Chương 5

Tô Mặc nói sẽ để Tĩnh Quốc Công tới nhà tôi cầu hôn, cuối cùng lại ngâm canh (thất bại, không thực hiện được).

Tôi nhéo lỗ tai Tô Mặc, quyết tâm độc ác, “Tô Mặc, huynh đùa bỡn tôi?”

“Không có — không có!” Tô Mặc đau đến nhe răng trợn mắt, cũng không dám tránh né, “Tiểu Ninh Tử em nghe tôi giải thích…”

“Tôi mới không nghe huynh giải thích, nói như tôi muốn gả cho huynh lắm! Tôi chỉ là… chỉ là không thích người khác lừa tôi mà thôi…” Tôi thả lỗ tai hắn ra, ánh mắt nhìn về nơi khác nói.

Tô Mặc vừa xoa lỗ tay mình vừa lén nhìn tôi, “Tiểu Ninh Tử, cha tôi đột nhiên bị hoàng thượng cách chức, bây giờ nhàn rỗi ở nhà, tâm trạng rất không tốt, thật sự không phải thời điểm để nói loại chuyện này…”

Tôi giật mình, “Huynh nói Quốc Công gia bị cách chức rồi?”

“Đúng vậy, tôi sợ tôi sắp không còn là thế tử, em có thể sẽ ghét bỏ tôi không?” Tô Mặc thấy thái độ tôi hòa hoãn, liền được đà lấn tới, “Cha em có thể không cho phép em gả cho tôi không?”

“Cha tôi cho tới bây giờ cũng không nói muốn gả tôi cho huynh!” Tôi chép miệng, mới nói một câu nhịn không được liền trầm giọng lại, “Cao gia trong sạch, mới không phải hạng người nâng cao giẫm thấp, cha tôi luôn có giao tình tốt với Tĩnh Quốc Công, ông nhất định sẽ giúp nhà huynh vượt qua khó khăn…”

Lời vừa ra khỏi miệng, tôi ý thức được mình lỡ lời, quả nhiên nghe thấy giọng nói trêu ghẹo của Tô Mặc truyền đến: “Tiểu Ninh Tử thật sự là con dâu tốt của Tô gia, không nỡ rời bỏ tôi, tôi không thể không báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp…”

Tôi bị hắn nói hai gò má nóng lên, thẹn quá hóa giận, kết quả còn chưa kịp nói gì, khuôn mặt liền bị Tô Mặc mổ một cái nhẹ nhàng, “Tô Mặc, huynh… huynh làm gì?”

“Lưu lại ấn ký.” Tô Mặc nửa thật nửa giả mở miệng, “Bị tôi hôn, Tiểu Ninh Tử em chính là người của tôi, kiếp này bất kể phú quý hiển hách hay là nghèo rớt mùng tơi, em đều phải làm vợ tôi.”

Tôi cho rằng cùng lắm thì Tô gia mất đi tước vị, sau này Tô Mặc lấy bạch thân nhập sĩ (*), tin tưởng với tài năng và học vấn của hắn, cho dù không có bối cảnh gia đình, cuối cùng cũng sẽ vượt qua Long Môn, rực rỡ hào quang.

(*) Lấy thân phận thường dân để làm quan.

Cho nên, tôi cũng không lo lắng.

Chuyện cũ nếu như đến đây là kết thúc, như vậy tôi nghĩ Tô Mặc và tôi cũng sẽ không kết mối thù ngày càng bền chặt.

Khi tôi còn đang đắm chìm trong mối tình đầu ngọt ngào, không biết người thề son sắc nói muốn tôi làm vợ hắn trong Quốc Tử Giám, lại ngay ở ngự hoa viên anh anh em em với Viêm Hoa quận chúa.

Cha nói thế tử Tĩnh Quốc Công được vời làm quận mã, hôn kỳ định vào mùa thu.

Lúc đó tôi đang ở dưới giàn nho ngoài vườn hoa thêu khăn, bên trên tấm vải bằng gấm màu xanh lục, dùng chỉ quấn kim tuyến thêu một câu thơ:

Nhất sinh nhất đại nhất song nhân.

Luôn cho rằng đây là một lời tỏ tình âu yếm, đến tận lần cuối cùng nhìn thấy Tô Mặc ở Quốc Tử Giám, bài thơ còn có một câu phía sau:

“Tranh giáo lưỡng xử tiêu hồn…” (*)

(*) Ý hai câu thơ là hai người cùng sống chung một đời với nhau, nhưng rồi lại phải xa cách hai nơi. Câu thơ đầu tiên là tên của truyện.

Điềm xấu hết sức.

Nhiều ngày không gặp, Tô Mặc gầy đi không ít, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười bất cần đời như cũ, gặp tôi đi tới dứt khoát cười ra tiếng, “Tiểu Ninh Tử, nhớ đến ăn cưới!”

Tôi cắn chặt môi không nói gì, trong hốc mắt cảm thấy vừa đau vừa xót.

Vốn dĩ Tô Mặc có thể dùng nhiều lý do để giải thích chuyện này, ví dụ như Tĩnh Quốc Công khôi phục chức quan, ví dụ như hoàng mệnh khó trái, tôi đều sẽ nguyện ý tha thứ…

Thế nhưng hắn không có, cưới được đệ nhất mỹ nhân đương triều Viêm Hoa quận chúa, Tô Mặc vui vẻ đến nỗi ngay cả tâm tình lừa tôi cũng không có.