Thiên Thiên cúi người, tiến lên một bước vô cùng quy củ: “Công chúa, sau này nô tỳ sẽ học theo Lý ma ma, tuyệt đối không để người vì chúng nô tỳ mà bị người khác bắt bẻ.”
Thấy Thiên Thiên cung kính quy củ, một mực quỳ gối. Các nha hoàn khác cũng đồng loạt quỳ xuống, tỏ vẻ một lòng kính cẩn trung thành: “Chúng nô tỳ nguyện một lòng học tập, không phụ sự tin tưởng của Công chúa.”
“Đứng lên đi, sau này cần quy củ cứ quy củ. Trước đây là ta quá mức làm càn, sau này sẽ không còn như thế nữa. Quy củ này không chỉ là vì ta, mà còn chính vì mạng của các ngươi.” Hoàng Uyển Như không nhanh không chậm nói, một cỗ uy áp vốn có của vương giả như đè ép toàn bộ chính điện.
Toàn điện im lặng, cảm giác trang nghiêm vô cùng. Đây vốn là không khí cần có của hoàng cung, đó là lý do tại sao bá tánh lại tôn sùng người trong cung.
Quá mức tầm thường thì ai mà thèm cúi đầu chứ!
Hoàng Uyển Như cảm thấy mình quá mức ngây thơ rồi, cần phải nhanh nhất cố gắng bồi dưỡng nhân lực, học hỏi những thứ đã bỏ lỡ.
Sau đó, Lý ma ma một bên giảng giải, một bên minh họa cho nàng về những âm mưu đen tối trong chốn hậu cung, gia trạch các nhà quan lớn. Còn có thủ đoạn hại người.
Hoàng Uyển Như cho cung nữ lui ra ngoài, bản thân chăm chú lắng nghe ghi nhớ.
Một cung nữ cung kính: “Cũng đã quá ngọ, mời người dùng bữa thôi.”
Dường như quá chăm chú, Hoàng Uyển Như cũng không để ý tới thời gian rồi.
Đang định đến dùng bữa thì một tiểu cung nữ quy củ tiến vào, cúi đầu bẩm báo: “Bẩm Công chúa, Lưu Đại tiểu thư một mực chờ ngoài cửa điện, muốn thỉnh an Công chúa. Còn nói không gặp không đi, một lòng lo lắng cho Công chúa… không thể yên lòng.”
Nghe vậy, Hoàng Uyển Như nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ chán ghét không chút che giấu.
Lý ma ma âm thầm vui mừng, cuối cùng Công chúa cũng nhận ra đâu là người tốt kẻ xấu. Nhưng bà vẫn cúi đầu, nghiêm cẩn chờ xem Công chúa ra quyết định, dù sao mọi thứ bà nói chỉ là lý thuyết, làm thế nào vẫn do Công chúa định đoạt.
Hoàng Uyển Như quyết định: “Để nàng ta vào đi! Theo quy củ mà tuyên triệu.”
Tiểu nha hoàn cung kính cúi người: “Vâng thưa Công chúa.”
Hoàng Uyển Như quay về ghế chủ vị, thể hiện tác phong quy củ, là một Công chúa đương triều, khí thế ngút trời.
Rất nhanh, Lưu Lam Nhược đi theo tỳ nữ tiến vào chính điện. Ngày thường nàng ta thân thiết với Công chúa đến nhường nào, các tỳ nữ ở đây đều thấy nên đối với nàng ta có vài phần khách khí.
Vừa bước vào cửa, Lưu Lam Nhược đã làm bộ như quan tâm Hoàng Uyển Như: “Uyển Như Công chúa, ta nghe nói người nhiễm hàn khí, trong lòng lo lắng nên vội vã đến thăm. Người không sao chứ?”
Lý ma ma hϊếp mắt nhìn Lưu đại tiểu thư kia, dáng vẻ làm bộ quan tâm nhưng trong lời nói lại không chút thành ý. Bà nhìn thái độ không nóng không lạnh, một bộ cao cao tại thượng của Công chúa, bà hiểu Công chúa rất chán ghét người này.
“Vô lễ. Dù là quan đại thần gặp Công chúa cũng phải hành bán lễ. Vị Lưu tiểu thư đây vừa vào cửa, lễ cũng không làm, gọi thẳng danh xưng. Đây là phạm thượng.” Lý ma ma quát lớn.
Bị lời nói nghiêm khắc của Lý ma ma chặn đứng, Lưu Lam Nhược có chút giật mình. Ngày thường nàng ta vào cung của Công chúa cần gì phải hành lễ hay tuân theo quy củ kia chứ.
“To gan, bà là ai mà dám thay Công chúa nói chuyện. Công chúa còn chưa lên tiếng, sao lại tới lượt bà.” Lưu Lam Nhược mạnh bạo phản bác, cứ như nàng ta nói đều là có lý.
“Công chúa Uyển Như, người quá mức thiện lương, loại nô tài này cũng có thể lớn lối ở đây.” Tuy hàm ý của nàng ta muốn nói Công chúa quá mức hiền hậu, nô tài ỷ thế hϊếp người. Nghe như rất hợp lẽ phải.
“Theo Lưu đại tiểu thư thấy nên xử lý thế nào?” Hoàng Uyển Như lên tiếng, giọng nói có chút uy nghiêm, câu hỏi nhưng lại như không hỏi.
Bỗng nhiên Công chúa lại có thái độ kỳ lạ như thế, Lưu Lam Nhược chợt giật mình. Từ lúc vào cửa, nàng ta chỉ lo chăm chăm diễn trò, không hề nhìn đến Công chúa Uyển Như này.
Bây giờ nàng ta mới nhìn kỹ, một thân hồng y, mẫu đơn nổi bật, trâm phượng hoàng cao quý thể hiện thân phận thiên chi kiêu nữ. Màu đỏ chói mắt nhưng lại không dung tục, lại toát lên mấy phần vương giả.
Cảm giác có chút không đúng, nhưng nghĩ đến độ thân thiết của mình với Công chúa, Lưu Lam Nhược lại càng lớn gan hơn: “Tỳ nữ vượt qua quyền chủ, nên kéo xuống phạt trượng.”
Hoàng Uyển Như nhíu mày, sao kiếp trước lại ngu muội như vậy. Một Lưu Lam Nhược quỷ kế, trước mặt thì thể hiện tỷ muội thân tình, là khuê mật trung thành, sau lưng lại là âm thầm gieo tiếng ác cho nàng.
Nhìn Lưu Lam Nhược trước mặt, nàng ta năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, độ tuổi đẹp nhất, kiếp trước nàng nghĩ nàng ta chỉ là một cô nương đơn thuần chỉ có chút tính khí nho nhỏ. Nay xem ra, mới bằng này tuổi đã âm mưu vượt người.
“Lý ma ma là ma ma thân cận bên cạnh mẫu hậu của ta. Phụ hoàng cùng Hoàng hậu đặc biệt để ma ma đến đây chỉ giáo ta lễ tiết, cũng xem như là hồng nhân đưa đến bên cạnh ta. Như thế nào vào miệng của Lưu tiểu thư đây lại thành ỷ thế hϊếp người… hửm…” Hoàng Uyển Như vừa nâng chung trà, tao nhã nhấp một ngụm đồng thời nhìn Lý ma ma, ra hiệu cho bà ta tiếp tục nói.
“Lưu đại tiểu thư trên không có huân danh, dưới không có công trạng. Khi gặp Công chúa phải tự xưng thần nữ, gặp Công chúa phải hành lễ đúng chuẩn mực. Nô tỳ là ma ma dạy quy củ cho các Công chúa trong hoàng cung này, còn chưa thấy ai nói nô tỳ ỷ thế hϊếp người.” Lý ma ma dừng một chút, nhìn Lưu đại tiểu thư thay đổi nét mặt, cảm thấy vô cùng hài lòng, tiếp tục nói.
“Chỉ việc Lưu đại tiểu thư xưng ‘ta’ ngang hàng với Công chúa đã là tội đại bất kính. Gặp công chúa không hành lễ chính là khinh khi thiên gia. Công chúa chính là Trưởng Công chúa của Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu đương triều, đủ tư cách nhận ba quỳ chính lễ của bá quan văn võ trong triều. Xin hỏi những gì Lưu đại tiểu thư vừa làm nếu đến tai Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thì sẽ ra sao?” Lý ma ma từng bước ép sát.
Lưu Lam Nhược bị nói á khẩu, chỉ biết rơm rớm nước mắt cầu cứu Công chúa: “Công chúa, ngày thường ta… à không, thần nữ vô tri. Ngày thường cùng Công chúa như khuê mật, cũng là được Công chúa nói lời ‘có thể tự do không cần câu nệ’. Thần nữ cho rằng…”
“Câu này của Lưu tiểu thư lại sai rồi. Công chúa dù là có muốn người làm khuê mật thì tôn ti vẫn là hàng đầu không thể bỏ. Điều này có thể Lưu đại nhân có nhắc qua với người?” Lý ma ma cắt lời Lưu Lam Nhược, một câu một chữ đều đúng quy củ, nói tới mức Lưu Lam Nhược gấp muốn khóc.
Nhìn một màn này, Hoàng Uyển Như cảm thấy rất hài lòng, hiện tại nàng chưa muốn xé rách mặt cùng nàng ta. Dù gì kế hoạch của nàng còn ở phía sau, từ từ chơi chết họ.
“Lý ma ma, dù sao Lưu Lam Nhược cũng không cố ý. Cũng tại ta tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, không thể trách nàng ta được.” Hoàng Uyển Như lên tiếng can ngăn.
Nàng lại bồi thêm một câu: “Để Lưu đại tiểu thư không bị tiếng xấu, Phụ hoàng cùng Mẫu hậu không trách tội Lưu gia. Lý ma ma hành lễ một lần, để nàng ta làm theo là được.”
Câu nói tuy là trách mình nhỏ tuổi, không muốn Lưu Lam Nhược chịu tội gì nhưng thật ra Lưu Lam Nhược hơn nàng một tuổi, nếu nàng nhỏ tuổi không hiểu chuyện thì Lưu Lam Nhược kia là gì chứ?
Hoàng Uyển Như cũng không quên lấy Phụ hoàng cùng Mẫu hậu áp chế, nhắc cho Lưu Lam Nhược nhớ, chỉ cần chuyện này đến tai hai người họ. Đừng nói là Lưu đại tiểu thư, mà cả Lưu gia cũng đừng mong an ổn.
“Lưu đại tiểu thư, nô tỳ làm một lần, người cứ nhìn làm theo là tốt rồi.” Lý ma ma tiến lên, nói xong thì hành đại lễ của tiểu thư quan gia khi gặp Công chúa.
Lòng Lưu Lam Nhược vô cùng không muốn, nhưng có trách là trách thân phận của nàng ta thua người ngồi trên kia vạn trượng. Quỳ gối cúi đầu xưng thần là điều bắt buộc.
“Thần nữ Lưu Lam Nhược, đại tiểu thư Lưu gia, thỉnh an Công chúa. Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế.” Lưu Lam Nhược không cam lòng nhưng cũng phải cung kính làm theo.