Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Đời Sủng Nịnh

Chương 33: C33: Phần 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lưu Trình và Trần Lập sau khi vào thăm Hàn Thiên Minh thì cả hai cũng đi ra phòng khác để nói chuyện. Sắc mặt của hai người họ lúc này thật sự nói ổn thì không ổn, nhưng ít nhất cũng đã đỡ hơn.

Lúc Lưu Trình vừa nhận được tin tức thì cả anh và Hạ Anh đều hoảng hồn. Bọn họ nhanh chóng trở về nước bằng cách nhanh nhất có thể. Trên đường đi cả hai người đều vô cùng bất an. Lưu Trình không thể nào tin nổi Hàn Thiên Minh có thể... Anh là một người cẩn thận như thế cơ mà. Làm sao lại bất cẩn đến thế. Mọi chuyện nhất định không hề đơn giản.

Sau khi về đến nơi, cả hai nhanh chóng đi đến địa điểm mà Trần Lập gửi định vị sẵn. Trên đường đến, Lưu Trình cũng đã cho người phong tỏa toàn bộ tin tức của Hàn Thiên Minh. Khi mọi chuyện vừa xảy ra, chưa ai kịp phản ứng thì cánh nhà báo đã nhanh chóng chạy đến nên mới có việc lên tin tức như vậy. Cũng may anh nhanh chóng phong tỏa các luồng tin tức nên không còn thông tin nào về vụ việc của Hàn Thiên Minh được đưa lên nữa.

"Thiên Minh cậu ấy đã gọi cho cậu ngay khi biết chiếc xe có vấn đề đúng không?" Đột nhiên Lưu Trình lên tiếng.

Trần Lập ngước lên nhìn anh.

"Phải. Cậu ấy đã gọi cho tôi."

Vài tiếng trước.

Khi Trần Lập đang ngồi xem tin tức trên máy thì đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Hàn Thiên Minh. "Quái, cậu ta gọi cho mình làm gì?" Nghĩ thế nhưng cậu nhanh chóng bắt máy.

"Sao đấy?"

"Trần Lập, có người giở trò với xe của tôi rồi." Giọng điệu của Hàn Thiên Minh cực kì căng thẳng. Điều đó làm cho Trần Lập hiểu rằng đây không phải chuyện đùa.

"Mẹ kiếp. Cậu đang ở đâu." Trần Lập đứng lên nhanh chóng lấy chìa khóa để đi đến chỗ Hàn Thiên Minh.

"Hiện tại đang ở con dốc gần biệt thự nhà cậu."

"Cậu cố gắng giảm tốc độ xe được không? Chờ tôi đến."

"Không được. Không kịp đâu. Có lẽ là sắp xảy ra tai nạn rồi. Cậu kiểm tra lại xe trong nhà cậu đi, nhớ phải cẩn thận. Sau đó đến đây, chiếc xe sẽ rơi xuống dưới vách nên cậu tìm người đến và đưa tôi đi trước khi cánh nhà báo đến kịp. Cứ làm như vậy trước rồi tính."

Trần Lập còn chưa kịp nói gì thì Hàn Thiên Minh đã ngắt máy. Cậu nhanh chóng chạy ra ga-ra kiểm tra xe 1 lượt. Quả nhiên 2 chiếc ở ngoài đã bị giở trò, phanh xe đã bị phá hỏng. Trần Lập lại vào trong lấy một chiếc Rolls-Royce ở tận phía trong để kiểm tra. Sau khi kiểm tra cẩn thận thì cậu nhanh chóng chạy đến địa điểm mà Hàn Thiên Minh nói trước đó. Đến nơi cậu đã thấy hai chiếc xe nữa đang ở đấy. Thấy Trần Lập đi đến, một người chạy lại.

"Anh Lập."

"Tìm được cậu ấy chưa?"

"Hiện tại vẫn..." Người kia còn chưa nói hết thì phía kia đã có người kêu lên:

"Tìm được anh Minh rồi."

Nghe vậy cả hai người họ nhanh chóng chạy đến. Nhìn thấy cả người đầy vết thương của Hàn Thiên Minh, đáy mắt Trần Lập liền tối lại.

"Mau đưa cậu ấy đi trước khi đám nhà báo đến."

"Dạ."

Rồi tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Bọn họ vừa đi thì xe của đám phóng viên cũng vừa hay đến nơi. Đi được một lát Trần Lập mới nhớ ra mình chưa xử lí chiếc xe của Hàn Thiên Minh. Nhưng bây giờ cũng không thể quay lại được. Đành vậy, cậu liền liên hệ với Lưu Trình. Vừa nói cho anh biết về tình hình của Hàn Thiên Minh vừa bảo anh nhanh chóng phong tỏa tin tức.

Trần Lập không đưa Hàn Thiên Minh đến bệnh viện của Hàn thị mà đưa đến bệnh viện tư của ba người bọn họ. Khi Hàn Thiên Minh được đưa vào phòng cấp cứu, Trần Lập ngồi thẫn thờ bên ngoài. Cậu cứ nhìn chằm chằm lên chiếc đèn trước cửa phòng cấp cứu.

"Mẹ nó, Hàn Thiên Minh cậu nhất định phải bình an. Gia Nhi vẫn còn chờ cậu đấy."

Đầu óc Trần Lập lúc này thật sự rất rối. Từ lúc nhận được cuộc gọi của Hàn Thiên Minh cậu đã chẳng thể bình tĩnh nổi nữa rồi.

Đối với cậu, Lưu Trình và Hàn Thiên Minh không chỉ là những người bạn. Bọn họ thực sự là gia đình của nhau. Mỗi người bọn họ đều có những điều không thể chia sẻ với gia đình. Có những thứ chỉ ba người bọn họ biết. Bọn họ chia sẻ với nhau mà thôi. Tình cảm của bọn họ thật sự là vô giá.

Vậy mà ngay lúc này đây, cậu lại chẳng thể làm gì để có thể giúp Hàn Thiên Minh. Cậu học y làm gì khi mà đứng trước những người thân thiết với mình như vậy lại không thể giúp họ giành giật sự sống cơ chứ. Trần Lập không trực tiếp phẫu thuật cho Hàn Thiên Minh vì khi nhìn thấy anh như vậy, cơ thể cậu dường như không thể linh hoạt mà thực hiện được ca phẫu thuật đó. Đến tận khi ngồi đây, tay Trần Lập vẫn không ngừng run lên.

Một lát sau đèn phòng cấp cứu cũng tắt. Trần Lập nhanh chóng đứng lên đi đến. Bác sĩ nói với cậu.

"Cậu Thiên Minh bị thương khá nặng ở phần đầu. Hiện vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Nhưng nhìn chung thì mọi thứ đã ổn rồi. Cậu cứ chăm sóc cậu ấy thật tốt là được."

"Cậu ấy... Khi nào thì tỉnh lại?"

"Cái này không thể nói trước được. Nhưng dài nhất có thể là một năm."

Một năm. Trần Lập yên lặng. Không biết cậu đã suy nghĩ gì đó. Rồi Trần Lập nói:

"Cậu cứ đưa cậu ấy vào phòng chăm sóc đi."

"Vậy tôi đi đây."

Trần Lập đưa mắt nhìn Hàn Thiên Minh bị đẩy đi. Sau đó anh liền đi ra ngoài, lái xe đến nhà Gia Nhi.

----

"Vậy chắc các cậu đã biết người giở trò là ai rồi đúng không?" Lưu Trình nói.

"Ừm."

"Là Cố Tử Lâm?"

"Theo suy đoán hiện tại là vậy."

"Vậy còn hộp đen trong xe của Thiên Minh đâu?"

"Thằng Tâm đã mang đi hồi phục rồi."

"Không đúng. Không phải hắn còn phá 2 chiếc xe kia của cậu sao?"

"Khổ nỗi hắn trùm kín người, không thấy được."

"Vậy để tôi đi đến chỗ thằng Tâm xem sao."

"Cùng đi đi."

Rồi hai người cùng rời khỏi bệnh viện.

---

(Truyện thuộc quyền sở hữu trí tuệ của thuytrang419)

----

Tối đó Hàn Thiên Minh được đưa đến một phòng chăm sóc tốt hơn. Cả Gia Nhi và Hạ Anh đều ở lại trong đó chăm sóc cho anh. Gia Nhi có nói Hạ Anh cứ về, mai lại đến nhưng cô sợ Gia Nhi ở đây một mình rồi lại suy nghĩ linh tinh, lại khóc một mình. Vậy nên cả hai cùng ở lại.

Đến khuya, Lưu Trình và Trần Lập cũng quay về. Nhưng nhìn thấy Gia Nhi và Hạ Anh đang ngủ ở trong thì bọn họ không vào nữa mà đứng bên ngoài.

Sáng hôm sau thì gia đình nhà họ Lưu, họ Trần và cả họ Hàn cũng đến. Ngay cả ông cụ Hàn đã lớn tuổi cũng đến. Duy chỉ có một người không đến, đó là Hàn Thiên Phong.

Khi mọi người đến thì trong phòng chỉ có Gia Nhi và Hàn Thiên Minh thôi. Hạ Anh đã được Lưu Trình đưa về nhà. Một phần vì anh lo cô mệt nên muốn cô về nhà nghỉ ngơi. Một phần vì không muốn chạm mặt với Hàn Thiên Phong. Để tránh các phiền phức không đáng có mà thôi.

----

Hai ngày sau, Phùng Khích và Triệu Thanh cũng đến thăm Hàn Thiên Minh. Sẵn tiện còn mang theo cả file trong hộp đen của xe Hàn Thiên Minh đến. Thấy Phùng Khích, Lưu Trình liền nói:

"Cũng phải cảm ơn Phùng Khích vì đã cung cấp bằng chứng để có thể đưa Cố Tử Lâm ra ánh sáng pháp luật."

"Lưu tổng nói quá. Việc nên làm thôi ạ."

Bọn họ ngồi xem file mà Triệu Thanh mang đến. Trong màn hình, một người đã đi đến xe của Hàn Thiên Minh giở trò. Sau khi xong việc, hắn còn ngước nhìn camera. Là Cố Tử Lâm. Hắn không che mặt, không lẩn tránh mà nhìn thẳng vào đó. Hắn còn mỉm cười đầy đắc ý. Rõ ràng là hắn cố ý để họ thấy. Đây không phải khıêυ khí©h sao?

Cố Tử Lâm đi ra ngoài, phía trước xe, có một người thanh niên đang đứng nói chuyện với hắn. Đột nhiên Phùng Khích lên tiếng.

"Tôi biết cậu ta. Cậu ta từng là người của Cố Tử Lâm. Sau đó vì một số lý do mà đã rời đi."

Ngày trước tên này rất thân cận với Cố Tử Lâm, nhưng không hiểu vì lí do gì mà lại rời đi. Hóa ra là để qua đây làm gián điệp. Chỉ tiếc là Trần Lập và Hàn Thiên Minh bàn chuyện không bao giờ bàn ở nhà nên hắn không thể cung cấp được manh mối gì cho Cố Tử Lâm cả. Chỉ cho đến ngày hôm đó hắn đã đi theo và biết được hai người đang gửi các tài liệu về Cố Tử Lâm đi. Hắn liền đi thông báo. Không những thế còn giúp Cố Tử Lâm trả thù hai người bọn họ.

Lưu Trình nhìn Trần Lập. Cậu liền hiểu ý.

"Tôi ra ngoài gọi điện thoại một lát. Mọi người cứ tiếp tục đi." Nói rồi cậu nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong này mọi người vẫn đang suy nghĩ. Bây giờ đã có bằng chứng nhưng bên phía cảnh sát mấy ngày nay vẫn chưa tìm ra Cố Tử Lâm. Nếu giờ đưa file này thì cũng không có ích gì cả. Hiện tại chỉ có cách phải tự tìm hắn mà thôi.

Gia Nhi nói:

"Hay là để em liên lạc với anh ta thử xem?"

"Không được."

"Sao vậy anh hai?"

"Hiện giờ hắn chắc chắn biết em đang cùng bọn anh cố gắng tìm tung tích của hắn. Vậy nên hắn sẽ không dễ dàng mắc bẫy như vậy đâu."

Trần Lập từ bên ngoài đi vào cũng nói:

"Đúng thế. Hơn nữa nếu như hắn có đồng ý nghe máy hoặc gặp em thì cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Chuyện lần trước em vẫn chưa quên chứ."

"Chuyện gì?" Lưu Trình không hiểu cậu đang nói gì thì hỏi lại.

"Sau này tôi sẽ nói cho cậu biết."

Trong lúc mọi người đang phân vân thì Phùng Khích nói:

"Tôi biết một người có thể khiến Cố Tử Lâm tin tưởng."

Nghe vậy Triệu Thanh liền nói:

"Em không được."

"Không phải em. Cố Tử Lâm đã nghi ngờ em rồi."

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Phùng Khích. Cậu từ từ nói:

"Cậu Thiên Phong."
« Chương TrướcChương Tiếp »