- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
- Chương 318: Mầm họa vẫn còn
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Chương 318: Mầm họa vẫn còn
Thường Tình thở dài: "Là trưởng công chúa đưa."
Nàng vừa dứt lời, trong phòng lập tức an tĩnh.
Qua hồi lâu, Thường Tình mới tiếp tục: "Mấy ngày trước trưởng công chúa từ bên ngoài trở về, có tặng lễ vật cho các phi tần, những hương liệu đó đều là nàng ấy tặng cho Hứa Tài Nhân."
Nghe đến đây, lòng bàn tay ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lúc đó khi Bùi Nguyên Trân tặng hương liệu cho phi tần các cung, tuy rằng ta ngửi được mùi hương của hương liệu rất đặc biệt, nhưng không hề nghĩ nhiều, mãi đến khi Hứa Tài Nhân nói thân thể không khỏe, ta mới phát hiện những hương liệu đó có vấn đề.
Có điều, tuy rằng hương liệu có vấn đề, nhưng không đến nỗi lập tức ảnh hưởng đến thai nhi của Hứa Tài Nhân, cho nên ta mới giấu diếm chuyện này, để Hứa Tài Nhân cho rằng bụng nàng không thoải mái vì có người bỏ xạ hương ở Lan Hương Cư, chỉ có như vậy, thời điểm bắt Liễu Ngưng Yên, nàng và người khác mới không nghi ngờ.
Nhưng nếu chuyện này thật sự bị điều tra ra, Hứa Tài Nhân sẽ không tin ta nữa.
Ta căng thẳng lắng nghe động tĩnh, người bên trong trầm mặc một hồi, lạnh lùng hỏi: "Ý nàng là muội ấy biết Hứa Tài Nhân có thai, nên cố ý tặng những hương liệu này cho nàng ấy."
"Trưởng công chúa tuổi còn nhỏ, chưa hiểu sự đời, chỉ sợ có kẻ dụng tâm kín đáo xúi giục."
"Vậy Hoàng Hậu cho rằng việc này giải quyết thế nào?"
"Ý của thần thϊếp là, sự việc liên quan đến trưởng công chúa, không nên tiếp tục điều tra. Hiện tại vốn có vài kẻ nhìn chằm chằm bên này, nếu Hoàng Thượng không trừng trị, khó tránh nhiều người cảm thấy bất bình, nếu trừng trị, đến lúc đó lại có kẻ bàn ra tán vào. Không bằng việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không."
Ý của Hoàng Hậu nằm trong dự kiến của ta.
Trong trận cung đấu ấy, Bùi Nguyên Sâm chết không rõ ràng, cho tới hiện tại trong triều vẫn rất nhiều người bắt lấy chuyện ấy không bỏ, học sinh phương Nam viết ra tám đại tội trạng của Bùi Nguyên Hạo cũng là người có tên tuổi, không ít kẻ đều nhìn chằm chằm vào hai vị có quan hệ huyết thống với Bùi Nguyên Sâm, nếu Bùi Nguyên Hạo xử trí họ không chút do dự, cái chết của Bùi Nguyên Sâm sẽ dễ bị lật lại.
Cho nên, Triệu Thục Viện xuất gia, Bùi Nguyên Hạo tu sửa am ni cô cho bà, còn sắc phong Bùi Nguyên Trân là trưởng công chúa chính vì bịt kín miệng lưỡi thế gian.
Trong phong vẫn trầm mặc, Bùi Nguyên Hạo chậm chạp không nói gì, xung quanh rơi vào một mảng an tĩnh.
Thường Tình vẫn cười, nhẹ giọng: "Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của thần thϊếp, Hoàng Thượng..."
"Cứ làm thế đi."
"Vậy Liễu Ngưng Yên..."
"Đánh chết."
"Vâng."
OoOoO
Thời điểm rời khỏi Cảnh Nhân Cung, ta không cẩn thận vấp phải bậc thêm ở cửa, thiếu chút ngã xuống, phải duỗi tay đỡ vách tường mới miễn cưỡng đứng vững, một đường cứ nghiêng ngả lảo đảo, nhìn tường cung đỏ thẫm trước mắt, màu đỏ chói lóa như màu máu tươi.
Máu tươi sau khi gϊếŧ người.
Trời lại đổ mưa.
Mưa thu tí tách khiến lòng người lạnh buốt. Bắt đầu nghe thấy tiếng có người trong mưa chạy qua, sau đó xung quanh trở nên an tĩnh, toàn bộ thế giới chỉ có một màu xám xịt.
Ta đờ đẫn đi trong mưa, vừa bước lên phiến đá, dưới chân trơn trượt, lập tức ngã xuống.
"Cẩn thận!"
Đúng lúc này, một bàn tay to duỗi tới bắt lấy cánh tay của ta, ta lảo đảo ngã vào một l*иg ngực, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt thanh triệt tràn ngập quan tâm.
Bùi Nguyên Phong cúi đầu nhìn ta, kinh ngạc hỏi: "Thanh Anh, xảy ra chuyện gì sao?"
"..."
Ta chỉ biết đờ đẫn nhìn hắn, một câu cũng không nói nên lời.
Hắn thấy ta cả người đã ướt đẫm, lập tức bế ta lên, xoay người vội vàng đi vào một chỗ trong đình bên hồ.
Thơi điểm ngồi xuống ghế dài, thân thể ta vẫn lạnh băng, hai tay được một đôi tay ấm áp nắm lấy, cúi đầu thấy hắn ngồi xổm trước mặt, không ngừng xoa xoa ngón tay lạnh lẽo của ta. Hắn ngẩng đầu nhìn, đau lòng đến nhíu mày: "Sao ngươi có thể để ướt mưa như thế? Lỡ bị bệnh thì phải làm sao?"
Ta cúi đầu nhìn hắn, nước mắt cuối cùng vẫn không kiềm chế được.
"Thanh Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"..."
"Ngươi nói ta biết, có phải có ai bắt nạt ngươi không?"
"Vương gia, ngài... Từng gϊếŧ người chưa?"
Nghe ta đột nhiên hỏi như vậy, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, trầm giọng: "Ta bò ra từ đống thi thể ở Tây Đại Thông, đương nhiên đã từng gϊếŧ người."
"Gϊếŧ người, là cảm giác gì?" Ta run rẩy hỏi, "Có phải sẽ cảm thấy, trước mắt đều là máu tươi không? Có gặp ác mộng không? Có..."
"Thanh Anh!"
Ta còn chưa nói hết đã bị Bùi Nguyên Phong cắt ngang, hắn ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, nhìn hai mắt trống rỗng của ta thật lâu, như hiểu được gì đó, hắn thở dài, nắm chặt tay ta, sau đó nói.
"Gϊếŧ người, sẽ rất thống khổ, bởi vì đối phương dù sao cũng là một sinh mệnh, có máu thịt, sẽ đau đớn kêu lên..."
Bàn tay ta được hắn nắm chặt không ngừng run rẩy.
Hắn nhìn ta, trịnh trọng nói: "Nhưng ta tự nói với chính mình, sống sót là cách duy nhất."
...
"Ta không thể chết được, bởi vì ta có lý tưởng muốn thực hiện, ta không muốn người thân của ta vì ta mà khóc, ta phải sống, sống để bảo vệ người ta yêu nhất. Cho nên... Ta gϊếŧ người, không phải vì ta muốn gϊếŧ đối phương, mà bởi vì ta muốn sống!"
Lời này như ánh mặt trời xua tan sương mù, ta mơ màng nhìn hắn: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Hắn mỉm cười, "Chẳng lẽ ta ở trên chiến trường bị người ta gϊếŧ, ngươi sẽ không khóc vì ta sao?"
"Không được nói bậy!"
Ta lập tức duỗi tay che miệng hắn, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Người bên cạnh ta, có người rời đi, có người phản bội, chỉ có người trước mắt, hắn là ánh sáng duy nhất trong hoàng thành này, là đệ đệ trong lòng ta, ta không thể nhìn hắn gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Thấy ta hoảng sợ, Bùi Nguyên Phong ngược lại rất cao hứng: "Xem ngươi kìa, ta chỉ mới nói một câu, ngươi đã lo lắng thành như vậy, cho nên, ta sao có thể chết được, chết rồi khiến ngươi đau khổ vì ta thì sao? Ta sẽ không có việc gì."
Nghe hắn nói thế, ta mới an tâm.
Bùi Nguyên Phong nhìn ta, ánh mắt đột nhiên trở nên trịnh trọng, vừa nắm chặt tay ta, vừa nói: "Thanh Anh, ngươi nhất định cũng phải sống tốt, đừng tổn thương chính mình. Từ khi... Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ, Thái Tử ca ca đi rồi, phụ hoàng bệnh nặng không vực dậy nổi, Tứ ca chết không rõ ràng, ta thật sự không muốn lại thấy ngươi cũng xảy ra chuyện. Cho nên, ngươi nhất định phải sống thật tốt."
Thì ra, trái tim ta và hắn, giống nhau.
Ta mỉm cười: "Ngài yên tâm."
Ta và hắn không ai nói nữa, cứ an tĩnh như thế ở trong đình.
Bùi Nguyên Phong vẫn luôn ngồi xổm trước mặt ta, đầu ngón tay vốn lạnh băng nhờ hắn cuối cùng cũng ấm áp trở lại.
Người cũng như sống dậy, ta lập tức nhớ tới một chuyện, vội đứng lên.
Bùi Nguyên Phong hỏi: "Thanh Anh, ngươi muốn làm gì?"
"Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện cần làm."
"Chuyện gì? Cần ta giúp không?"
Hắn đuổi theo ra khỏi đình, mưa rơi dừng trên hàng lông mi dài, bên dưới là đôi mắt sạch sẽ, đôi mắt như vậy, cho dù thật sự tắm máu gϊếŧ địch trên chiến trường cũng không dính dơ bẩn của trần thế.
Cho nên, ta không muốn hắn dính vào những việc này.
Vì thế, ta mỉm cười: "Không có gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi."
Nói là việc nhỏ, nhưng chuyện này đương nhiên không phải việc nhỏ.
Ta vội chạy đến Dịch Đình, nơi này vẫn thanh tịnh như thường, mưa đã tạnh, trên mái hiên tí tách rơi vào giọt nước, đọng trên phiến đá làm phát ra âm thanh thanh triệt.
Ta nhanh chóng tìm đến chỗ ở của nữ quan.
Chỉ là, vừa mới đi qua hành lang dài, thời điểm trông thấy căn phòng kia lại nghe mấy người đứng trước cửa nói cái gì đó.
Chỉ chốc lát sau, một tiểu thái giám chạy ra, phất tay: "Đừng ở đây nữa, xem cái gì, không chê đen đuổi à?"
Những cung nữ đó chu miệng, xoay người bỏ đi, lúc đi ngang qua chỗ ta còn thì thầm nghị luận.
"Xem ả ngày thường thích tô son đánh phấn, bộ dáng vũ mị này rõ ràng là muốn câu dẫn Hoàng Thượng."
"Lá gan thật lớn, còn dám hại Hứa Tài Nhân!"
"Có điều ngươi nói xem ả có bao nhiêu tiền, thế mà còn có người tới trộm đồ của ả!"
...
Trộm đồ?
Nghe đến đây, ta lập tức cảm thấy có chỗ không đúng, vội đi qua.
Tiểu thái giám kia vừa thấy ta, vội cười chào đó: "A, Thanh An cô nương, quý nhân sao lại đến nơi ti tiện này?"
Ta từ chỗ Quý Phi điều đến Hứa Tài Nhân là được Hoàng Hậu ân chuẩn, tiểu thái giám này cũng có mắt nhìn, cho nên nói chuyện với ta mới khách khí như vậy.
Ta hành lễ, sau đó hỏi: "Sao công công lại tới đây?"
"À, tiện tì Liễu Ngưng Yên hãm hại Tài Nhân nhà các ngươi, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, đã bị Hoàng Hậu hạ lệnh đánh chết, ta tới để thu dọn đồ của ả, vừa rồi mới phát hiện hình như đồ của ả có người động ta."
"Cái gì?" Ta kinh hãi.
"Đúng rồi, hình như năm đó Thanh Anh cô nương vào cung cùng ả, cô nương tới giúp ta xem xem rốt cuộc ả bị trộm cái gì."
Lời này vừa lúc hợp ý ta, ta gật đầu, vội vàng vào trong bắt đầu lật tung đồ đạc của nàng ta.
Càng tìm, tâm trạng càng xấu.
Trong hòm của nàng ta có ít bạc, còn cả trang sức, nhưng mấy thứ này thế mà không bị động đến, nếu có kẻ trộm tới, cũng nên trộm mấy thứ này mới đúng.
Hơn nữa... Ta tìm nửa ngày vẫn không hề thấy bóng dáng bảng tên ngày ấy nàng lấy ra cho ta xem!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
- Chương 318: Mầm họa vẫn còn