Chương 4:

Đang trong cơn ngây người, tay áo đột ngột bị người ta kéo kéo. Bạch Hy phút chốc nhanh nhạy dời đi tầm mắt, trong lòng thầm mắng, mình quá là thất thố đi, cư nhiên nhìn đến không chớp mắt như vậy.

"Anh này, anh không muốn đến Lãnh thị sao? Rất nhiều người muốn đến đó, anh sao lại không muốn a?" Cô bé giương cặp mắt tròn xoe nhìn cậu.

"Nếu đã không muốn thì tôi không miễn cưỡng, Tiểu Kiều, mau mau về..." người đàn ông ôn nhu đưa tay kéo cô bé dự định quay đi.

Nhìn hình ảnh trước mắt, Bạch Hy một trận đau xót, anh như vậy mà trước mặt cậu ôm người khác. Não bộ còn chưa kịp xử lý, thân thể Bạch Hy đã nhanh hơn một bước, nắm chặt tay người kia trước.

"Ừm... Đại thúc này, khi nào thì tôi có thể đến Lãnh thị nha?" Bạch Hy nhanh chóng hỏi, che lấp đi hành động kì lạ này của mình, càng quên mất anh ngày trước ghét bị người ta nói mình già mà đã nhanh gọi đại thúc.

Đại thúc? Trong lòng Lãnh Phong một trận bàng hoàng. Thằng nhóc này, cư nhiên dám gọi mình là đại thúc? Còn ngại người khác không biết mình đã già như vậy rồi sao?

Lãnh Phong co rút khoé môi, nói không nên lời, Tiểu Kiều bên cạnh nhịn không được mà cười lớn. "Ây da, thúc nha, như thế nào mà cả người ngoài nhìn cũng biết thúc già rồi nga?"

"Con, về nhà chuẩn bị ăn đòn đi" Lãnh Phong trừng mắt đe dọa, Tiểu Kiều cũng không dám quá phận nữa, cố kiềm chế mà lết sang một bên hóng. "Cậu... Ừm, tên gì?" Lãnh Phong quay lại, cũng có chút bất ngờ vì ánh mắt của cậu vẫn luôn đặt trên người anh mà ho nhẹ hỏi.

Bạch Hy cũng nhanh cúi đầu, che đi ánh mắt đang dần đỏ lên cùng ẩn ẩn một tầng nước của mình, cố kiềm đi nức nở mà trả lời anh "Bạch Hy".

Mặc dù không biết vì sao lại khó chịu khi nhìn Bạch Hy đang cúi đầu đầy ủy khuất như vậy. Càng không hiểu sao lại hứng thú với người này, bất quá cái gọi "đại thúc" kia vẫn làm Lãnh Phong sinh khí. Thôi thì lôi cậu ta về bên cạnh, sau này hảo hảo trừng phạt là được. Nuốt cơn tức vào bụng, Lãnh Phong mỉm cười đưa danh thϊếp của mình ra " Cậu cứ về suy nghĩ lời đề nghị này, nếu đồng ý, cứ liên hệ rồi đến Lãnh thị đi".

Nói xong liền nhanh chóng quay đi, không chờ cậu đáp lời. Tiểu Kiều cũng nhanh chóng theo sau, còn hướng Bạch Hy vẫy vẫy tay mình chào tạm biệt. Bạch Hy cầm danh thϊếp trong tay mà cũng có chút thất hồn lạc phách.

Cứ vậy, một ngày trôi đi trong lớp lại thêm một trận ồn ào, xao động với hai tin giật gân. Một là cháu trai nhà Lãnh thị chuyển vào Đại học S học tập, một là một tên nghèo túng cư nhiên gặp may được vào Lãnh thị thực tập. Lãnh thị nổi tiếng như nào, giàu có ra sao, cả nước ai mà không biết. Vào được Lãnh thị, phải nói là may mắn đến cỡ nào, nhất thời trong trường liền loạn lên một đàn. Không ít người khinh thường biết tên may nắn kia nghèo khó như nào, mười người liền chín người không vừa mắt. Cũng không ít người làm khó làm dễ, để trút giận.

Riêng cái tên nghèo túng được nhắc đến kia, một tia buồn bực cũng không có, ngược lại càng vui vẻ lợi hại hơn. Mấy ai biết, dù sao ở Lãnh thị cậu cũng có cổ phần nga, không gặp anh, Bạch Hy vẫn dư sức bước vào Lãnh thị để gặp anh nha. Càng nghĩ, Bạch Hy càng cao hứng, ngồi ngốc trên sô pha cũng bất giác cười thành tiếng.

"Anh Hy, còn chưa ngủ sao?" Đinh Diệp, một dạng vừa tắm xong từ phòng trong đi ra, tóc hiển nhiên vẫn còn ướt, nước lan tỏa ướt cả một mảng áo trước ngực. Trông hết sức gợϊ ȶìиᏂ, tính ra bây giờ Đinh Diệp cũng đã 18 tuổi. Thân hình nở nang, da trắng lại mịn, cặp mắt so với cậu lại thêm một phần nhu tình. Khuôn mặt đẹp, thân hình chuẩn, thật là hình mẫu lí tưởng của nhiều nam nhân trên đời.

Bạch Hy mắt cũng không động, nhìn cũng không nhìn. Nếu như là trước kia, cậu sẽ liền ngu mụi mà lo lắng lau tóc cho cô ta. Cứ nghĩ cậu đời trước là si mê người này, ngu ngốc bám theo người này, càng vì người này mà tổn thương anh. Cậu hận, thật muốn nhanh chóng dọn đi, để không phải ngày nào cũng nhìn thấy người này nữa.

"Ừm, anh đang định về phòng, Tiểu Diệp cũng nhanh lau khô tóc rồi ngủ sớm, mai còn đi học". Bạch Hy nhìn cô một cái liền lách người rời đi, chưa gì đã ngay lập tức bị nắm tay buộc phải ngừng lại.

" Anh có phải chán ghét em lắm không, anh phải hay không là thấy em là gánh nặng không muốn chăm sóc em nữa?" Đinh Diệp bày một dạng ủy khuất nhìn cậu. Thật muốn thật nhanh giật lại tay, nhưng cứ nghĩ bây giờ không phải lúc. Bạch Hy nhanh chóng che đi biểu tình chán ghét, cố ôn nhu đáp "Nào có, anh là đang lo cho cuộc sống của chúng ta. Sao lại xem em là gánh nặng được?".

Quả nhiên, ánh mắt Đinh Diệp liền loé sáng nhưng rất nhanh che đi mỉm cười " Thật sao?".

Bạch Hy trong lòng cười lạnh, nhưng cũng gật đầu hứa hẹn "Thật, anh ngày mai sẽ đến Lãnh thị thực tập, sẽ cố gắng làm việc, rất nhanh liền có thể cho em cuộc sống tốt hơn bây giờ".

Thật dễ đoán, vừa nghe đến cuộc sống tốt hơn, Đinh Diệp ngay lập tức bật cười thành tiếng. Bạch Hy biết, bây giờ, trong lòng cô đang nghĩ gì, cũng biết rõ cô đang thầm tính toán gì. Nhưng cậu cái gì cũng không nói, chỉ là muốn nhìn xem, người này muốn diễn đến bao lâu, phải chăng như đời trước. Quay lưng tàn nhẫn với cậu, trong tay nắm hết của cậu vui vui vẻ vẻ cùng tình nhân cao chạy xa bay?.

Biệt thự Lãnh gia, Lãnh Phong lúc này cầm văn kiện trong tay mà mỉm cười. Buông xuống liền hướng phòng tắm mà đi, Bạch Hy a Bạch Hy. Thật thú vị đi, nhanh nhanh đến đây, tôi còn muốn tính sổ nha, tiếng "đại thúc" này nuốt làm sao trôi.

" Tiểu Kiều, Phong thúc bị làm sao vậy? Vừa về đã mang bộ mặt âm hiểm như vậy?" Lãnh Vũ thì thào thăm hỏi.

Tiểu Kiều nghe vậy, cười lớn thành tiếng "Ai nha, là hôm nay có người gọi Phong thúc là "đại thúc" nha, đã vậy còn không kiêng dè kéo tay thúc ấy nữa... Tình cảnh lúc ấy, thật hảo đặc sắc nha".

" Sao cơ? Thảo nào, mặt thúc ấy lại đen như vậy. Tên kia là ai vậy? Gan cũng hảo lớn đi" Lãnh Vũ cảm khái.

"Tên Bạch Hy nha, nhìn cũng rất thuận mắt, tính tình xem ra cũng rất hảo lại biết quan tâm lắm nha". Tiểu Kiều một tràn đều nói tốt cho người kia.

" Em như thế nào lại nói người kia tốt?" Lãnh Vũ một trận tràn ngập tò mò.

"Em, hôm nay sơ ý bị té. Anh ta đỡ em dậy, còn muốn đưa em đến phòng y tế". Tiểu Kiều chỉ chỉ thương ở chân, cười bảo.

" Anh ngày mai phải đến xem cậu ta mới được, em cũng nói tốt, anh họ đây phải hảo hảo thân thiết với cậu ta nha" Lãnh Vũ một dạng quyết tâm.

Tiểu Kiều nhìn thấy, không biết có hay không nên nhắc nhở người anh họ này một chút. Phong thúc dường như rất để ý đến người kia, anh mà làm ẩu không chừng liền bị thúc ấy hảo giáo huấn nha.