Chương 1: Tôn Mịch

Thành phố Hải Thành giống như đang khóc cho một câu chuyện buồn của người nào đó, trận mưa kéo dài từ rất lâu cho đến hết cả đêm.

Tôn Mịch tay cầm điếu thuốc lá nhẹ hút một hơi trông thật trầm tư tỉnh lặng, trong ánh mắt nàng giống như chứa đựng nỗi u buồn thầm lặng khó nói ra.

"Reng..reng.." chuông điện thoại reo lên như phá tan bầu không khí tĩnh lặng, lạnh lẽo êm điềm.

"Alo ?" Giọng nói mềm mại pha trộn một chút hương vị thuốc lá lạnh lùng.

"Mịch Nhi..ngày mai là ngày cưới của em gái con nhớ đến đúng giờ đấy"

Giọng nói phía đầu dây bên kia trông thật xa lạ, càng làm cho nàng cảm thấy chán nãn không muốn nói, chỉ nhỏ giọng "ừ" nhẹ một tiếng rồi cúp máy.

Nàng là Tôn Mịch - hai mươi lăm tuổi, được họ nhận nuôi năm bảy tuổi tại cô nhi viện Hiên Phúc. Nếu nói là con nuôi thì chỉ trên danh nghĩa mà thôi, từ khi cô về nhà họ Hà thì không khác gì một đứa người ở cả.

Năm cô mười bảy tuổi đã tự lập và rời khỏi ngôi nhà đáng sợ đó và bước vào ngành giải trí, đến nay cũng đã một thời gian dài nhưng cô đến một vai diễn ra hồn cũng chẳng có.

Ngày mai là ngày cưới của Hà Uyên, là người chèn ép bắt nạt cô nhiều nhất trong nhà họ Hà, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ ác độc chẳng khác gì rắn độc cả.

Có lần, Tôn Mịch bị Hà Uyên đẩy xuống hồ bơi suýt nữa thì ngột nước mà chết, đã vậy người bị mắng lúc nào cũng là cô. Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến Tôn Mịch đau đầu khó chịu.

Ngày hôm sau, lễ cưới của Hà Uyên và cậu ấm Ngô Thiết Vân được tổ chức một cách khá tráng lệ, cả Hải Thành thành phố này hầu như ai cũng biết.



Ngô Thiết Vân và Hà Uyên lẫn Tôn Mịch cùng nhau lớn lên, người được hứa hôn với Ngô Thiết Vân là Hà Uyên nhưng người mà anh ta thích lại là Tôn Mịch.

Ngày cưới trọng đại, chú rễ lại không quan sát tìm cô dâu mà lại nhìn ngó xung quanh tìm chị gái của cô dâu là Tôn Mịch, điều này nói ra đúng là một điều đáng để bàn tán mà.

Hà Uyên biết được tâm tư của Ngô Thiết Vân ra sao nên từ lúc nhỏ cô ta luôn tìm mọi cách làm cho anh ta và Tôn Mịch cách xa nhau. Bao gồm cả ý định khiến cho Tôn Mịch phải chết hay đau khổ.

Từ phía cổng, chiếc siêu xe màu xám số lượng có hạn đỗ trước cổng một cách thật hoành tráng nổi bật, Ngô Thiết Vân cười cười nhanh chóng đi ra đón vị khách quý do đích thân Ngô Gia mời.

Âu Trấn Phàm - người đàn ông được mệnh danh là ông hoàng tài chính của Đế Đô này, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền khiến ai nấy đều ngưỡng mộ, hầu như tất cả nữ nhân ở Đế Đô này đều mê đắm hắn đến mức điên dại khi nhìn hắn.

Nơi mà hắn đang đứng ngay lập tức được chú ý và hàng trăm ánh mắt đỗ dồn vào đó, nhưng hơn vài phút sau đó...một cô gái mặc một chiếc váy màu trắng kiêu sa đi vào, thần thái phải nói là xuất sắc.

Nữ nhân này mang vẻ đẹp sắc xảo mê hồn giống như một hồ ly chứa đựng nhan sắc khấy đảo tâm tư người khác, nhưng lại có cảm giác làm người ta phải e dè lo sợ vì ánh mắt mơ hồ lạnh như băng trôi vậy.

Ngay cả một người lạnh lùng kiêu ngạo như Âu Trấn Phàm cũng bị cuốn hút nhìn mãi không rời mắt khỏi cô. Ngô Thiết Vân đôi mắt sáng rỡ vừa định đi lại phía cô thì bị Ngô lão gia kéo tay áo lại, ánh mắt như dao thật đáng sợ.

"Âu thiếu đến tham dự đúng là một điềm vinh hạnh cho Hà Gia lẫn Ngô Gia chúng tôi..."

Ngô lão gia mặt mày tươi rỡ trước mặt Âu Trấn Phàm cẩn thận từng câu từng chữ, thái độ kiên nể hắn thấy rõ.

"Ngô tổng khách sáo rồi"

Âu Trấn Phàm nhẹ giọng một câu rồi nhanh chóng rời đi nơi khác, khi vừa quay người lại thì không thấy cô gái kia đâu nữa...khiến hắn có phần khó chịu.



Ở một nơi khác, Tôn Mịch đến phòng trang điểm của Hà Uyên nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào, cô nhẹ nở một nụ cười lạnh lùng ẩn chứa thứ gì đó mờ ảo.

"Lâu rồi không gặp..em gái"

Hà Uyên quay người lại có chút giật mình nhưng rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt lạnh lùng kiêu ngạo liếc qua cô.

"Tôi nghĩ chị không đến..làm tôi phải mừng hụt"

"Ngày cưới quan trọng của em gái mình..sao lại không đến cơ chứ"

Tôn Mịch vừa nói vừa đi lại gần, Hà Uyên nhìn cô có phần hơi lo lắng.

"Chị..tốt bụng ghê nhỉ..nhưng chị chưa bao giờ là chị gái của tôi cả, thứ thấp hèn như chị thì đừng ảo tưởng là người nhà của chúng tôi"

Tôn Mịch không tức giận nhưng ngược lại cô lại cười điềm đạm tiến sát lại Hà Uyên, ánh mắt lạnh đến thấu xương nhìn cô ta lạnh lùng nói một câu rồi mới rời đi.

"Đã vậy thì... chúng ta không còn gì để nhân nhượng nữa rồi..tiếc thật đấy"

Hà Uyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chán ghét nhìn cô rồi tiếp tục soi gương chỉnh trang gương mặt lại.

Tôn Mịch vừa ra ngoài thì chạm mặt Ngô Thiết Vân.