Chương 39: Ai cũng có mục đích riêng

Thiếu Thái Nguyệt nghe lời dặn dò của phụ mẫu, tích cực lấy lòng Công chúa. Lần trước chịu phạt nặng, nàng ta đã hiểu được Công chúa có bao nhiêu sủng ái, có bao nhiêu giá trị.

Nàng ta muốn bước lên vị trí Quận chúa cần một lời nói từ vị Công chúa này nha, nếu không ngay cả Huyện chủ cũng không thể được.

“Tối qua thần nữ có nghe mẫu thân nói Công chúa chịu kinh hãi, tuy không rõ việc gì nhưng từ sớm đã tự tay làm chút điểm tâm, muốn dâng lên Công chúa, xem như tỏ chút thành ý.” Thiếu Thái Nguyệt vừa nói vừa ra hiệu cho một tỳ nữ bên cạnh dâng bánh.

Lời nàng ta nói có bao nhiêu là thật chứ, Hoàng Uyển Như cũng nhìn ra. Đây chỉ là muốn kết thân mà thôi.

Lưu Lam Nhược bên kia tạm thời cùng Công chúa không còn chút quan hệ, làm người thân cận bên Công chúa là cách tốt nhất để lấy được lợi ích. Chuyện này còn khó đoán sao?

Quan tâm Công chúa là giả, không biết chuyện gì xảy ra cũng là giả. Nếu có thật chính là đĩa điểm tâm này nàng ta đã dùng tâm sức mà làm, mục đích là gì thì ai cũng nhìn ra rồi.

“Thiếu tiểu thư quá dụng tâm rồi. Bổn cung cũng không sao rồi, phiền tiểu thư bận tâm.” Hoàng Uyển Như khách khi đáp.

Nàng muốn giữ khoảng cách đấy, để xem Thiếu tiểu thư này có bao nhiêu năng lực thân cận với nàng chứ.

Hoàng Uyển Như trong lòng xoay chuyển, thực ra Thiếu gia phía bên kia không có bao nhiêu lực uy hϊếp. Thế lực mà nàng muốn lôi kéo chính là vị cô cô Quận chúa kia, đừng nhìn bà ta là Quận chúa mà nghĩ đơn thuần.

Bao năm qua bà ta có thế lực ngầm vô cùng hùng hậu, mở nhiều thanh lâu, tiểu quán, chủ yếu là thu thập tin tức, chiêu mộ nhân tài.

Vị Quận vương gia kia nhìn như vô dụng nhưng thật ra lại trợ giúp bà ta rất nhiều, điều này nàng phải cảm ơn Phong Hạo Nguyên. Nhờ hắn ta mà nàng biết được vị cô cô Quận chúa kia không đơn giản như vẻ bề ngoài.

“Công chúa đừng khách khí. Đây là điều thần nữ nên làm.” Thiếu Thái Nguyệt vẫn không đổi thái độ.

Nàng ta vô cùng cung kính với Công chúa, lần này xem ra cả vị Quận chúa kia cùng Thiếu tiểu thư là dốc vốn liếng để đạt được tước hiệu rồi.

“Thiếu tiểu thư, bổn cung có chuyện rất tò mò, không biết có phiền ngươi không?” Hoàng Uyển Như trong đầu chợt lóe lên một ký ức từ kiếp trước.

“Xin Công chúa cứ nói, chỉ cần biết thần nữ chắc chắn không dám giấu.” Thiếu Thái Nguyệt nghe có thể giúp được Công chúa thì vui mừng không thôi.

“Lưu nhị tiểu thư kia ngươi còn nhớ không? Bổn cung vô tình nghe được nàng ta cùng Thất đệ có chút mờ ám… ngươi xem có phải là thật?” Hoàng Uyển Như nhíu mày, tỏ vẻ suy tư.

Thiếu Thái Nguyệt nghe được lời này thì vô cùng sững sờ, phải biết chuyện nàng ta có tình ý với Thất Hoàng tử vô cùng kín đáo, không ai biết được. Nhưng nay Công chúa lại vô tình nói ra chuyện liên quan Thất Hoàng tử, nàng ta có chút mất tự nhiên.

“Chuyện này…” Thiếu Thái Nguyệt nắm chặt khăn tay.

“Thôi bỏ đi, có lẽ ngươi cũng không biết. Bổn cung chỉ thấy lạ thôi, Lưu Nhã Linh kia chỉ là thứ nữ, nếu sau này là Trắc phi thì Chính phi sẽ ra sao? Quá mức hạ thấp rồi.” Hoàng Uyển Như tỏ ra như vô tình cảm thán.

Nàng cũng không quên quan sát vẻ mặt của Thiếu Thái Nguyệt, tuy đời trước Thiếu Thái Nguyệt được gả cho Thất Hoàng tử còn có danh vị Quận chúa cộng thêm thế lực sau lưng mẫu thân nàng ta nâng đỡ, từng bước lên ngôi vị Hoàng hậu. Nhưng Lưu Nhã Linh kia cũng được sủng ái không kém, được phong Quý phi. Sau đó, vì lợi ích mà bọn họ hợp tác hại Lưu Nhã Linh, còn có Lưu Lam Nhược trong ngoài có mờ ám cùng Thất đệ.

Tuy nàng không thấy tận mắt nhưng nhìn tình hình năm đó cũng có thể lờ mờ đoán ra.

Nàng bây giờ là đang làm cho Thiếu Thái Nguyệt nghi ngờ Thất đệ kia nha, ban đầu Hoàng Uyển Như chỉ muốn không cho nàng ta danh vị Quận chúa, cứ thế mà gả thôi.

Vào cửa Hoàng gia còn sợ không có cách đối phó sao? Nhưng Hoàng Uyển Như lại nhớ ra, Lưu Nhã Linh kiếp trước được gả cho Thất đệ làm Trắc phi, sau đó mới là đón Chính phi là Thiếu Thái Nguyệt vào cửa.

Với nhân lực hiện tại của mẫu thân Thiếu Thái Nguyệt thì có đủ khả năng điều tra ra gian tình của Thất đệ cùng Lưu nhị tiểu thư bên kia.

“Công chúa, thần nữ chợt nhớ là còn có việc, xin phép cáo lui.” Thiếu Thái Nguyệt cảm thấy nghẹn không chịu được, phải tìm mẫu thân điều tra rõ chuyện Công chúa nói.

Nếu thật sự những lời Công chúa nói là thật, vậy nàng ta sẽ ra sao? Nàng ta được đặt ngang với thứ nữ sao?

Chuyện này tuyệt đối không thể!

Hoàng Uyển Như chờ nàng ta đi xa thì phì cười.

“Công chúa, người lại làm chuyện xấu.” Nhã Lý cười nói.

“Chỉ là cho họ tự cắn nhau mà thôi. Còn không được sao?” Nàng cảm thấy thoải mái vô cùng nha.

Kiếp trước còn không phải đè ép nàng sao, kiếp nàng nói trả đủ là sẽ trả đủ.

Thiên Thiên nhìn Công chúa vui vẻ trong lòng cũng thoải mái: “Vị Thiếu tiểu thư này cũng rất có tính cách. Sợ là Thất Hoàng tử phen này không xong rồi.”

“Ta là muốn họ tự xé rách mặt nhau nha.” Nàng vừa nhấp ngụm trà vừa nói.

“Thiên Thiên, ta đói.” Hoàng Uyển Như quay sang Thiên Thiên, làm nũng nói.

“Được được, nô tỳ chuẩn bị ít đồ ăn.” Nói xong nàng ta vội vàng đi ngay.

“Nhã Lý, ta muốn gặp Các Chủ của ngươi.” Hoàng Uyển Như nghiêm mặt nói.

Nhã Lý có chút thích ứng không kịp hơi bất ngờ.

“Vâng.” Nhưng sau đó nàng ta lại trấn tĩnh đáp, vội lui xuống.

Đến tối, Hoàng Uyển Như đang chuẩn bị chút đồ, sáng sớm lại phải lên đường hồi cung.

Xem ra lần này về cung nàng phải làm những việc đã hoạch định, ít nhất phải trở nên cường đại thực sự.

“Sao thế? Nhớ ta?” Một giọng nam vang lên.

“Ngươi vào phòng người khác cũng nên biết chút lịch sự chứ.”

“Cửa sổ không đóng, còn không phải đợi ta sao?” Tiêu Thanh từng bước lại gần.

“Đứng đó đi. Ta có chuyện cần ngươi giúp.” Hoàng Uyển Như lạnh nhạt đáp.

Nàng không hiểu sao khi đến gần nam nhân này nàng lại không tự chủ được bản thân mà thèm muốn hơi ấm kia.

Quả thực cả hai kiếp nàng chưa từng có cảm giác này, nhưng nàng rõ ràng nhớ chưa từng gặp qua hắn ta.

“Ai dô, nhờ vả ta ngược lại không cho ta chút phúc lợi nào. Quá tàn nhẫn nha.” Tiêu Thanh bày ra vẻ mặt uất ức.

“Chuyện Lưu Nhã Linh cùng Thất đệ, ta muốn ai ai cũng biết chuyện này, thậm chí là ép họ lấy nhau một cách danh chính ngôn thuận.” Hoàng Uyển Như vừa đứng dậy vừa nói.

Tiêu Thanh cười cười, cảm giác tiểu Công chúa của mình càng lúc càng có chủ ý.

“Lưu Nhã Linh? Không phải là nhị tiểu thư Lưu gia sao? Vậy chẳng khác nào dâng Lưu gia vào tay Thất Hoàng tử.” Tiêu Thanh đáp.

“Chẳng phải Lưu gia còn có một Lưu đại tiểu thư sao?” Nàng nhìn hắn nói.

Hoàng Uyển Như muốn Thất đệ kia toại nguyện, nhưng cái giá hắn phải trả là mất đi hậu thuẫn của Hoàng Tiệp Lạp.

“Danh chính ngôn thuận? Không phải quá tốt cho nàng ta sao?” Tiêu Thanh nghi ngờ hỏi.

“Tốt? Lấy một thứ nữ, đánh mất đích nữ. Lại còn là bị ép vào thế phải lấy. Ngươi nói xem, tốt chỗ nào?” Hoàng Uyển Như cười nguy hiểm.

Nàng bây giờ vô cùng quỷ dị, nhưng lại có sức hút rất lớn. Cảm giác hoa hồng gai luôn đẹp hơn một đóa thược dược mềm mại nha.

“Nàng dự định khi nào?” Tiêu Thanh nghiêm túc hơn một chút.

“Hai ngày nữa.” Hoàng Uyển Như dứt khoát nói.

“Được.”

“Ta chờ tin tốt từ ngươi.” Nàng cười đáp.