Quả thật trong chốn cung đình hầu tước có gì là thảnh thơi, chẳng qua một đời trước nàng được mọi người cưng chiều thành thói, hầu như không quan tâm đến ai.
Đến cuối cùng thì thế nào?
Còn không phải như cá nằm trên thớt, mặc người tùy ý chà đạp, thậm chí tới lúc nguy cấp cũng không có một ai nguyện ý giúp đỡ.
“Được, bổn cung cũng muốn hóng mát một chút.” Hoàng Uyển Như nở một nụ cười tiêu chuẩn đáp lời.
Dù vẫn biết Thiếu Thái Nguyệt kia lấy lòng nàng suy cho cùng vì điều gì Hoàng Uyển Như rõ ràng nhất.
Chưa kể những thế gia kia có quyền lực nhất định, đôi khi những buổi gặp gỡ này là cơ hội để nàng có được một số quan hệ lợi ích nhất định. Thân là một Công chúa, tốt nhất không nên từ chối.
Trong tương lai không xa, ngồi ở chỗ kia sẽ là những mệnh phụ phu nhân đấy.
Thiếu Thái Nguyệt khá bất ngờ khi vị Công chúa này nhận lời ngay như vậy, nàng ta còn đang cân nhắc nên làm sao để lôi kéo Công chúa, thật không ngờ lại dễ dàng đến vậy.
Lòng nàng ta thả lỏng hơn, xem ra Công chúa thật sự không nhớ chuyện cũ.
“Chúng thần tham kiến Công chúa, Công chúa thiên an!” Các vị tiểu thư vừa thấy Hoàng Uyển Như tiến vào đã vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Miễn đi. Dù sao cũng là cùng nhau đến chùa cầu an, đừng đặt nặng thân phận.” Hoàng Uyển Như đứng xua tay, tỏ vẻ không cần đa lễ.
“Chúng thần tạ ơn Công chúa.” Nhất nhất các vị tiểu thư lại đồng một nhịp.
Sau khi ngồi an vị, Hoàng Uyển Như nhìn một lượt, đây là các tiểu thư danh gia, nàng cũng biết một hai, vài tháng tới họ sẽ xuất giá sau này trở thành những mệnh phụ phu nhân tiếng tăm cả kinh thành.
Nhân lúc này có lẽ nên kết giao một chút, hư tình giả ý cũng không sao. Miễn có lợi cho đại sự của nàng, thì dù là gì nàng cũng sẽ không quá bận tâm.
“Các vị tiểu thư ở đây đàng đàm đạo gì nha? Ta từ xa thấy khá vui vẻ.” Hoàng Uyển Như mở lời trước, tránh không khí căng thẳng.
“À, Thiên Thiên, Mẫu hậu có chuẩn bị cho ta vài món điểm tâm chay. Người về lấy đến mọi người cùng thưởng dụng. Dù sao cũng không phải xa lạ gì, có món ngon cùng vui mới phải.” Hoàng Uyển Như phân phó Thiên Thiên.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Thiên Thiên hành lễ rồi quy củ rời đi.
Một câu phân phó của Hoàng Uyển Như với nô tỳ có bao nhiêu ẩn ý, hẳn những vị đích nữ trong danh gia vọng tộc cũng nghe ra. Đây là muốn kết giao nha.
Công chúa quả thật rất khéo cư xử, lại không đánh mất thân phận, cũng không làm người khác bắt bẻ được. Quả thật không nên tin lời đồn, kết giao với Công chúa không phải chuyện xấu, huống hồ Thái tử chính là ca ca ruột của Công chúa, đây là trăm lợi mà không có hại gì.
“Công chúa thật là rộng lượng, làm chúng thần đây thật xấu hổ nha.” Thiếu Thái Nguyệt rất biết vuốt mông ngựa.
“Thiếu tiểu thư nói rất đúng.” Nhiều vị tiểu thư khác cũng phụ họa theo.
Hoàng Uyển Như nhấp một ngụm trà, cảm thấy không khí xung quanh cũng thoải mái hơn một chút.
“Thiếu tiểu thư, tính ra thì chúng ta chính là biểu tỷ muội đó.” Hoàng Uyển Như giả vờ vô tình nhớ ra.
“Vậy thì không còn xa lạ rồi.” Nàng lại cười nói tiếp.
Thiếu Thái Nguyệt nghe vậy thì trong lòng vô cùng khấp khởi, tuy nhiên ngoài mặt vẫn phải giữ bộ dạng điềm tĩnh đoan trang.
“Thần nữ thật may mắn khi được Công chúa nhớ tới. Vẫn mong Công chúa chiếu cố hơn.” Thiếu Thái Nguyệt cẩn thận nói.
“Chúng ta đều phận nữ nhi, có gì mà không chiếu cố cho nhau được chứ. Xem này, sao lại khách khí như thế chứ?” Hoàng Uyển Như lắc lắc đầu, kéo tay Thiếu Thái Nguyệt một bộ quan tâm ân cần.
Nàng nhớ rõ, chính là vị Quận chúa Hoàng Tiệp Lạp mà nàng gọi cô mẫu kia đã từng đứng về phía Thái tử ca ca nàng. Chỉ là… vì vị nhi nữ là Thiếu Thái Nguyệt kia đứng trái tuyến, buộc bà ta thay đổi lập trường.
Suy cho cùng, quan hệ này nàng còn chưa có cách đối phó tốt, trước khi tìm ra cách thức hợp lý hơn nàng cần giữ quan hệ này không quá lạnh nhạt.
“Xem ra ở đây chúng ta cũng chỉ nói chuyện phiếm. Hay là thử một trò chơi nhỏ đi. Công chúa thấy thế nào?” Dư Ôn Ngọc lên tiếng.
Dư Ôn Ngọc này chính là đích nữ Dư gia, cầm kỳ thi họa đều có, tính tình bề ngoài mềm mỏng, là một bông hoa nở rộ thơm tho tinh khiết. Nhưng nội tâm ẩn chứa bao nhiêu mưu sâu kế hiểm thì nàng cũng từng được chứng kiến qua.
Mà nàng ta chính là biểu muội của Phong Hạo Nguyên, lúc trước ôm mộng gả vào Phong gia. Nhưng vì sau đó phát hiện Phong Hạo Nguyên hành vi cẩu thả, lại lấy lòng Thất Hoàng tử, thuận lợi trở thành trắc phi.
Nghĩ cũng thật nực cười, Dư gia kia cũng tiếng tăm gia tộc thế gia trăm năm, lại có thể dưỡng ra nữ nhi tâm cơ bậc này.
“Dư tiểu thư nói cũng có lý, mọi người xem nên chơi thế nào? Nên tiết chế một chút, dù sao cũng là chốn Phật tự không nên quá mức huyên náo.” Hoàng Uyên Như dù đồng tình nên có trò chơi để không khí đỡ căng thẳng, nhưng nàng vẫn không quên đây là chốn nào.
“Vâng, thần nữ mạo muội đề nghị nên đối đáp thành từng câu có nghĩa. Có thể ví dụ, thần nữ sẽ đọc một câu có nghĩa, người được chỉ định sẽ đối đáp lại giống như để đáp trả người kia. Như vậy vừa không quá khó, lại cũng không quá ồn ào.” Dư Ôn Ngọc lên tiếng.
“Cũng khá thú vị.” Hoàng Uyển Như gật đầu đồng ý.
“Ngươi trước đi. Dù sao ngươi cũng là người nắm quy tắc.” Hoàng Uyển Như nhẹ giọng đề nghị, nụ cười tiêu chuẩn vẫn duy trì.
“Thần nữ tài mọn xin được phép góp vui.” Dư Ôn Ninh đứng lên hành bán lễ rồi bắt đầu.
“Vãn một hồng nhan, tâm kinh diễm.” Dư Ôn Ngọc nhẹ nhàng đọc.
Thật ra câu này muốn lấy lòng vị Công chúa này, muốn khen nợi dung nhan của nàng làm cho mọi người ngưỡng mộ.
Các vị tiểu thư khác cũng thi nhau trổ tài, nếu không khen Công chúa cũng là ẩn ý tỏ thái độ tôn kính cùng nịnh bợ.
“Lưu danh mới gọi là kinh diễm, động tâm động sắc bất hành đồ.”
Câu này đã làm Hoàng Uyển Như tỉnh cả ngủ, ít ra cũng tìm được một người không nịnh nọt.
“Thẩm tiểu thư, này là ngươi đang nói ai nha.” Dư Ôn Ngọc được dịp đả kích.
“Ta nói có gì sai sao? Mời Dư tiểu thư chỉ điểm.” Thẩm Trang Nghi khí phách một bộ dạng không sợ ai cả.
Hoàng Uyển Như cảm thấy vị tiểu thư này khá thú vị, nàng cũng không có bao nhiêu ghi nhớ về vị Thẩm tiểu thư này. Chỉ biết trong cuộc chiến hoàng quyền kia, Thẩm gia không hề nhúng tay, hiện tại vì sao thì nàng cũng chưa rõ ràng lắm.
“Công chúa, người thấy ta sai?” Thẩm Trang Nghi quay về hướng Công chúa hơi phúc thân hỏi.
“To gan, Thẩm tiểu thư, ngươi nghĩ ngươi là ai mà chất vấn Công chúa?” Thiếu Thái Nguyệt lên tiếng ra vẻ bênh vực Hoàng Uyển Như.
“Không sao, Thiếu tiểu thư cứ để nàng ta nói. Ta không ngại.” Hoàng Uyển Như đổi xưng hô, làm cho đám tiểu thư bọn họ thụ sủng nhược kinh.
“Thẩm tiểu thư phải không? Ta thấy câu nàng đối khá khí phách, cũng không có gì đáng trách.” Hoàng Uyển Như cười nói.
“Dư tiểu thư cũng chỉ là sợ ngươi phạm thượng, chính là lo lắng cho ngươi nha.” Hoàng Uyển Như cũng tìm cơ hội cho Dư Ôn Ngọc bước xuống mà không phải mất mặt.
Thẩm Trang Nghi đánh giá vị Công chúa trước mặt, Thẩm gia chính là một đời trung thần, chiến tướng có thể dưỡng cũng là dưỡng những người trung hậu cương trực, nữ nhi cũng là như thế mà dưỡng thành cái tính cách không sợ cường quyền.
“Ngươi có gì muốn nói?” Hoàng Uyển Như nhìn Thẩm Trang Nghi đang đánh giá mình cũng không có gì khó chịu.
Trách là trách nàng lúc trước quá mức qua loa bừa bãi, làm cho danh xấu truyền xa.