Diệp Ly Lạc cười đáp: "Em không sao, ổn ạ."
"Lần sau vẫn là cần diễn viên đóng thế thì hơn, muốn làm chị lo chết sao?"
"Chị Tiểu Lạc, đoạn vừa rồi chị diễn thật sự rất hay." Tiêu Anh cũng chạy đến.
Lúc đóng vai Tào Nghĩa cậu thanh niên này nhập vai rất nhanh, bộc lộ cũng rất rõ tính cách nhân vật, trầm ổn, trưởng thành nhưng mưu mô, xảo trá. Bây giờ trở về với Tiêu Anh của thường ngày hoạt bát nhanh nhẹn đúng là khác một trời một vực.
"Cảm ơn em nhé, dù sao chị vẫn còn phải cố gắng nhiều mới có thể bằng em được."
Mọi người túm tụ lại chỗ Diệp Ly Lạc cười nói khen ngợi cô, chỉ có một người vẫn đứng im tại chỗ. Ánh mắt như người mất hồn, lại như hơi run rẩy, cô ta thẫn thờ rời khỏi hậu trường ở về phòng nghỉ ngơi.
"Cạch." Cửa phòng đóng lại, cô gái lúc này mới hoàn hồn. Cô cắn răng vừa khó hiểu vừa sợ hãi. Đáng ra lúc đó dây phải đứt và Diệp Ly Lạc phải ngã xuống mới phải, nhưng... nhưng chuyện đó không hề xảy ra.
"Reng Reng Reng" Tiếng chuông điện thoại vang lên thật rõ ràng không căn phòng yên tĩnh làm cô gái giật mình bừng tỉnh.
Cô bắt máy.
"Tiểu Oanh, mọi chuyện chị nhờ em sao rồi." Đầu bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng nhưng đầy khẩn trương mong chờ.
Cô gái có chút lưỡng lự:
"Em... em không biết tại sao? Em đã làm đúng như những gì chị nói, nhưng chuyện đó không xảy ra." Cô ta đã lén lút đợi lúc đạo diễn Triệu đưa đạo cụ vào mới ra tay, để không bị phát hiện, chính mắt cô ta cũng luôn dõi theo và khẳng định điều đó nhưng cuối cùng, cô vẫn không lí giải được.
"Cạch!" Đúng lúc này cửa phòng mở tung ra, cô gái giật nảy mình chiếc điện thoại trên tay rơi bộp xuống đất. Người phía bên kia như dự cảm được điều gì đó gọi gọi mấy tiếng: "Tiểu Oanh, Tiểu Oanh."
Người vừa mở cửa phòng kia không ai khác chính là Diệp Ly Lạc, cô cười như không cười nhìn cô gái trẻ tuổi trước mắt.
Đây chính là một nữ diễn viên phụ của đoàn phim, cũng là một cô sinh viên mới ra trường, xinh đẹp và tài giỏi.
"Tiểu Oanh!"
Hai chữ Tiểu Oanh kia làm cho cô gái run rẩy, ánh mắt cũng không dám đối diện với Diệp Ly Lạc.
"Tiểu Oanh, Tiểu Oanh em còn đó không?" Diện thoại vẫn không ngừng vang lên giọng nói phụ nữ.
Sắc mặt Tiểu Oanh càng lúc càng tái nhợt, Diệp Ly Lạc lạnh lùng nhìn cô ta.
Cô cúi người nhặt điện thoại lên, Tiểu Oanh sợ hãi muốn lấy lại nhưng đã bị bị một ánh mắt của cô làm cho không dám nhúc nhích.
"Biết điều thì đứng im đó."
Cô cầm điện thoại đặt trước mắt, bộ dạng thản nhiên nói với người cầm máy:
"Em gái quan tâm đến chị vậy sao?"
Vẻ mặt Tiểu Oanh lập tức biến đổi khôn lường, chị ta... chị ta biết rồi? Sao có thể?
Không sai! Diệp Di Nguyệt chính là người đã xúi giục Tiểu Oanh, động tay chân với dụng cụ của đoàn làm phim hòng muốn Diệp Ly Lạc bị tai nạn.
Mỗi ngày cô ta thấy tin tức Diệp Ly Lạc xuất hiện, nhiều người nhắc đến mà cô ta không chịu nổi. Nếu vụ tai nạn này có thể khiến Diệp Ly Lạc rút lui khỏi giới thì cho dù thế nào cô ta cũng muốn làm.
Nhưng khi vừa nghe thấy giọng nói kia cô ta hoảng sợ không dám thốt ra một lời.
"Diệp Di Nguyệt, chuyện ngày hôm nay tôi nhớ rồi." Diệp Ly Lạc lạnh giọng.
Cô sẽ luôn nhớ Diệp Di Nguyệt suýt lấy đi sự nghiệp mà cô theo đuổi, suýt khiến tính mạng quý giá này của cô bị ảnh hưởng nặng nề.
Nếu không phải trùng hợp nhìn thấy Tiểu Oanh lén la lén lút xung quanh nơi để dụng cụ như đang sợ bị ai nhìn thấy cô cũng không nghĩ ngay đến khả năng này. Nếu đối phương đã thích vậy cô cũng không ngại cùng họ diễn một màn kịch vui.
Nói rồi cô nhấn tắt đi trả về cho Tiểu Oanh, Tiểu Oanh nhận lấy máy nhưng cúi gằm mặt. Diệp Ly Lạc chẳng cần nhìn cũng biết côi ta nghĩ gì. Sợ sao? Vậy sao lúc hại cô thì lại không nghĩ đến cảm nhận của cô sẽ sợ khủng khϊếp hơn cỡ nào.
Cô không cần biết Tiểu Oanh và Diệp Di Nguyệt có mối quan hệ gì, đã hứa hẹn điều gì với nhau điều cô quan tâm đến chính là cô sẽ không tha cho người dám động vào cô.
"Tiểu Oanh, cô chỉ không may xui xẻo một chút nếu không cô có thể thành công khiến tôi biến khỏi giới giải trí này rối đấy."
"Chị Tiểu Lạc... em..."
"Đừng gọi tên tôi." Diệp Ly Lạc lạnh lùng quay lưng. "Ở đoàn phim chúng ta không thân thiết nhưng tôi vẫn luôn đối xử tốt với cô vậy mà cô lại có ý định đó với tôi sao?"
"Em... em... "Tiểu Oanh muốn giải thích nhưng khi lời nói đến miệng nói phát hiện mình không thể phản bác được gì.
Diệp Ly Lạc cũng không muốn phí thời gian với cô ta nữa cô, lạnh lùng liếc qua cô ta rồi quay người bỏ ra khỏi phòng.
Trong phòng chống chải còn lại mình Tiểu Oanh. Cô ta suy sụp ngã xuống đất. Cô ta xong rồi, Diệp Ly Lạc có thân phận gì chứ chỉ cần một câu nói của cô ấy vậy coi như cô xong đời rồi. Nhưng cô không còn cách nào cả, chị Nguyệt đã từng có ơn giúp đỡ cô, cô không không thể làm ngơ được.