Chương 33: Âm Mưu

Rầm một tiếng, đĩa cơm trong tay cô rơi xuống đất, giống như rơi vào hầm băng, từ đầu đến chân cô cảm thấy một trận ớn lạnh thấu xương, như thể toàn bộ cơ thể cô trái tim đã bị đóng băng và mất đi nhịp đập.

"Cô có nghe không? Cô Doãn?"

"Tôi...đang nghe, địa chỉ, tôi đến ngay."

Bàn tay Doãn Nguyệt Khuê run rẩy, toàn thân cũng run rẩy. Biết được địa chỉ, cô cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi tiểu khu.

Dọc đường, làm sao cô lái xe đến chỗ Vũ Ngang nói, đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt đã tái nhợt không còn chút máu.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, anh đã lái xe mười năm rồi, lẽ ra không nên như vậy.

Cô có cảm giác niềm vui tột độ sinh ra nỗi buồn, có lẽ sắc đẹp ông trời ban cho quá ngắn ngủi, cô cay nghiệt nhận lại.

Nhưng cô không cho phép.

Anh ấy nhất định vẫn khoẻ, nhất định không sao!

Vào giây phút cuối cùng, cô tưởng tượng rằng dù có một con dao trên trời, anh cũng sẽ về nhà ăn cơm, nhưng vào lúc này nó lại trở thành một tình huống khác, đó là ngay cả khi có một con dao trên trời rơi xuống, cô cũng phải chạy về phía anh.

Bây giờ anh thế nào?

Có phải nó đang nằm trên vũng máu, đã được đưa lên xe cấp cứu hay đang trên đường đến bệnh viện?



Cô chỉ hi vọng không chỉ có anh bảo vệ cô mỗi khi cô gặp nguy hiểm, mà điều cô muốn là cô cũng sẽ bảo vệ anh bất kể cần hay không cần.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ bảo vệ anh cả đời, nếu vận mệnh thật sự quá khắc nghiệt, sống chết có nhau cũng không sao.

Không ngờ cô đã nghĩ đến mọi hậu quả liên quan đến sự an nguy của anh, lại không ngờ rằng mình lại rơi vào bẫy của người khác.

Quan tâm dẫn đến hỗn loạn, lo lắng cũng vậy, cô vẫn rất thận trọng dù sao co sống trong hoàn cảnh như vậy , cũng biết lòng người hiểm độc, nguy hiểm khắp nơi.

Nhưng mọi thứ liên quan đến anh đều khiến cô mất cảnh giác để cho người khác lợi dụng.

Khi Doãn Nguyệt Khuê đến địa điểm người kia báo, phát hiện đó là một vùng ngoại ô không có người ở, cô không nhìn thấy hiện trường vụ tai nạn xe hơi, nhìn thấy hàng xe địa hình trước mặt, cô đã tin chắc rằng có điều gì đó không ổn

Cô không xuống xe, mà nhanh chóng quay đầu xe và lái về

Một số xe địa hình chạy hai bên trước và sau cô, ngay lập tức bao vây cô.

"Doãn tiểu thư, yên tâm, đừng sợ, cũng đừng làm càn, chúng tôi chỉ là muốn nhờ cô một chuyện."

Lục Chấn Nam ngồi trên một trong những chiếc xe địa hình phát ra tiếng nói.

Doãn Nguyệt Khuê không cho phép bất cứ điều gì xảy ra với mình, bởi vì Lục Minh Phong nhất định sẽ buồn nếu có chuyện gì xảy ra với cô.

Cô cũng không cho phép mình chưa kịp mặc váy cô dâu đã xảy ra tai nạn, khi anh không ở bên cạnh nếu cô dễ chết như vậy chỉ càng chứng tỏ cô là một kẻ phế vật.