện trường thì A Tịnh chắc chắn bị bắt cóc rồi" Thúc Đình lau lau đi vết máu trên tay.

"Người đâu, mau truyền lệnh trẫm xuống tìm kiếm phò mã"

Tên lính cúi đầu thi hành, các ám vệ cũng bắt đầu tìm kiếm tung tích của phò mã.

Húc Phong nhìn công chúa đầy mơ hồ, không lẽ vị phò mã đấy chính là phu quân của công chúa sao. Hắn, hắn đến chậm một bước rồi sao.

"Tịnh nhi, ngươi hãy trở về với ta" Dương Ninh Mẫn thẫn thờ lẩm bẩm.

-----------------------------

Bên này Lam Tịnh từ trong bóng tối tỉnh lại, xung quanh cô là một mảnh tối đen. Là cô bị bịt mắt lại, tay chân cũng bị trói chặt. Khốn kiếp thật, tên này lại cắt một đường dài trên da để rắc thuốc mê, thật bỉ ổi mà.

'Chi nha'

Tiếng cửa phòng đột nhiên mở, Lam Tịnh tai ngóng âm thanh.

"Tỉnh rồi sao, ngươi cũng hay thật thuốc mạnh như vậy mà cũng chịu nổi" giọng một nam nhân chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi vang lên, hắn nhìn Lam Tịnh một cách đầy khinh thường.

"Đệ lại ồn ào gì vậy. Phò mã đã tỉnh chưa?" một nam nhân khác bước vào hơi lạnh lùng hỏi.

"Đại ca, hắn đã tỉnh rồi. Đệ gϊếŧ hắn nhá?"

"Ký nhi không được hồ đồ. Gϊếŧ hắn thì ai sẽ cứu nương" Ngôn Nhĩ Cố lớn tiếng trách đệ đệ mình.

Lam Tịnh im lặng lắng nghe cuộc hội thoại của hai huynh đệ, hắn muốn bắt cô đến đây chỉ để cứu người? Sao không đến gặp mặt trực tiếp mà phải tốn sức bắt cô.

Ngôn Nhĩ Cố nửa ngồi nửa quỳ dùng tay tháo bịt mắt xuống, ánh mắt có phần xin lỗi.

"Đã để phò mã kinh sợ rồi. Thật ra bọn ta không có ý định làm hại ngài đâu. Chẳng qua là bọn ta muốn ngài cứu sống một người thôi"

"Muốn ta cứu người thì đâu còn phải tốn tâm sức bắt cóc ta. Có thể gặp trực tiếp nói cũng được mà" Lam Tịnh bình thản hỏi.

"Chỉ sợ phò mã không giúp ta?" Ngôn Nhĩ Cố cười nói, không ngờ phò mã không sợ ngược lại còn rất bình tĩnh.

"Cứu người là nhiệm vụ của ta"

"Haha tốt tốt. Không hổ danh là thần y. Vậy mời ngài" Ngôn Nhĩ Cố cười lớn cởi trói cho Lam Tịnh.

"Cứ gọi ta là Lam Tịnh, dẫn ta đến phòng nương ngươi đi"

Trong căn phòng toàn mùi thuốc, Lam Tịnh khịt khịt mũi khó chịu. Cô nhìn nữ nhân nằm mê man trên giường trầm ngâm suy nghĩ.

"Lấy cho ta..." Lam Tịnh chưa nói hết câu bộ dụng cụ của đã đặt trước mặt.

"Tốt" Lam Tịnh mỉm cười nói.

"Chỉ tiện tay lấy thôi" nữ nhân đứng góc tường nhàn nhạt nói.

"Không phải là ngươi biết nó ở đâu và lấy sẵn sao" Lam Tịnh miệng thì nói tay thì lại bắt đầu giải khai y phục người trên giường.

"Ngươi làm cái gì vậy hả?" Ngôn Dã Ký đệ đệ của Ngôn Nhĩ Cố nhìn thấy Lam Tịnh chiếm tiện nghi nương liền tức giận.

"Một người bệnh nằm trên giường suốt nhiều ngày liền lại mặc nhiều y phục chỉ tổn hại thân thể. Với cả ta cần kiểm tra nhịp tim của nương ngươi"

Lam Tịnh sử dụng một loạt thao tác cơ bản, theo những gì bên ngoài thấy người này đã bị trúng độc rồi. Lam Tịnh lấy một con dao nhỏ cắt một chút thịt đầu ngón tay, kết quả máu chuyển bầm đen khi tiếp xúc không khí bên ngoài, kết luận là bị trúng độc nặng.

"Ngươi dám tổn thương đến nương ta?" Ngôn Dã Ký rút kiếm đặt ngay bụng Lam Tịnh.

"Ngươi muốn thế nào đây? Muốn nương của ngươi chết hay là ngươi và nương ngươi cùng chết? Ở bụng nếu bị đâm vẫn sẽ sống đượcnhưng ở cổ có động mạch cảnh nếu bị cắt máu sẽ không dẫn lên não và tim dẫn đến chết. Vô phương cứu chữa. Lựa chọn đi, im lặng và nhìn hoặc là chết" con dao nhỏ trên tay cô đặt ngay động mạch, đôi mắt đen huyền bí sẵn sàng nuốt chửng hắn.

Những người trong phòng bị ánh mắt Lam Tịnh làm cho kinh sợ, nó giống như là cánh cửa tử thần sẵn sàng nuốt sống bất kỳ ai.

Lam Tịnh thấy Ngôn Dã Ký ngoan ngoãn cũng thu hồi dao, tiếp tục làm việc.

"Nương các ngươi là bị trúng độc, nếu để hơn vài ngày nữa là sẽ chết. Dựa theo tờ giấy này mà mua thuốc, tất cả đều viết ra rồi. Tạm thời phải giải dùng thuốc kéo dài tính mạng trước đã" Lam Tịnh đưa tờ giấy cho thuộc hạ của Ngôn Nhĩ Cố.

"Lam công tử, nương ta đã trúng độc gì?" Ngôn Nhĩ Cố không giấu nổi được sự lo lắng hỏi.

"Là..." chưa kịp nói một mảnh tối đen bao trùm lấy cô, Lam Tịnh ngã gục xuống nền đất, thuốc mê trong người vẫn còn tồn đọng nên mới dẫn đến tình cảnh này.

"Sở tỷ tỷ, tỷ đưa Lam công tử về phòng nghỉ ngơi đi" Ngôn Nhĩ Cố nhìn Lý Sở Sở nói.

"Ừm, hai đệ cũng mau đi nghỉ đi. Có phò mã ở đây a di sẽ không sao đâu" Lý Sở Sở ôn tồn nói rồi đưa Lam Tịnh về phòng.

---------------------------

Rinn: hic ::(( tương tác hao hụt quá mọi người ạ ::(( ai đó đọc truyện hãy ủng hộ tui để tui có động lực hết lười up truyện đi ::((

Vẫn là Rinn đây: Tịnh ca sắp có thêm tình địch ::))). Tui định khỏi ngược để cho hạnh phúc ấm êm mà dạo này xem mấy bộ ngược nên tui nghĩ sẽ ngược tiếp cho dui ::)) hihi 😺