Chương 25: Yên nào , để anh ôm em một lát
-…..Được, dù sao cậu cũng vẫn còn giá trị lợi dụng.
Bạch Tử Chí nghi hoặc nhìn Lưu Thiên Tước , anh lấy một tờ giấy đưa cho Bạch Tử Chí
-Giúp tôi tìm xem chủ nhân của biển số xe này.
Bạch Tử Chí nhăn mặt nhìn anh, anh ta nhìn sơ qua mảnh giấy kêu lên
-Cậu thật sự nghĩ tôi làm trong tổ trọng án sao?
-Chiếc xe đó hôm nay xém đυ.ng trúng tôi, may sao có Nặc Nặc.
Bạch Tử Chí giật mình , Lưu Thiên Tước nghi ngờ điều gì mà lại nhờ anh đi tìm chủ xe.Mọi chuyện là trùng hợp hay thật sự phức tạp như thế?
-Cậu không nghĩ là do tai nạn sao?
-Tôi đang đi trên đường dành cho người đi bộ, nếu tài xế say xỉn hoặc ngủ gật nhất định theo hướng đó đâm thẳng vào bên đường. Nhưng đằng này sau khi Nặc Nặc cứu được tôi, chiếc xe lập tức quay lại lộ trình tăng tốc chạy thẳng. Cũng không tạm dừng nhìn xem có chết người không , cậu không thấy như thế rất khác với tâm lý bình thường sao.
Đúng thế, nếu là bình thường người vô trách nhiệm đến mấy cũng muốn nhìn xe có chết người không rồi mới bỏ chạy.
-Cậu có nghi ngờ ai không? Ví dụ nếu mẹ con cậu gặp nạn ai là người được lợi hoặc hả hê nhất ấy?
Lưu Thiên Tước trầm tư không trả lời, ban đầu anh có suy nghĩ đến Lưu Trọng Khải. Nếu mẹ anh mất , có thể anh sẽ về nối nghiệp ông ta. Nhưng nghĩ thế nào cũng không hợp lý, chỉ vì lý do đó không thể hại mẹ Lưu được. Giả dụ đúng đi nữa , thì sau khi mẹ anh mất còn kêu người muốn đυ.ng chết anhlàm gì. Nhất định là người khác.
-Tôi đang nghĩ tới một người , nhưng đợi sau khi tìm được người tài xế sẽ nói cho cậu.
-Bây giờ tôi điện cho cha tôi , tra biển số xe thôi mà. Bảo đảm với cậu mai có kết quả.
Quả nhiên hiệu suất làm việc của cha Bạch Tử Chí không chê vào đâu được. Chiều hôm sau họ đã có tên và địa chỉ của chủ xe, đó là Trần Quý. Theo lời hàng xóm thì ông ta suốt ngày cờ bạc , rượu chè nợ nần chồng chất. Lưu Thiên Tước cùng Bạch Tử Chí đến nhà tìm nhưng không gặp , cả hai đến quán rượu thì thấy Trần Quý đang ngà ngà say.
-Ông là Trần Quý?
Bạch Tử Chí ngồi xuống cái ghế đối diện ông ta. Trần Quý nheo nheo mắt, lèm bèm
-Đúng , bọn mày là ai?
-Chúng tôi có chuyện muốn hỏi ông.
Nhìn sang người thanh niên bên cạnh , Trần Quý cố gắng mở to mắt. Lúc nhìn rõ gương mặt Lưu Thiên Tước ông ta như tỉnh ba phần rượu vội vàng bỏ lại một nắm tiền lẻ trên bàn bỏ đi
-Tôi không quen hai người , tôi không biết gì hết.
Cả hai đuổi theo Trần Quý đến một con hẻm nhỏ , dồn ông ta vào một góc. Lưu Thiên Tước hỏi
-Sao thấy tôi lại chạy?
Trần Quý lắp bắp không trả lời , Bạch Tử Chí nắm áo ông ta
-Bữa trước ông lái xe suýt gây tai nạn rồi bỏ trốn , mau theo tôi đến đồn cảnh sát.
Nghe hai chữ cảnh sát Trần Quý tái xanh mặt mày , ông ta mếu máo chỉ tay về phía Lưu Thiên Tước
-Đừng mà, tha cho tôi đi. Chỉ là tai nạn thôi , dù sao cậu cũng không sao mà.
-Lúc đó cấp bách sao ông biết người đó là tôi?
Biết mình sơ suất Trần Quý cúi đầu im bặt. Bạch Tử Chí lôi ông ta ra khỏi con hẻm
-Nếu ông không nói sự thật , tôi lập tức báo cảnh sát.
-Đừng , xin các cậu. Tôi cũng là do người ta thuê kiếm chút tiền trả nợ thôi.
Lưu Thiên Tước nắm chặt tay, mọi việc đúng như anh nghi ngờ. Anh nhìn Bạch Tử Chí ra hiệu , cả hai lôi Trần Quý vào lại con hẻm. Bạch Tử Chí nhẹ nhàng hơn
-Nếu ông nói cho chúng tôi biết ai thuê ông , tôi thả ông ra không báo cảnh sát nữa.
Trần Quý hơi do dự. Bây giờ nói cũng không được mà không nói càng không xong. Mà dù muốn nói cũng có biết gì đâu để nói. Suy nghĩ vài giây Trần Quý mới nhớ ra một thứ
MỘT ĐỜI YÊU EM - ANN
-Tôi không biết là ai , tôi chỉ gặp một lần. Người đó ngồi trên xe nên không thấy mặt, chỉ biết là phụ nữ. Nhưng lúc bà ta đưa tiền cho tôi trên cổ tay phải có xăm một bông hoa hồng.
Mối nghi ngờ của Lưu Thiên Tước càng rõ ràng tim anh càng loạn nhịp. Nếu tai nạn của anh là cố ý thì nhất định cái chết của mẹ anh cũng thế. Bạch Tử Chí trừng mắt nhìn Trần Quý
-Ông mà nói dối thì chết với bọn tôi.
-Tôi nói thật , tôi thề mà.
Bạch Tử Chí nhìn Lưu Thiên Tước thấy anh không còn muốn hỏi gì nữa mới thả Trần Quý ra, ông ta chạy bán sống bán chết khỏi đó không dám nhìn lại.
-Cậu biết người đó à?
Lưu Thiên Tước gật đầu , bông hoa trên tay đó đã khắc sâu vào trí nhớ anh. Lúc còn nhỏ không biết đã bao lần anh từ chối , anh cố chạy khỏi mỗi khi cánh tay đó giơ ra trước mặt. Lưu Thiên Tước nhìn sang Bạch Tử Chí
-Lâm Gia Tuệ
Bạch Tử Chí lục lọi lại suy nghĩ
-Đó chẳng phải là…
Lưu Thiên Tước không tiếp lời , anh đổi đề tài
-Cậu về trước đi.
Mạch Hiểu Nặc đang loay hoay dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa tiệm. Nghe tiếng mở cửa cô quay sang thì thấy Lưu Thiên Tước , Mạch Hiểu Nặc lo lắng nhìn anh
-Anh đi đâu thế? Em đến ký túc xá tìm anh nhưng không thấy?
Anh không nói gì lẳng lặng đến gần ôm Mạch Hiểu Nặc vào lòng.
-Thiên Tước có chuyện gì sao?
-Yên nào, để anh ôm em một lát.
Mạch Hiểu Nặc không hỏi nữa , cô cảm nhận được hơi thở trầm ổn nơi anh. Thời gian này cô biết Lưu Thiên Tước rất khó khăn , cũng rất buồn bã nhưng cô còn cảm thấy như anh đang giấu mình điều gì đó. Nếu anh không thể nói , cô cũng sẽ không cố hỏi. Chỉ cần khi anh mệt mỏi cô nhất định làm nơi cuối cùng cho anh tìm đến.
Mạch Hiểu Nặc pha cho Lưu Thiên Tước một cốc cà phê. Qua làn khói mỏng cô nhận thấy sắc mặt anh hơi kém. Có phần gầy đi nữa
-Anh chuyển sang phòng của Tử Chí ở.
Cô đưa một tay sang nắm lấy bàn tay anh. Lưu Thiên Tước nở nụ cười, Mạch Hiểu Nặc ngập ngừng rồi hỏi
-Anh có định về ở cùng cha không?
Lưu Thiên Tước tắt nụ cười, anh không biết làm thế nào cô biết được về cha anh.
-Em biết cha anh ?
-Em không biết, bác gái chỉ kể một chút thôi.
Anh dời ánh mắt từ khuôn mặt xuống hai bàn tay đang nắm chặt của cả hai.
-Hôm trước ông ta tới tìm anh.
Mạch Hiểu Nặc sang ngồi cạnh Lưu Thiên Tước , anh mân mê những ngón tay cô tiếp lời
-Khi anh còn nhỏ , ông ta nɠɵạı ŧìиɧ cùng thư ký. Đối xử mẹ anh vô cùng lạnh nhạt, anh không thể quên sự vô tình ông ta dành cho mẹ. Đến khi ông ta ngang nhiên đưa người phụ nữ kia về nhà , mẹ anh không chịu nỗi đành ly dị , rời khỏi nhà. Vì anh nằng nặc đòi theo mẹ, ông ta ra điều kiện nếu mang anh đi thì không được mang một đồng ra khỏi nhà.
Mạch Hiểu Nặc tựa đầu vào vai anh. Cô nói
-Mẹ anh đã chọn anh.
Lưu Thiên Tước gật đầu. Anh không nói gì thêm nữa, Mạch Hiểu Nặc như đắm mình vào tâm trạng của anh. Mãi sau Lưu Thiên Tước mới nói
-Nặc Nặc, anh sẽ chuyển về thành phố A
Cô giật mình ngồi thẳng dậy ánh mắt lo lắng, Lưu Thiên Tước cười. Anh khẽ vuốt tóc cô
-Không sao, anh cũng sắp ra trường. Chuyển về trường cũ sau đó tìm việc làm , thu xếp lại chỗ ở nữa. Còn vài tháng nữa em thi đại học rồi, anh ở đó chờ em.
Mạch Hiểu Nặc thả lỏng người, cô biết không đơn giản đến thế. Nhưng cô vẫn nở nụ cười
-Em nhất định thi đỗ đại học.
Lưu Thiên Tước về thì thấy Bạch Tử Chí đang thu dọn đồ đạc. Bạch Tử Chí than vãn
-Lần này thật sự phải về rồi , thời hạn nghỉ mát sao mà qua nhanh như gió.
Anh vỗ vai bạn Tử Chí an ủi.
-Cậu cứ ở lại đây đi, yên tĩnh hơn ký túc xá nhiều.
-Không cần, mai tôi làm thủ tục chuyển trường. Tôi cùng cậu về thành phố A
Bạch Tử Chí ngơ ngác, nhưng rồi anh ta cũng hiểu. Lưu Thiên Tước nhất định muốn gặp lại những người đó, cái chết của mẹ Lưu là cú sốc quá lớn với anh, giờ lại biết có thể do người khác hãm hại nếu là Bạch Tử Chí anh cũng không yên phận ở lại được nữa.