Dạo gần đây sự nghiệp của Diệp Ly Lạc phất lên như diều gặp gió, cô trở thành khách mời được rất nhiều đài truyền hình săn đón, quá trình quay phim cũng vô cùng thuận lợi. Nhưng càng là như vậy Diệp Ly Lạc lại càng có hoài nghi. Cô không tin Diệp Di Nguyệt có thể nhẫn nhịn được mối nhục này, cô ta không phải người như vậy, trừ khi... cô ta đang ấp ủ âm mưu gì đó. Nhưng mà không sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cô muốn xem Diệp Di Nguyệt sẽ làm cô để trả thù cô a.
Hôm nay Diệp Ly Lạc cùng Lục Thẩm Quân đến nhà chính Lục gia ăn cơm. Nhà chính Lục gia trước đây là hai vợ chồng Lục lão gia ở nhưng vị Lục lão gia này mất sớm nên hiện tại chỉ còn Lục phu nhân, Vân Vi.
Lần này đến không hiểu sao Diệp Ly Lạc có chút khẩn trương, trong lòng cô hơi lo ngại dù sao trong ấn tượng của cô, Vân Vi không vừa ý người con dâu này lắm. Lần trước ở bệnh viện tuy bà ấy cũng không có làm gì cô chỉ là thái độ lại không thể hiện rõ, cũng không có biết hay không xem trọng.
Trương quản gia vốn là người của nhà chính chỉ khi có việc mới đến biệt thự của Lục Thẩm Quân. Vậy nên hôm nay khi thấy xe của Lục Thẩm Quân xuất hiện ông liền bước lên nghênh đón.
Diệp Ly Lạc trong kí ức dường như chưa bao giờ đến nhà chính Lục gia, đây là lần đầu tiên nhưng bởi vì trong lòng lo lắng cô lại chẳng có tâm tư mà thưởng thức cảnh vật xung quanh.
Cũng chẳng biết tại sao, rõ ràng bản thân có thể không cần thiết để ý tới Vân Vi nhưng từ đáy lòng cô lại không muốn vậy, có lẽ vì đó là thân mẫu của Lục Thẩm Quân chăng.
Lục Thẩm Quân cũng thấy được Diệp Ly Lạc lo lắng, khẩn trương vì vậy liền mỉm cười ôm lấy vòng eo cô, nói nhỏ bên tai.
"Em đừng sợ, bà ấy thật ra cũng rất dễ ở chung."
"A... vậy anh nói xem nhỡ mẹ không thích em thì sao?"
Lục Thẩm Quân cốc một cái lên đầu cô.
"Không thích em thì lần trước hẹn em ra ngoài làm gì?"
"Sao anh biết?"
Diệp Ly Lạc trừng mắt không nghĩ tới Lục Thẩm Quân dám cốc đầu mình nhưng lại nghĩ đến vấn đề anh nói, hơi kinh ngạc.
"Cái này đâu có quan trọng, tóm lại anh tin rất nhanh em sẽ nắm được tâm tư của bà ấy."
Cũng còn chưa thử qua mà Lục Thẩm Quân đã chắc chắn như vậy, là quá tự tin hay là quá xem trọng cô đây. Nhưng dù sao nghe Lục Thẩm Quân nói vậy, tâm tình cô vẫn là được thả lỏng.
Lục Thẩm Quân cũng thấy được cả người cô đã thư giãn hơn không nhịn được cưng chiều xoa xoa đầu.
Vân Vi đứng trên tầng hai nhìn xuống dưới thấy được toàn bộ cảnh tượng, khóe môi bà cong lên tâm tình rất tốt.
"Coi bộ dáng hai đứa nhỏ xem ra là tiến triển không tồi a." Nói rồi bà cười, bước xuống dưới nhà.
Cũng không biết trong thời gian một buổi sáng Diệp Ly Lạc ở cùng một chỗ với Vân Vi, Lục Thẩm Quân ra ngoài có việc cô đã làm cách gì mà chọc cho Vân Vi cười khanh khách.
"Haha... con, cái đứa này sao lại có thể nói lời ngọt sớt như vậy chứ?"
"Nhưng không phải con chỉ nói đúng thôi sao? Thẩm Quân ở nhà luôn đối xử với con thật dịu dàng, nếu không phải hôm nay đến nhà được tiếp xúc nhiều với mẹ, con cũng sẽ không biết hóa ra là tính cách ấy kế thừa từ mẹ a"
Diệp Ly Lạc đích thực rất có công phu miệng lưỡi, chính là hồi trước sống trong cung quen tính hống hách nhưng đứng trước mặt hoàng tổ mẫu nàng vẫn phải thu lại cái tính cách ấy, phải tỏ ra điềm đạm đáng yêu, còn phải tìm cách chọc bà vui nữa. Huống chi hiện tại trước mắt là Vân Vi, một người còn không có "đạo hạnh" thâm sâu như hoàng tổ mẫu sao lại không bị nàng dỗ ngọt cho được.
Đối với việc nịnh nọt người khác thế này thật ra Diệp Ly Lạc cũng không có thích lắm chỉ là dù sao người trước mặt là mẹ chồng của nàng a, dù sao đi nữa cũng phải để Vân Vi đối nàng có ấn tượng tốt mới được cho dù có phải hạ mình cúi đầu đi nữa nàng cũng phải nhẫn. Nhưng đây cũng không hoàn toàn là nịnh hót gì cả, có lẽ ngay cả nàng cũng không nhận ra trong câu nói của mình cũng pha chút vui vẻ chân thành sâu tận trái tim, tuy nhiên Vân Vi có thể nhận ra điều đó.
Tối đến, Lục Thẩm Quân cũng không có lưu lại mà đưa Diệp Ly Lạc trở về. Vân Vi vẫn còn cảm thấy lưu luyến nhưng cũng biết mình không thay đổi được quyết định của Lục Thẩm Quân vì vậy đành mang theo một đống đồ nhét vào tay Diệp Ly Lạc nói cái gì mà đồ bồi bổ cho con dâu. Diệp Ly Lạc cũng không từ chối mà vui vẻ nhận lấy cũng không quên hảo hảo chọc cười bà một phen rồi mới lên xe về.
"Anh còn tưởng em và mẹ không hợp nhau." Lục Thẩm Quân vừa lái xe vừa nói, khóe môi cong lên hiển nhiên là tâm trạng đang vui.
Diệp Ly Lạc cũng cong môi.
"Đó là anh tưởng mà thôi, em với mẹ rất hợp."
"Ừm nếu vậy thì quá tốt." Không ai mong một người là mẹ mình, một người là vợ mình lại bất hòa.
"Mà sao anh không ở nhà lại, cũng hiếm lắm mới về, ngủ lại một đêm cũng có sao?"
Thời cổ đại việc này có thể là hơi khắt khe nhưng cô không cho rằng thời hiện tại này cũng thế.