Ta nhẹ nhàng phất tay. Trước đó không phải không gọi thái y tới, mà tới xem cũng không tra được gì, chỉ nói ta hay ưu sầu, do vậy mấy hôm nay đám Thủy Tú luôn nghĩ cách chọc cho ta vui, mỗi ngày đều đốt pháo hoa trong sân nhưng cũng không có chuyển biến tốt.
"Không cần, hiện giờ cũng không kịp rồi."
Giờ Dậu Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ tới Thính Âm Các, phi tần không thể tới trễ hơn họ.
Dứt lời, ta lại nhìn vào gương, sắc mặt vẫn còn tiều tụy. Ta lệnh họ dặm thêm phấn, thấy đã khá hơn liền bảo Thủy Tú cùng ta ra ngoài, từ xa nhìn thấy Thính Âm Các, tai đã nghe tiếng chiêng trống náo nhiệt.
Thủy Tú hưng phấn: "Vui quá."
Ta chỉ khẽ cười, không nói gì, được nàng ấy dìu đi về phía trước, mới tới cửa lại nghe tiếng hát từ thủy tạ bên đó truyền tới.
Bốn phía trắng xóa, ngay cả mặt hồ cũng kết băng, trong cảnh trí như vậy có tiếng hát bay bổng khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ ảo. Ta không nhịn được mà dừng bước.
Thủy Tú tò mò chớp mắt: "Tài tử, đây là hí khúc của Giang Nam đúng không?"
"Ừ."
"Nhưng nô tỳ nghe không hiểu gì cả."
Ta cười giải thích: "Hí khúc Giang Nam là tự thành nhất thể, giọng hát uyển chuyển tinh tế, phải kiên nhẫn mới nghe hiểu được."
"Trước đây tài tử từng nghe hí khúc Giang Nam sao?"
"Ừ."
"Ai hát vậy?"
"..." Mặt ta hơi cứng lại.
Lần trước nghe hí khúc như vậy là ở phủ thái sư, dù là ai cũng không ngờ nam tử mạnh mẽ như đao quang kiếm ảnh kia lại có thể hát được nhạc khúc uyển chuyển đến thế.
Cũng không biết hắn hiện giờ có phải đã thoát khỏi giang hồ máu me, có được cuộc sống thanh tịnh như nhạc khúc này chưa?
Thấy ta mơ màng, Thủy Tú lắc ống tay áo ta, hỏi: "Tài tử sao thế? Ai đã hát người nghe hí khúc Giang Nam vậy? Người đó còn ở kinh thành không?"
"Hắn..."
Ta còn chưa kịp nói gì, Thủy Tú vô tình nhìn phía sau ta, sắc mặt lập tức thay đổi, vội quỳ xuống: "Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Ta giật mình, cũng vội quay đầu, mới thấy Bùi Nguyên Hạo và Thường Tình đứng ngoài cổng lớn.
Trên nền tuyết, hai người họ đều khoác áo choàng lông chồn quý giá, sắc mặt Bùi Nguyên Hạo vẫn lãnh đạm như thường, ánh mắt lạnh lẽo như băng, thời điểm nhìn ta, một chút độ ấm cũng không có.
Ta quỳ xuống, đầu gối vừa chạm phiến đá lạnh băng, cơ thể rùng mình một cái.
"Thần thϊếp bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn: "Đứng lên đi."
"Tạ Hoàng Thượng."
Thủy Tú tới đỡ ta, ta đứng dậy, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đen nhánh thờ ơ, trong hoảng hốt bản thân thế mà cảm thấy xa lạ.
Mấy hôm nay, hắn không hề bước vào giấc mơ của ta, có lẽ vì quốc sự quá bận rộn, ngay cả đi vào giấc mơ cũng không kịp, nhưng không phải ta chưa từng nghĩ, ở trong hoàng cung này, ngoại trừ dựa vào chính mình, A Di Đà Phật của ta cũng chỉ có hắn.
"Sắc mặt nàng không tốt, sao vậy?" Hắn hỏi.
"..." Ta thoáng do dự, không ngờ cố ý dặm phấn vẫn bị hắn nhìn ra, nhưng ta vẫn miễn cưỡng cười đáp, "Không có gì, chẳng qua hôm nay thần thϊếp ngủ hơi nhiều mà thôi."
Hắn nhíu mày: "Không khỏe à?"
"Dạ không, chỉ lười biếng thôi."
Hắn không hỏi nữa, chỉ nhìn ta. Không biết vì lý do gì, ánh mắt rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng ta lại hoảng hốt, cứ như sự bình tĩnh này như mặt hồ nhìn như gương nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt người ta xuống.
Mặt ta đột nhiên ửng hồng.
Ta cũng nghe nói mấy hôm nay hắn luôn ở Ngự Thư Phòng, thời gian về Thái Cực rất ít, ngay cả thị tẩm cũng không, nhưng hôm nay là trừ tịch...
Nghĩ tới đây, bụng ta bỗng khó chịu.
Sức khỏe ta mấy ngày nay không tốt lắm, trước đây vì lo cho hài tử, bởi vậy ta mới kháng cự việc hắn cầu hoan, như bây giờ đương nhiên tốt nhất vẫn là nên không cần.
Vì thế, ta lặng lẽ lui sang một bên.
Vừa thấy ta như vậy, sắc mặt hắn lập tức lạnh lại, cao đầu đi vào Thính Âm Các.
Ta đứng bên cạnh, cắn môi.
Lúc này, Thường Tình cũng tới trước mặt ta.
Nàng ấy vẫn thanh nhã ung dung như ngày thường, cũng không biết có phải ảo giác của ta hay không, ánh mắt của nàng ấy hình như hơi thất thần.
Nàng ấy nhìn ta: "Nhạc tài tử cũng tới rồi."
"Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương."
"Mấy hôm nay không gặp muội, sức khỏe có tốt không?"
"Thần thϊếp vẫn khỏe, tạ Hoàng Hậu nương nương."
"Có thai sẽ khác với trương đây, phải tĩnh dưỡng nhiều mới được." Nàng khẽ cười, "Trời bên ngoài lạnh, mau vào thôi."
"Vâng."
Ta gật đầu, nhưng vẫn theo quy tắc đứng cạnh cửa, chờ nàng ấy đi rồi ta mới chậm rãi theo sau.
Vào Thính Âm Các liền nghe oanh thanh yến ngữ bên trong, phi tần hậu cung trên cơ bản đều đến đông đủ, ngày thường mọi người ít có cơ hội như vậy, tuy không phải tất cả đều hòa thuận nhưng trên mặt đều duy trì vẻ vui mừng, hai ba người ngồi tụ lại hàn huyên.
Bàng tu nghi đứng dưới đài nhìn xung quanh, vừa thấy chúng ta, lập tức cười nói: "Hoàng Thượng tới rồi!"
Nghe vậy, tất cả phi tần đều đứng lên, đồng loạt quỳ xuống thỉnh an Bùi Nguyên Hạo và Thường Tình.
Bùi Nguyên Hạo đi qua, vung tay: "Bình thân."
"Tạ Hoàng Thượng."
Ta đứng phía sau Thường Tình, vừa ngước mắt liền bị thu hút bởi nữ nhân lóa mắt nhất kia.
Cho dù đứng giữa hoa thắm liễu xanh, nét khuynh thành tuyệt sắc của mình cũng không bị lu mờ. Hôm nay Thân Nhu không ăn mặc hoa lệ, chiếc áo lông chồn màu trắng bao lấy thân hình lả lướt của nàng ta nhưng lại tôn lên da thịt nõn nà, mắt như hồ thu, như tiên tử thoát tục động lòng người.
Bùi Nguyên Hạo cũng nhìn nàng ta mấy lần. Thân Nhu khẽ cười, lại không đón nhận, mà đi tới trước mặt ta.
"Nhạc tài tử."
"Thỉnh an Quý Phi nương nương."
"Đã lâu không gặp, sao Nhạc tài tử lại tiều tụy đi vậy?"
Ta cũng biết dáng vẻ của bản thân đứng trước nàng quả nhiên có hơi khó coi, vì thế chỉ miễn cưỡng cười đáp: "Khiến nương nương nhớ thương."
"Muội cũng là người có thai, không tĩnh dưỡng cho tốt thì làm sao được?" Nói rồi, Thân Nhu nhìn Hứa tài nhân bên cạnh, "Muội xem Hứa tài nhân đi, sắc mặt tốt hơn muội rất nhiều, có thời gian thì đi thỉnh giáo Hứa tài nhân nhiều một chút."
Hứa tài nhân vừa nghe liền nhìn về phía ta, không nói gì.
Ta đáp qua loa hai câu, liền lui sang một bên ngồi xuống.
Mọi người cũng vào chỗ, cô cô của Ngự Thiện Phòng đi dâng đồ ăn cho mọi người. Ngọc cô cô bưng một mâm chậm rãi đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Hạo, nói: "Hoàng Thượng, ngài chọn trước đi."
Bùi Nguyên Hạo cầm danh mục nhạc khúc, khẽ cười: "Trẫm không hiểu mấy thứ này, Hoàng Hậu chọn thay trẫm đi."
Thường Tình cười nhận lấy, nhìn thoáng qua: "Vậy thần thϊếp chọn thay Hoàng Thượng. Biểu diễn tiết mục Bát tiên quá hải đi."
Bùi Nguyên Hạo hào hứng: "Hoàng Hậu cũng thích náo nhiệt à?"
"Dù sao cũng là mừng năm mới."
Hai người nhìn nhau cười, liền đưa danh mục cho Ngọc công công. Ta ngồi cạnh nhìn họ, không nói gì. Bùi Nguyên Hạo cũng nhìn xuống chúng ta, khẽ nói với Ngọc công công gì đó. Ngọc công công gật đầu, cầm danh mục đi tới.
Lòng ta nhảy dựng, ngước mắt lại thấy Ngọc công công đi tới trước mặt Thân Nhu.
"Quý Phi nương nương, Hoàng Thượng nói người thích nghe bài gì thì cứ chọn, dù là náo nhiệt hay thanh tịnh, chỉ cần người thích nghe là được."
"Thật sao?" Thân Nhu dịu dàng cười, nhìn danh mục, lại không chọn, mà nói, "Cứ để mọi người chọn trước đi, bổn cung không rành mấy thứ này. Chờ xem thêm một lát rồi chọn."
"Vâng." Nói xong, Ngọc công công cầm danh mục đi tới, "Tài tử, người có muốn chọn nhạc khúc không?"
Mặt ta cứng đờ, ngây người một lát mới lắc đầu: "Đa tạ Ngọc công công, ta không có gì xem cả."
Gã cũng không miễn cưỡng, chỉ gật đầu, liền tránh đi.
Tên tiết mục được truyền xuống, trên sân khấu vang lên tiếng chiêng trống, vô cùng náo nhiệt, mà dưới sân khấu mọi người cũng ăn uống linh đình, khó mà "an tĩnh".
Chỉ có ta lẳng lặng ngồi.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt đã tới giờ Hợi, tiết mục Thiên nữ tán hoa trên sân khấu cũng kết thúc, chỉ còn tiết mục cuối cùng.
Hoàng Hậu cười nói: "Bài cuối cùng là Thân muội muội chọn, muội ấy trước giường thích náo nhiệt, chắc tiết mục này cũng thế."
"Vậy à?" Đầu ngón tay Bùi Nguyên Hạo vân vê ly rượu, theo bản năng nhìn Thân Nhu.
Nếu là bình thường, Thân Nhu nhất định sẽ nhìn thẳng hắn, nở một nụ cười nhu mị, điều đó ta đã thấy nhiều ở Trọng Hoa Điện. Nhưng hôm nay, từ đầu đến cuối nàng ta đều duy trì thái độ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng sự thờ ơ này không phải kháng cự người ta, ngược lại có cảm giác mê hoặc khó nói nên lời.
Có lẽ ta cũng hiểu.
Lạt mềm buộc chặt, cách này không phải chưa từng có trong hậu cung, huống chi hôm nay là trừ tịch, nếu có thể thị tẩm thì đương nhiên sẽ khác.
Thân Nhu không nhìn hắn, Bùi Nguyên Hạo cũng không tức giận, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt bỗng hướng về phía ta.
Lòng ta nhảy dựng.
Đúng lúc này, trên sân khấu vang lên một tiếng trống, hai người chúng ta đều giật mình, quay đầu mới thấy màn che trên sân khấu được vén lên, một tiểu sinh xuất hiện.