- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Một Đời Thương
- Chương 17
Một Đời Thương
Chương 17
Chiếc xích dài giam giữ tôi vào chiếc giường mềm mại, từ hôm qua đến giờ tôi chưa ngủ được một chút nào. Dưới bụng cơn đau vẫn âm ỉ không ngừng..
- Thả tao ra, thả tao ra lũ chó này.
Đây không biết là câu yêu cầu lần thứ bao nhiêu của ngày hôm nay rồi. Từ năn nỉ, van xin, đe dọa, khóc lóc, tôi gần như điên cuồng làm đủ cách nhưng vẫn không thấy bất cứ ai bước vào hỏi han.
Gần như kiệt sức, bụng vừa đau vừa đói, trước mắt tôi chỉ còn một màu trắng hư ảo.. Tôi không hiểu, tôi đến giờ cũng không thể hiểu được vì sao Trình Ca lại phải làm như thế. Anh không yêu tôi nữa, không muốn ở bên cạnh tôi nữa, anh có thể nói mà.. Chỉ cần anh nói thì tôi nhất định sẽ không làm khó anh, tôi sẽ không bao giờ làm khó anh đâu..Tội tình gì anh phải hành hạ tôi như thế chứ?!!
Một tay ôm bụng, tay còn lại cố gắng chống đỡ đi xuống giường nhưng chỉ được một bước tôi lại ngã nhào xuống đất. Nền gạch lạnh lẽo, lạnh như chính cõi lòng của tôi bây giờ vậy...
- Châu, Ngọc Châu cô có sao không?
Nghe tiếng gọi tôi ngẩn đầu lên nhìn, Trần Luân một tay đỡ lấy tôi, tay còn lại nâng tôi lên giường.
- Anh...anh...
Trần Luân ôm lấy thân thể gầy gò của tôi, giọng hắn ôn nhu lo lắng:
- Lát hãy nói, cô cố gắng lên, tôi sẽ tìm cách đưa cô ra khỏi đây.
Tôi gật đầu, bay giờ nên im lặng là tốt nhất, cơ thể tôi gần như sắp chống đỡ hết được nữa rồi..
- Trần Luân à, anh lại thương hoa tiếc ngọc nữa sao, bộ anh quên là cô ta đã lấy đi con chip trên tay anh à?
Thanh Lam, cô ta một thân quý phái đi vào, tôi nhìn cô ta, cô ta lại trừng mắt cười khinh bỉ nhìn tôi. Nếu giây phút đó tôi có dao găm, tôi sẽ xiên cho cô ta một nhát chết ngay tại chỗ cũng được, bộ mặt kia xinh đẹp nhưng đáng hận quá.
- Thanh Lam chuyện của tôi không cần cô nhắc, nên nhớ là giao ước của chúng ta.
Thanh Lam cười ha hả, cô ta đi đến gần tôi, Trần Luân nhịn không được chắn ngang lên trước bảo vệ. Cô ả thấy thế liền nhếch môi, đẩy Trần Luân sang một bên, tiến về phía tôi. Thanh Lam nâng cầm tôi lên, giọng ả lạnh lẽo không thiếu mùi ganh tỵ:
- Cô tốt sống thật thế mà được 2 người đàn ông...à không bây giờ chỉ còn 1 thôi...cô biết vì sao không? Vì Tuấn Trình là của tôi, là của riêng Thanh Lam tôi thôi. Cô lấy tư cách gì mà tranh giành với tôi.
Tôi ngẫm nghĩ một chút, trong mắt cô ta có ý vị của sự ganh tỵ, mà mức độ ganh tỵ rất mạnh.. Nếu như Trình Ca yêu cô ta thì cần gì cô ta phải ganh tỵ với tôi, chưa hết Trần Luân sẽ không thể nào chung hội chung thuyền với Trình Ca được.. Đây là như thế nào?
Tôi giả vờ sợ hãi, bây giờ mà quật cường quá thì thiếu điều đi tìm Diêm vương.
- Cô thắng rồi tại sao còn giam giữ tôi, cô và Trình Ca muốn gì?
Thanh Lam như thỏa ý, cô ả bật cười:
- Tôi biết cô bây giờ hận tôi và anh Trình nhiều lắm...nhưng mà làm sao được tình yêu mà, cô ép anh ấy cũng không được.
- Tôi không bằng cô, đúng nhưng cô xem cô và anh ta đê tiện nhốt tôi lại thì có ích gì? Chi bằng thả tôi ra để tôi đi đến nơi khác sống sau này tôi sẽ không bao giờ quay lại quấy rầy hai người ân ái nữa..
Giọng điệu tôi đau buồn hết sức có thể, Thanh Lam thấy thế còn thích thú. Nếu tôi đoán không lầm, trong việc này e ra có ẩn tình mà tôi không biết được.
Trần Luân bây giờ mới lên tiếng:
- Cô để tôi đem cô ấy đi được chưa?
Thanh Lam cười nhạt, cô ả cho ra bật laptop, trên màn hình tivi hiện lên gương mặt Tuấn Trình. Ả ta nhìn tôi, cười man rợ:
- Đây là người đàn ông cô yêu thương muốn gửi gắm đến cô, cô mau nghe đi, nghe cho kỹ vào.
Ả vừa nói vừa ấn đầu kéo tôi lên trước, may có Trần Luân giữ lại nếu không tôi đã ngã nhào lên trước rồi.
Tôi cố gắng gượng, trên bụng đau nhói, mồ hôi rỉ ra không ngừng. Tôi phải cố gắng chịu đựng, bên cạnh Trần Luân may ra tôi còn được sống tốt còn hơn ở lại nơi này chịu đựng đau khổ.
Trên màn hình Trình Ca gương mặt lạnh lẽo, anh đang ngồi trong phòng làm việc, phía sau là tên Sói với vẻ mặt nghiêm túc hết sức.
- Tam Như tôi xin lỗi nhưng người tôi yêu là Thanh Lam...Cố gắng hơn nữa cũng không thể yêu được ai ngoài cô ấy... Tôi biết cô đau lòng nhưng mà để cô ấy đau lòng thì tôi chỉ có thể chọn để cô đau lòng, vì với tôi cô ấy quan trọng lắm...Cứu giúp em chỉ là một việc tôi xem trên lợi ích để làm, hoàn toàn không xuất phát từ tình yêu em phải hiểu cho tôi... Em nên quên tôi đi, tôi sẽ buông tha cho em, còn nếu như em vẫn ngoan cố chống đối lại cô ấy tôi sẽ không để em được sống yên ổn trên cõi đời này!
Bàn tay tôi run run giấu sau chiếc váy trắng, tôi hiểu... tôi hiểu cả rồi!!
- Trình Ca, anh là đồ khốn nạn, anh khốn nạn, tôi hận anh, hận anh...
Kèm theo tiếng hét đau thương là tiếng khóc thảm vang vọng trời đất. Tôi đau lòng, thật sự có chút đau lòng...
Thanh Lam thấy tôi khốn khổ, ả vui mừng phấn khích, tay ả bóp lấy mặt tôi, nói từng câu từng chữ:
- Cô nên quên đi thì hơn, người như cô không đủ tư cách được yêu thương đâu...haha..haha..
Nói rồi ả quay sang Trần Luân, phẩy tay hào phóng:
- Anh đưa cô ta đi đi nhưng nhớ những gì tôi và anh đã nói.
Trần Luân tiến đến ôm lấy tôi, bên ngoài Thanh Lam cho người mở khóa xích, không đợi ai nói Trần Luân một khắc ôm tôi thật nhanh đi ra ngoài.
Đến xe, tôi cố hết sức nói thầm vào tai hắn:
- Bụng tôi...đau...
Cuối cùng tôi ngất đi không còn biết gì nữa..
Lúc tỉnh dậy hình như đã là sáng của ngày hôm sau thì phải, ngước nhìn xung quanh là một căn phòng sang trọng ấm áp. Tôi cố nâng người ngồi dậy nhưng trên bụng vẫn còn khá khó chịu, vừa hay Trần Luân từ cửa đi vào. Thấy tôi, hắn cuốn quýt ấn người tôi xuống, giọng lo lắng:
- Ngọc Châu, cô nằm xuống đi, không được ngồi dậy đâu, bác sĩ nói thai cô yếu có nguy cơ sảy cao nếu cô còn đi lại nhiều.
Tôi cười khẩy:
- Tôi có gì đâu chỉ là sảy thai.. gì, anh nói cái gì, anh vừa nói ai sảy thai???
Bàn tay tôi run run gần như không khốn chế được, kích động như điên nhào lên phía trước. Trần Luân phải một tay ôm lấy tôi, tay còn lại ấn tôi nằm xuống, hắn thở phào một hơi ý vị khó hiểu, hỏi:
- Cô không biết mình có thai sao?
Tôi ngơ ngác lắc đầu, tay bất giác đặt lên bụng...Con...đây là con tôi và Trình Ca sao??
- Chẳng trách, cô có thai được hơn 1 tháng rồi, hôm qua tôi đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra thai yếu, cô phải yên tĩnh nằm trên giường, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Tôi liên tục gật đầu, trên mặt chắc bây giờ đang ngốc lắm. Không giấu được kích động, tôi bất giác nở nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.. Ước nguyện sinh con cho Trình Ca cuối cùng tôi cũng làm được rồi...
Trần Luân nhìn tôi, hắn có chút không hiểu được:
- Trình Ca đối xử với cô như thế mà cô vẫn vui kho biết có con với hắn sao, cô mù quáng đến thế à?
Tôi lắc đầu, cười nhẹ:
- Trình Ca..anh ấy bị ép!
Trần Luân ngạc nhiên, hắn lát sau lại cười khẩy:
- Cô vẫn còn bao che cho hắn?
Tôi lại lắc đầu, một tay che lấy bụng nhỏ, ngước mắt lên nhìn Trần Luân, nhỏ giọng nói:
- Trên người tôi, có cái gì nguy hiểm đúng không?
Trần Luân lần này ngạc nhiên cực điểm, hắn không do dự, hỏi:
- Sao cô biết?
- Tôi cảm nhận được, nó đặt ở đâu, đầu, ngực hay là chân?
Trần Luân mím môi, hắn thở một hơi, nói:
- Bên hông, bên hông trái của cô.
Tôi ngạc nhiên đưa tay sờ sờ, phát hiện ra một khối u u nhỏ.
- Cái này giống boom phát nổ sao?
- Gần như vậy, Thanh Lam cô ta có chip công tắc tôi cũng không thể làm gì được, tất cả người của tôi chưa nhìn thấy loại chip boom được gắn vào da con người như thế này. Cô...cố gắng chịu đựng, tôi nhất định sẽ giúp cô.
Tôi gật đầu nhìn hắn, xin một khẩn cầu:
- Trần Luân tôi biết anh thích tôi nhưng bản thân tôi bây giờ đã là vợ là mẹ của con người ta, tôi căn bản không có cách nào báo đáp được anh. Nhưng mà nếu anh đã thương xót cứu tôi một lần, tôi xin anh có thể giúp tôi một việc nữa không?
- Việc gì, cô nói đi nếu giúp được tôi sẽ giúp?
Tôi cố gắng ngồi dậy:
- Anh giúp tôi liên lạc với Trình Ca, rằng tôi đã được an toàn ở chỗ anh.
Trần Luân ngạc nhiên:
- Chỉ như thế thôi?
- Ừm chỉ cần nhiêu đó thôi, Trình Ca tự biết cách đến đưa mẹ con tôi về.
Trần Luân khẽ cười nhẹ, hắn không hiểu hỏi:
- Cô tin tưởng anh ta đến mức độ đó sao?
Tôi gật đầu, thành thật nói:
- Yêu nhau phải tin tưởng nhau, nếu đến cả việc tin tưởng vào chồng mình tôi còn làm không được thì nói gì đến việc ra ngoài làm chuyện lớn lao chứ?!
Trần Luân lắc đầu, hắn ta cười khổ:
- Xem ra tôi hết cơ hội rồi, thật đáng tiếc..
Tôi nhìn hắn, trong mắt hắn hoàn toàn có sự tiếc nuối cùng thất vọng. Hắn...thật sự là một người tốt nhung tiếc quá tôi lại không thể yêu được người tốt này rồi, xem ra tên đàn ông xấu xa nào đó mới là gout của tôi.
- Cảm ơn anh, anh rất tốt!
Trần Luân cũng không nói gì khác, hắn gật đầu nhìn tôi thêm một lát sau đó đi ra ngoài.
Tôi khẽ thở dài, bàn tay lại vô thức vuốt ve bụng nhỏ phẳng lì. Trong đây ấy mà bây giờ đã có một sinh linh bé nhỏ, là mầm sống của tôi và Trình Ca.. thật sự tốt quá rồi!!
Nghĩ đến Trình Ca, tôi thoáng chốc cảm thấy rầu rĩ. Anh ấy đã nói với tôi rằng " Tam Như cố gắng tôi cứu em ", người khác có lẽ không biết nhưng tôi thì làm sao lại không biết được. Ngày trước tôi và anh từng chơi đùa với nhau về câu nói ẩn ý. Một câu nói dài nhưng đầu dòng mỗi câu sẽ mang một từ trọng điểm. Cũng giống như hôm qua khi Thanh Lam cho tôi xem đoạn video Trình Ca nói, ở mỗi câu anh luôn ngắt một nhịp mới nói tiếp. Đó chẳng phải là ý chính mà anh muốn biểu đạt hay sao?
Đùa sao, Thanh Lam cô làm sao cướp được ngay đàn ông của tôi được cơ chứ?!!
Sờ sờ bên hông, tôi cố chạm vào nơi có con chip boom nhỏ, chỗ đó da thịt nóng ấm khác lạ. Tôi không nghĩ rằng Thanh Lam lại có thể dùng thủ đoạn cực đoan đến mức độ này để đối phó với tôi và Trình Ca. Chắc hẳn con chip boom này chỉ có thể ngắt mạch chính mới có thể tháo gỡ được, nếu không thì với thủ đoạn của Trần Luân có thể ngồi nhìn con chip boom vẫn ngang nhiên trong người tôi sao. Còn nữa Trình Ca nếu không vì sự an nguy của tôi thì nhất định đã cho Thanh Lam một nhát ngay tim rồi, với tính cách của anh mà làm những việc dưới sự sai khiến của người khác thật sự là điều tệ hại..
Khẽ nhếch môi cười, Thanh Lam này, tôi phải tự tay xử lý ả ta mới cảm thấy sảng khoái!
An yên dưỡng thai ở biệt thự của Trần Luân, mỗi ngày đều ăn ngủ đúng giờ, chiều chiều còn được Trần Luân đưa đi dạo ăn uống vui vẻ. Tôi cũng rất phối hợp với hắn, vì nếu không làm thế Thanh Lam kia sẽ nghi ngờ. Họa may cô ả kích động ấn một nút chắc tôi thịt nát xương tan không còn lưu lại một cọng lông trên cõi đời này rồi quá.. Eo con tôi vẫn còn chưa ra đời đâu nha!!!
Hôm nay Trần Luân đưa tôi đi ăn hải sản, trong phòng VIP của nhà hàng là một đội ngũ bác sĩ sản khoa đang túc trực. Thấy tôi đến mọi người không hẹn mà im lặng thăm khám thai kỳ cho tôi và bé con. Người ngoài không biết nhưng tôi có thể biết được nhà hàng này là của Trình Ca, anh sắp xếp cho tôi đến đây với mục đích an toàn là chính. Thanh Lam cực đoan và nguy hiểm, cô ta có thể cài người theo dõi tôi và Trần Luân ở bất cứ chỗ nào.
- Cô Như, cô và đứa bé đều khỏe, bước sang tháng thứ 3, thai tương đối ổn định nhưng cô vẫn nên chú ý những thứ tôi dặn. Hiện tại cô không thể xem được hình siêu âm nhưng một thời gian sau ổn định lại tôi sẽ cho cô xem tất cả.
Tôi gật đầu, trong lòng vừa vui mừng vừa phấn khích..
Sau khi mấy vị bác sĩ đi được một lúc, thức ăn cũng được đưa lên. Trong phòng không còn ai, tôi mới hỏi Trần Luân:
- Anh liên lạc với Trình Ca sao?
Trần Luân tách cho tôi thịt cua, hắn nhàn nhạt trả lời:
- Là hắn liên lạc cho tôi, ở đây là địa bàn của hắn.
Tôi gật đầu, hài lòng ăn một miếng thịt cua, đứa bé này tương đối ngoan ngoãn, ngoài việc mỗi sáng đánh răng sẽ nôn một chút thì cả ngày đều vui vui vẻ vẻ ăn uống ngủ nghỉ thoải mái. Tôi dạo này do ăn nhiều lại béo lên một chút, sắc mặt hồng hào, Trần Luân quả là nuôi khéo.
- Trần Luân, Thanh Lam cô ấy đáng sợ đến mức cả anh cũng phải kiên dè sao?
Trần Luân vẫn bộ dạng lộc vỏ tôm, hắn nói:
- Có thể nói thế, ngay cả Trình Ca cũng không lật được cô ta thì tôi không thể rồi. Nhưng mà Thanh Lam đáng lý không thể nào thần thông quảng đại đến mức khống chế được Vương Tuấn Trình. Chỉ là hiện giờ cô ta nắm giữ mạng sống của em nên không ai có thể đọng đến cô ấy. Con chip boom trong người em là hàng cực phẩm vừa được nghiên cứu.
Tôi ngạc nhiên:
- Tôi là người thử nghiệm đầu tiên sao?
Trần Luân gật đầu:
- Ừm, tôi và Trình Ca cũng không chắc nếu mổ lấy con chip boom ra có thật sự như lời Thanh Lam là phát nổ hay không nhưng dù sao cũng không nên mạo hiểm trên tính mạng của em.
Tôi gật đầu:
- Tôi cũng không muốn mấy anh mạo hiểm trên người tôi đâu, tôi vẫn còn muốn ăn thịt cua đến khi răng rụng đấy. Nhưng mà Thanh Lam cô ta là ai, trước kia tôi nghe Sói nói cô ta là đào cao cấp được Trình Ca đào tạo lên mà, mà hình như cũng có quan hệ tình cảm với anh mà?
Trần Luân giống như chột dạ, hắn nhét tôm đã lột vỏ vào miệng tôi, hắng giọng, nói:
- Ừ thì cũng có, cô ta cũng là tiếp cận tôi lấy con chip kia, nhưng mà tôi chỉ thích thú với thân thể cô ta chứ không đến mức yêu thích mà buông bỏ phòng bị như khi gặp em, cho nên đừng đánh đồng, chẳng ai giống em được cả.
Tôi nghẹn họng, e hèm một tiếng, nhai nhai com tôm:
- À ừ anh đừng nhắc chuyện con chip, tôi cảm thấy áy náy..
Trần Luân nhìn tôi, ánh mắt anh dịu nhẹ đi rất nhiều.
- Con chip đó vốn cũng là điều phiền phức, em lấy đi nhưng không lấy mạng của tôi là đã tốt rồi, tôi chưa bao giờ trách em.
Tôi lại lột cho hắn một con tôm nhỏ, đưa vào miệng hắn, vui vẻ nói:
- Cho anh, tôi đền bù con chip cho anh bằng một con tôm, được chưa?
Trần Luân thoáng bật cười:
- Quá chênh lệch nhưng mà tôi chấp nhận haha..
Nhai nhai xong con tôm, Trần Luân nghiêm túc nói:
- Thanh Lam trước kia là người của Trình Ca nhưng sau khi hắn không điều cô ta làm việc nữa thì dần như cô ta liền biến mất khỏi giới giải trí nhưng theo tôi đoán thì tình cảm của Thanh Lam giành cho anh ta vẫn không thay đổi, có thể nói là cô ta yêu Tuấn Trình thật lòng. Tôi có nghe nói lúc em và Trình Ca ở bên nhau cô ta có qua lại với một người đàn bà bí ẩn, không biết là mối quan hệ gì nhưng khi người đàn bà đó trả thù vài tên máu mặt trong bữa tiệc của Quách Thọ thì bà ta biến mất. Sau đó hình như tổ chức bí ẩn kia rơi vào tay Thanh Lam và xảy ra loại chuyện như bây giờ.
Tôi nheo mắt:
- Nếu nói thế chẳng phải Thanh Lam đang lợi dụng người đàn bà kia sao?
Trần Luân gật đầu:
- Có thể, người đàn bà kia mất tích ít nhiều cũng liên quan đến Thanh Lam. Bên phía Trình Ca đang cho người tìm kiếm, bà ta cũng chính là người chế tạo ra loại chip boom này. Nếu tìm được bà ta thì mạng của em xem như được giữ và em cũng có thể quay về bên tên họ Trình... Nhưng mà tôi lại không muốn em phải đi, dù là nuôi em hay con em tôi cũng cảm thấy vui vẻ..
- Trần Luân, anh tội gì phải làm vậy...
Trần Luân cười nhạt, giọng anh bất lực thật sự:
- Hết cách rồi, tôi không kìm được tình cảm với em..
Tôi hít vào một hơi, nhìn hắn ta, lòng tôi bất giác lại khó chịu. Tình cảm vừa thiêng liêng vừa là thứ gây mê mù quáng nhất trên đời này. Trần Luân đi đến bước này đã là điều không dễ, nếu tôi là hắn tôi chắc sẽ không để cho hắn phải rời xa tôi..Nhưng mà có nhốt tôi cả đời thì tôi vẫn chỉ yêu Trình Ca, ai bảo là do anh ấy hành hạ trái tim tôi trước chứ.
Thở dài một hơi, trong lòng tôi thầm gào thét:
- Trình Ca đầu đất, anh không mau cứu em thì em sẽ gả cho người khác đấy, con anh cũng sẽ gọi người ta là bố đấy. Anh còn chậm chạp lề mề thì sẽ mất vợ như chơiiiiii......
Bên trong biệt thự Trình Ca, một người đàn ông đẹp trai tuấn tú chắc đang hắc xì dữ dội!
📕📕📕
TRUYỆN: MỘT ĐỜI THƯƠNG.
CHAP 19 - CHAP CUỐI.
Trần Luân thấy tôi một chút lo âu cũng không có, hắn khó hiểu, hỏi:
- Em không sợ sao, Trình Ca vẫn còn ở bên cạnh Thanh Lam đó?
Tôi cười tủm tỉm, lại nhai nhai con tôm nhỏ:
- Thì sao dù gì giờ tôi cũng không về được, trong bụng lại có đứa nhỏ, không vui vẻ thì có lỗi với con lắm.
Trần Luân lắc đầu, chắc hắn cũng không còn lời gì để nói về tôi nữa rồi.
Thấm thoắt cái đã gần thêm 3 tháng nửa trôi qua, Trình Ca vẫn âm thầm sắp xếp người hỗ trợ và bảo vệ cho tôi. Chỉ có điều tôi và anh kể từ hôm cưới hụt kia thì đến bây giờ hơn 6 tháng rồi vẫn chưa được gặp nhau. Nhiều lúc nhớ anh đến điên lên tôi chỉ có thể lên mạng internet, tìm kiếm một vài tấm ảnh hiếm hoi của anh để ngắm. Mặc dù nhìn ảnh cũng không thỏa được nỗi nhớ nhưng có còn hơn là không được thấy mặt.
Bụng nhỏ cũng đã lộ ra, cái bụng bé bé nhìn đáng yêu, buồn thì buồn đến phát ngu người nhưng bản thân tôi cũng không để cho con tôi chịu thiệt thòi, vẫn hàng ngày ăn nhiều ngủ kỹ. Một bên được Trần Luân bảo vệ đến con muỗi cũng không tiếp cận được, tôi cảm thấy thật sự sắp nuôi tôi tròn trĩnh đến lăn được trên đất rồi.
Nhưng mà chắc do số hay sao ấy, tôi dù tốt lành đến mấy cũng không thể nào yên ổn lành lặng một cách nghiêm túc được.
8 tháng mang thai, bụng tôi lộ rõ một vòng tròn nhỏ, Trần Luân lại cực kỳ bảo hộ gắt gao, chưa kể bên ngoài Trình Ca cho phong tỏa tin tức nghiêm ngặt. Hiện tại Thanh Lam vẫn như con hổ điên, cô ta đi đâu cũng kè kè công tắt con chip nổ trong người, chỉ cần quên quên ấn vui thôi cũng khiến tôi nổ banh xác không thu được hình dạng. Có lúc tôi cầu trời khấn phật cho bản thân mình bình an đến lúc sinh con ra, như thế có nổ tan tôi cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.
Không cầu thì thôi mà cầu là ngay đúc, ngay đến nỗi 8 tháng cũng phải sinh con cho bằng được...
Mọi thứ vẫn tốt lành đến giữa tháng thứ 8 của thai kỳ, bụng tôi tụt xuống hẳn, chân cũng phù lên trong rất khó coi. Bác sĩ có khám qua, bà cũng cho tôi biết là hiện tại vẫn ổn, các thai phụ đều phải trãi qua như thế mới sinh được. Mặc dù mệt mỏi cùng khó chịu nhưng bản thân tôi vẫn rất vui vẻ vì sắp gặp được con.
Phòng sinh cũng được sắp xếp chu đáo ở biệt thự, vì với tình trạng của tôi hiện tại không đi ra ngoài được, Thanh Lam vẫn không biết là tôi có thai nếu cô ta biết thì mọi chuyện sẽ càng nguy hiểm hơn nữa.
Sáng chủ nhật đang ngồi cho cá ăn trong vườn, Trần Luân thấy tôi gấp gáp đến mức xém va vào mõm đá bên cạnh. Tôi cười cười nhìn hắn, trêu:
- Anh làm gì mà như ma đuổi vậy?
Trần Luân nắm lấy tay tôi:
- Đi mau, Trình Ca tìm được người đàn bà của Thanh Lam rồi, em đi mau, đi mau.
Tìm được rồi sao??
Tôi hốt hoảng:
- Trình Ca đâu?
Trần Luân vừa kéo tay tôi vừa nói:
- Hắn đang đến bệnh viện, em nhanh lên, khó khăn lắm mới bẫy được Thanh Lam đi xa, nếu không kịp sẽ nguy hiểm cho em lắm.
Thấy bộ dáng gấp gáp của Trần Luân mà tôi cũng gấp gáp theo. Ôi sợ quá, nếu giữa chừng bà cô Thanh Lam phát hiện "bùm" một phát, thịt của tôi ai gom lại được đây???
Càng nghĩ càng hoảng, bước chân tôi nhanh hơn cả Trần Luân, lại xui xẻo đến mức vấp phải hòn đá nhỏ lẫn trong cỏ xanh té nhào lên phía trước.
- Ngọc Châu, cẩn thận...
Không kịp cẩn thận nữa rồi!
Uỳnh một cái, cả thân hình đồ sộ của tôi ngã nhào, Trần Luân với tay lên chụp lấy nhưng rất tiếc chỉ kéo được góc váy còn lại đều theo tôi lăn xuống nền đất.
Trong bụng truyền đến từng cơn đau co rút, toàn thân tôi như ngây dại, trên trán mồ hôi chẳng biết từ khi nào lại tuông ra như mưa trút nước. Một tay đặt lên bụng, tay còn lại cố chống đỡ để đứng lên..
"Ào" dưới hạ thân một dòng nước nóng ấm chảy ào ra, tôi hoảng lên đưa tay sờ sờ, một dịch nhầy nhầy pha chút màu mâu đỏ..
- Trần Luân... sinh...sinh...
Tôi nói không nên lời nữa rồi, Trần Luân càng hoảng loạn, anh một tay ôm lấy tôi lên xe, miệng hét to:
- Gọi tất cả theo tôi đến bệnh viện.
5,6 chiếc xe sang trọng được đánh ra từ nhà xe, tôi lúc này đang đau đến vật vã, bụng đau quá, lại có cảm giác như dưới thân đang có gì đó muốn chui ra... Tôi không nhịn được gồng mình xém chút nữa là rặn sinh theo cơn co của tử ©υиɠ.
- Ngọc Châu, em cố lên, tôi đưa em đến bệnh viện, em cố lên.
Bàn tay tôi víu chặt vào tay hắn, lúc bấy giờ trong đầu chỉ còn duy nhất hình ảnh của Tuấn Trình... Bởi vậy mới biết, phụ nữ khi sinh cần nhất người đàn ông của mình là vì sao? Cái cảm giác sợ hãi, lo âu cùng bất lực như khiến bản thân không chịu nổi nữa, giờ phút này chỉ còn nhớ đến người từng yêu thương, từng nâng niu mình hết lòng...
- Trình Ca...Trình Ca... anh...ở đâu???
Trần Luân vội trấn an:
- Yên tâm yên tâm, tôi gọi cho hắn ta rồi, hắn ta sẽ đến ngay thôi.
Tôi gật đầu, cố ngăn lại cảm giác muốn sinh của mình. Tôi đây là sinh thiếu tháng, là sự cố ngoài ý muốn nếu giờ này còn cố sinh e là sẽ nguy hiểm đến tỉnh của mẹ con tôi.
Qua cái cảm giác đau đớn, tôi gần như muốn ngất đi, đôi mắt khép hờ, mặc cho Trần Luân bên cạnh vẫn nói chuyện không ngừng.
- Ngọc Châu, em mà ngất đi là không thể sinh con được, em quên là mình không sinh mổ được sao. Tỉnh lại đi, tỉnh lại...
Đại não như bừng tỉnh, tôi cố dùng chút lý trí cuối cùng, rút từ từ trên túi váy một con dao râm nhỏ, tự tôi đâm một nhát nhẹ vào tay mình để lấy lại sự tỉnh táo. Nhưng vì quá đau nên tôi không thể nhịn được rên lên một tiếng:
- Ư...
Trần Luân bắt lấy tay đang cầm dao nhỏ của tôi, hắn hét:
- Trình Ca khốn kiếp, giờ này anh vẫn chưa đến sao?
Từ xa một chiếc xe rầm rú chạy ngược chiều đến, tôi mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn nghe được vì động cơ xe quá mạnh.
Mắt nhắm tĩnh lặng, bên ngoài tôi nghe có tiếng ồn ảo huyên náo. Trần Luân đang nắm lấy tay tôi cũng buông ra, mãi một lát sau, một bàn tay to lớn nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng. Cảm giác ấm áp cùng mùi hương bạc hà thoang thoảng khiến tôi như bừng tỉnh..
Mở hờ đôi mắt nhìn thấy gương mặt quen thuộc của ai kia, trong lòng cuồng cuộn mừng rỡ như điên lên.
- Tam Như, anh đây, anh đến bên em đây.
Tôi khẽ gật đầu, dưới bụng lại thêm một cơn đau khúc thật mạnh, tôi không nhịn được nắm lấy tay anh siết chặt, miệng hét lên:
- Đau...đau quá... em muốn sinh...
Trình Ca hoảng loạn, anh ôm lấy tôi, hôn lên những giọt nước mắt mồ hôi đang chảy ra. Dựa vào lòng anh, tôi bất giác cảm thấy an toàn, an toàn đến nỗi muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc dài, thật dài...
Mắt khép lại, tôi chỉ còn nghe tiếng gào của Trình Ca:
- Tam Như, tỉnh dậy em, tỉnh dậy....
Khi tôi tỉnh dậy bên ngoài xung quanh vẫn còn tiếng nói chuyện rất ồn ào, bên hông truyền đến cảm giác đau đau khó tả. Thấy tôi nhíu mày tỉnh lại, có người hét lên:
- Sản phụ tỉnh rồi, tỉnh rồi..
Tôi nhìn nhìn xung quanh, đây hình như là phòng sinh, Trình Ca thấy tôi tỉnh, anh đang nói chuyện với ai đó cũng chạy ào đến.
- Anh đây, anh xin lỗi, xin lỗi em...
Tôi khẽ lắc đầu, giọng thì thào:
- Không...mà...
Một vị mặc áo bác sĩ đi đến, bà ấy nhìn tôi, thật ôn nhu nói chuyện:
- Cô Như, bây giờ cô cố gắng nghe theo chỉ đạo của tôi, đã thấy đầu đứa bé, cô có thể sinh được rồi nếu để lâu hơn nữa sẽ rất nguy hiểm.
Tôi gật đầu, hít vào một hơi thật sâu. Trình Ca vẫn luôn ở bên cạnh, anh nắm lấy tay tôi, luôn miệng nói chuyện:
- Anh không biết là con trai hay gái nữa nhưng mà chỉ cần em sinh ra thì trai gái gì anh cũng thương hết..
- Tam Như cố lên, con chip boom đã được lấy ra khỏi người em rồi, em phải cố lên, Tam Như của anh mạnh mẽ lắm đúng không?
Tôi lặng im lắng nghe từng lời của anh nói, một tay ôm chặt vào thành giường, tay còn lại nắm lấy tay Trình Ca thật chặt. Bản thân sau mấy lần rặn sinh nhưng không thành, tôi gần như kiệt sức rồi. Đôi mắt nhắm hờ, bụng lại đau đến muốn ngất đi..
- Sản phụ cố gắng, thấy đầu đứa bé rồi, cô phải cố lên, cố lên.
Bên tai vẫn nghe được một giọng nói khác:
- Lần này không được nữa, chuẩn bị phòng mổ cho tôi.
Nghe đến phòng mổ, tôi như vựt dậy, bao nhiêu câu nói của Trình Ca khi nãy hình như tôi không còn nhớ cái gì. Tôi chỉ nhớ là tôi không được sinh mổ, nếu sinh mỗ dùng dao kéo có thể kích nổ con chip boom.
Toàn thân run rẩy sợ hãi, Trình Ca ở bên ôm chặt lấy tôi, anh hôn lên trán tôi, giọng anh run run:
- Như.. em là tất cả của anh...em cố lên....
Tôi dùng hết sức ngẩn đầu lên nhìn, vị bác sĩ như hiểu ý, bà giữ hai chân tôi, hét to:
- Lần này không được nữa thì tôi cho cô ăn dao, cố lên, đừng làm tôi thất vọng.
Tôi gật đầu, hít một hơi thật sâu, lại hít thở theo chỉ dẫn của bác sĩ.
- Rặn đi!
Tôi dùng hết sức, đẩy người rặn một hơi thật mạnh....
- Ra rồi, chút nữa, ra rồi...
Một vị y tá đè lên bụng tôi, bà nhồi mấy cái, từ trong cơ thể như có cái gì đó chảy tuột ra.. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn xuống dưới, đứa bé đỏ hỏn nhăn nheo...
- Tam Như giỏi lắm, em giỏi lắm!
Trình Ca hôn lên trán tôi, anh lau đi những giọt mồ hôi còn đọng trên má...Qua rồi... mệt mỏi qua rồi..
- Ngủ đi, ngoan, ngủ đi...
Tôi gật đầu, bây giờ có muốn thức nhìn con tôi cũng không đủ sức, ngủ phải ngủ một giấc thật tỉnh táo thôi.
Bên tai lại vang lên tiếng em bé khóc:
- Oa..oa..oa..
- Chúc mừng anh chị, là một bé gái 2kg9, đáng yêu lắm...
- Con gái sao, thật sao, Tam Như....
Thôi, nói quá nhiều rồi, tôi đi ngủ đây!!!
Sau một giấc ngủ dài, lúc tôi tỉnh dậy đã là một ngày sau. Nhìn ngó xung quanh, căn phòng màu hồng đầy đủ tiện nghi, bên cạnh giường tôi nằm còn có một chiếc nôi màu hồng nhỏ.
Chống tay ngồi dậy, tôi muốn xuống giường xem con, nhưng vừa mới cử động đã thấy khó chịu vùng thân dưới.
Ưm một tiếng, tôi cố ngồi dậy, dù đau cũng phải nhìn con tôi chứ. Đứa bé nhỏ xíu quấn trong khăn màu hồng, trân đầu đội cái mũ hồng tai thỏ, bao vớ cũng một màu hồng nốt. Tôi cười cười, lắc nhẹ cái tay của con:
- Con gái ơi, mẹ đây.
Bên ngoài có tiếng mở cửa, giọng người đàn ông quen thuộc vang lên:
- Con gái nhỏ ơi, bố đem sữa cho con đây..
Tôi nhìn anh, một thân sơ mi đen quần âu đen thẳng tắp, trên tay lại cầm bình sữa màu hồng nhỏ lắc lư. Không nhịn được buồn cười, tôi khẽ mỉm cười..
- Như, em tỉnh rồi thì nằm đó đi đừng ngồi dậy, dì Bạch nói vừa sinh không được cử động nhiều.
Anh đi đến chỗ tôi, ấn tôi nằm xuống, bàn tay anh vuốt mấy lọn tóc bết dính trên đầu, giọng anh nhu mì gương mặt hiền dịu:
- Bà xã anh, đợi vài hôm nữa anh thay em gội đầu, chắc khó chịu lắm đúng không?
Tôi nhìn anh, chẳng biết có phải sự thật không nữa, sờ sờ bên hông, chỗ đó đã không còn u u của con chip, tôi mới nhớ ra rằng, à thì ra lúc sinh Trình Ca có nói con chip được lấy ra là thật.
- Con chip làm sao lấy ra được?
- Là anh tự tay lấy ra.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao...không phải lấy ra là sẽ phát nổ sao?
Trình Ca có chút buồn bực, anh nói:
- Cô ta lừa anh.
- Lừa???
Trình Ca kéo ghế ngồi bên cạnh tôi, anh nắm lấy tay tôi, nói:
- Ừ con chip boom đó thực sự là sản phẩm mới của tổ chức A nhưng chưa thử nghiệm trên người. Vì anh không chắc chắn nên không dám để em liều lĩnh, mấy tháng qua anh cho tìm người đàn bà kia, rốt cuộc cũng tìm được. Lúc tìm được người, anh cho Sói đem bà ta đến bệnh viện, còn em thì được Trần Luân đưa đến. Thế nhưng thực sự thì con chip không thể phát nổ vì công tắt Thanh Lam đang giữ là không liên quan, công tắt chính nằm ở chỗ người đàn bà kia.
Mặt tôi trắng bệch, mấy tháng vừa qua là tôi sống vì niềm tin rồi. Nếu chẳng may người đàn bà kia không biết mà ấn chơi thì có phải là chết tôi không chứ?
- Con khốn Thanh Lam này...
Nghe tôi giận mà chửi một câu, Trình Ca liền cuốn quýt ngăn lại, anh vuốt ngực tôi cho thông khí lại nói:
- Đừng, tuyệt đối đừng tức giận. Em vừa sinh không được kích động nhiều, ngoan, nghe anh nằm yên trên giường nghỉ ngơi. Sau khi ra tháng, anh sẽ để em tự mình giải quyết cô ta, được không?
Tôi gật đầu, miệng vẫn thở phì phò tức tối.. bên ngoài lại nghe ồn ào huyên náo:
- Con gái nhỏ ơi, bố nuôi đến đây..
Một thân âu phục nữa đi vào, tay thì bỉm tay lại quần áo, tên Sói gương mặt vui vẻ cứ như vợ anh ta vừa sinh.
Tôi thầm gào thét trong lòng, con gái tôi ở chung với tên này chắc không thể trưởng thành một cách đường hoàng được quá.
Kéo kéo áo Trình Ca, tôi khẽ nói:
- Em quan ngại tên này quá!
Trình Ca cũng lắc đầu:
- Hết cách rồi, cậu ta đòi làm bố nuôi con bé, anh không cho cậu ta liền dùng súng muốn tự sát...
Mẹ, rõ là tên biếи ŧɦái mà!
- Sói, anh để dì Bạch đến chăm cho bé đi, anh là đàn ông thì chăm nom kiểu gì được?
Tên Sói vẫn vui vẻ đung đưa gấp quần áo:
- Tôi làm được, con gái tôi, tôi chăm thôi.
Con gái hắn, chắc hắn đẻ ra quá??!!
Đang định gây nhau một trận, lại bị Trình Ca ngăn lại, anh khẽ nói:
- Cứ để cậu ta điên một mình đi, không cần lo.
Tôi gật đầu nhìn theo bóng lưng anh, anh một thân cao lớn có chút gầy gò đang dịu dàng ôm lấy bé con từ trong nôi ra, một tay anh vỗ mông con, tay còn lại ôm con thật chặt để con tựa đầu vào ngực anh...Dưới ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, anh vừa bồng con đến gần tia nắng, vừa ngọt ngào nói:
- Tiểu bảo bối ơi, tắm nắng một chút nhé!
Bé con cọ quậy ưỡn người như đồng ý, sau đó lại ngoan ngoãn chu môi mặc cho Trình Ca làm ra cái hình dạng gì... Một bố một con gái cười cười thâm tình như một cặp tình nhân đang âu yếm...
Trong lòng tôi khẽ trùng xuống, đến bao lâu thì cuộc sống tôi mới được bình yên thật sự?
Lại khẽ mỉm cười, nếu bình yên quá thì chẳng còn là Tam Như nữa rồi. Ông Trời cho tôi số phận, Trình Ca lại sắp đặt lại một số phận khác nữa cho tôi.. Nếu như không có anh ấy thì đã chẳng có tôi cũng sẽ không có bé con bây giờ.. Cuộc đời này tôi nợ anh ấy quá nhiều, vừa nợ ân tình lại như nợ cả mạng sống...
Nhân sinh của tôi vốn khắc nghiệt nhưng vì có anh ấy mà trở nên lương thiện hơn rất nhiều. Nếu có kiếp sau nữa tôi vẫn nguyện ở bên cạnh anh ấy, có khổ đau nghèo khổ tôi vẫn chịu...
Nếu không có anh sẽ không có em, nếu không yêu anh em cũng sẽ không yêu một ai, nếu ở bên anh là đau khổ em nguyện không cần giàu sang hạnh phúc!
Tôi yêu anh rất nhiều, rất rất nhiều!!!!
Vương Tuấn Trình - Tam Như.
12g15p 26-03-2019 - Hoàn chính văn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Một Đời Thương
- Chương 17