Chương 2:

Bạch Hy lại một lần nữa tỉnh dậy, sau cơn đau như bị rút gân đêm qua. Phía sau, lưng áo còn thấm đẫm một tầng mồ hôi lạnh. Những hình ảnh đêm qua còn hằng sâu trong kí ức cậu, anh ôm cậu, khóc trong đau thương cùng gào thét. Những hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy đên qua là những khung cảnh hỗn độn. Bác sĩ, y tá tấp nập chạy vào, Lãnh Vũ và Lam Tước cũng đến, nhìn họ rồi nhìn anh, mọi thứ như muốn đảo điên lên trong đầu cậu.

Vẫn đang trong cơn mộng tưởng, thì tiếng ồn bên ngoài lại ngay lập tức đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu.

"Anh Hy, mau dậy mau dậy, anh còn không dậy thì sẽ trễ học mất". Giọng nói của thiếu nữ, trong veo vang dội ngoài phòng gọi cậu.

Không đúng, không phải mình đang ở bệnh viện S sao? Đây là... Bạch Hy hoang mang ngồi bật dậy, đập vào mắt là khung cảnh vừa xa lạ nhưng vừa quen thuộc đây không phải là... Là nơi trước kia cậu ở với Đinh Diệp sao? Bạch Hy vội vã chạy đến bàn học, với lấy sấp lịch để bàn, đây là đây rõ là năm cậu mới vào đại học năm hai mà.

Mặc dù có hơi lạ lùng, nhưng trong lòng Bạch Hy lại dâng lên một cổ sung sướиɠ. Cậu cứ ngỡ việc sống lại một đời chỉ có trong mấy cái tiểu thuyết não tàn thôi chứ, nhưng hôm nay nó thật sự đã xảy ra. Còn là xảy ra trên người cậu. Thật quá tốt đi.

" Anh Hy ". Bên ngoài lại vang lên tiếng gọi. Bạch Hy hít thở sâu vài hơi, vỗ vỗ mặt mình một tí. Rồi bước ra mở cửa.

" Ừm, anh hơi mệt, chắc sẽ nghỉ một ngày. Em đi học đi, không cần lo cho anh." Bạch Hy tỏ vẻ lười biếng mà bảo.

Trước mặt cậu là Đinh Diệp 16 tuổi, cô bé mới lớn, còn mang một phong vị ngây thơ cùng tươi sáng. Nhìn thấy cô, Bạch Hy có vui nhưng nhiều hơn vẫn có một phần tịch mịch. Đời trước cậu vì cô mà phụ anh, nên đối mặt với cô, cậu vẫn cảm thấy có chút bày xích. Với cả cậu vừa sống lại, cậu cũng cần phải chuẩn bị nhiều thứ để chuẩn bị cho lần gặp anh.

Mặc dù cảm thấy lạ, nhưng Đinh Diệp vẫn vui vẻ mà gật đầu "Ân, vậy em đi đây, anh nhớ nghỉ ngơi. Đi đây." Đinh Diệp quay đi, vẫy vẫy tay chào cậu.

Nhìn cánh cửa đóng lại, Bạch Hy cũng thở phào nhẹ nhõm. Đinh Diệp dù cho như thế nào thì sau này vẫn sẽ quay lưng cậu. Chỉ có anh vẫn sẽ mãi mãi chờ cậu, Lãnh Phong, chờ em. Nhất định, lần tới gặp anh, em sẽ không phải một kẻ nhu nhược vô dụng.

Bạch Hy vươn mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương mà hứa với lòng. Nghĩ rồi, cậu càng vui vẻ chấp nhận cái ý niệm rằng cậu đã trọng sinh sống lại. Cậu bây giờ là dáng vẻ của sinh viên, Bạch Hy thay áo dự định sẽ ra ngoài dạo một chút. Dưới lớp áo. Chằng chịt những vết sẹo, dù đã qua nhiều năm, nhưng đó vẫn lưu lại dấu vết. Tuổi thơ kia, cậu không bao giờ muốn nhớ lại nữa.

"Này, cậu đang ở đâu? Tôi đến". Bạch Hy vừa thay áo, vừa gọi điện.

" Thư viện cũ". Vừa đáp xong, điện thoại cũng ngắt mất.

Bạch Hy cầm ngay chiếc ba lô đi ra ngoài. Đi bộ qua một dãy phố, lại rẻ thêm một đoạn, Bạch Hy nhanh chóng tìm được nơi kia.

"Cậu vẫn ghé nơi này à? Sách đọc muốn hết rồi kìa". Bạch Hy ngồi đối diện, mỉm cười mà nói với người đối diện.

"Cậu không hiểu à?". Giọng nam lạnh lùng từ tốn đáp lời.

" Biết rồi, biết rồi, là chờ tiểu bạch thỏ của cậu. Thật là, lâu như vậy, còn chưa quên?" Bạch Hy vừa nói đã giành lấy quyển sách đọc dỡ của cậu.

"Được rồi, gặp tôi có chuyện gì nhờ vả? Mau nói rồi cút cho tôi". Nam nhân bây giờ mới ngẩn mặt cho cậu một ánh mắt.

Nếu như, Bạch Hy lớn lên mang một vẻ ưa nhìn, đôi mắt có thần trong sáng cùng làn da trắng bẩm sinh mà chiếm được hảo cảm của người đối diện thì tên này lại hoàn toàn khác.

Tên trước mặt này, là đại thiếu gia nhà họ Lam, tên Lam Tước. Lạnh lùng, kiêu ngạo, không những được đông đảo nữ sinh yêu thích còn có có một núi fanboy đếm không xuể. Thật đáng ghen tỵ mà, không phải chỉ là mang một phong vị nam tính, khuôn mặt đẹp trai thiên phú đẹp đẽ hơn một tí thôi sao. Rõ ràng đẹp như vậy, còn suốt ngày mang cặp kính gọng đen tròn che khuất đi đôi mắt băng lãnh kia. Vẻ ngoài đẹp là vậy, nhưng cái tính tình kia thì hoàn toàn không chịu nổi. Thật là đáng ghét mà.

"Ân, muốn vay tiền cậu, không biết Lam thiếu gia đây có nể mặt không nha?". Bạch Hy gãy gãy mũi nhỏ giọng nói.

" Ồ, không phải tôi nghe lầm chứ? Cậu vay tiền tôi? Để làm gì?" Lam Tước một tay gõ nhịp trên mặt bàn, một bên chống cằm hỏi cậu.

"Ừm, tôi muốn thử kinh doanh chứng khoán một tí. Nhưng không đủ vốn, nên muốn vay cậu tí tiền". Bạch Hy cười cười bảo.

" Kinh doanh? Cậu biết sao?" Lam Tước hỏi.

"Ừm, một chút". Bạch Hy bảo.

"Được, tôi cho cậu vay. Hiếm khi thấy cậu hứng thú với thứ gì, tôi sẽ giúp. Cậu nếu không hiểu, thì đến hỏi tôi". Lam Tước ngã lên lưng ghế, mỉm cười nói với cậu.

"Thật sao?" Bạch Hy mừng rỡ, thật ra là nhờ kí ức kiếp trước, vào khoảng thời gian này, thị trường chứng khoán sẽ có biến. Cậu muốn thử một lần, nếu như thành công, cậu sẽ có một bước tiến vững chắc trước khi gặp anh.

"Thật" Một câu như đinh đóng cột, như tiếp thêm một phần sức cho cậu.

Lam Tước là một người bạn tri kỷ của cậu đời trước. Nhưng vì cậu nhu nhược khép kín, nên chưa bao giờ thật sự vui vẻ nói chuyện với Lam Tước cả. Đời này, cậu nhất định phải sửa lại mọi thứ, không thể như trước kia nữa.

Vay tiền xong, Bạch Hy liền vui vẻ dạo quanh vài nơi. Cậu cũng như vô tình lạc bước đến công ty của người kia - Tập đoàn Lãnh thị. Đời trước, cậu ở đây, trong vô thức làm tổn thương anh. Rồi ngu ngốc, xem lòng tốt của anh là sự thương hại đầy kinh bỉ. Đứng cạnh bồn hoa lớn trước cửa, Bạch Hy ngây ngẩn mà ngước nhìn lên tầng phòng làm việc của anh.

"Anh mau đến gặp em đi. Em đang chuẩn bị thật tốt để gặp anh đấy. Lãnh Phong". Bạch Hy mỉm cười trong vô thức với khung cảnh bên cạnh.