- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
- Chương 314: Ngươi phóng hỏa!
Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
Chương 314: Ngươi phóng hỏa!
Nghe hắn nói vậy, ta lập tức kinh ngạc mở to hai mát nhìn hắn, lại thấy Bùi Nguyên Hạo không thèm nhìn ta, xoay người chậm rãi đi về phía cổng lớn.
Quay đầu nhìn, sắc mặt Liễu Ngưng Yên đã khó coi đến cực điểm.
Nàng cắn môi, oán hận nhìn ta, hung hăng dậm chân một cái, xoay người ra ngoài.
Ta ngây ngẩn đứng một chỗ, Hứa Tài Nhân cũng không kịp có phản ứng, nhưng vẫn nói: "Thanh Anh cô nương, nếu Hoàng Thượng đã bảo ngươi đi theo hầu hạ, ngươi đừng trì hoãn, mau đi."
"Nô tỳ..." Trái tim thắt chặt, ta quay đầu nhìn bóng dáng nam nhân ngày càng xa kia.
Hứa Tài Nhân lại hiểu lầm, cho rằng ta sợ ta hầu hạ không tốt, liền nói: "Ngươi đừng sợ, Hoàng Thượng chỉ bảo ngươi đi theo, sẽ không bắt ngươi phải làm chuyện gì." Dứt lời, thấy sắc trời đã muộn, nàng vội lệnh Ngọc Văn đưa cho ta một cây đen lưu li, bảo ta ra ngoài.
Thời điểm ra khỏi Lan Hương Cư, Bùi Nguyên Hạo đã đứng ngoài cổng lớn, gió thổi làm y phục hắn bay phất phơ, ở trong bóng đêm càng khiến người nhìn tim đập loạn nhịp, ta chỉ có thể đi từng bước một, vẫn luôn theo sau hắn.
"Ngươi có thấy ai cầm đèn mà đi sau chưa?"
Nghe một câu lạnh băng này, ta cắn răng, chậm rãi đi lên trước.
Hôm nay gió mạnh, ánh nến lay động không ngừng, cũng may đèn l*иg này được chế tạo đặc biệt, dù gió thổi thế nào cũng không tắt, có điều ánh đèn như vậy trong màn đêm càng khiến lòng người bất an.
"Bên trái."
Sau lưng lần nữa vang lên giọng nói không chút độ ấm.
Hắn đi sau ta, không nói gì, chỉ khi đổi hướng mới nhàn nhạt lên tiếng để ta biết phải tiếp tục đi hướng nào, mà ta cũng không dám quay đầu lại, nhưng con đường này càng đi càng cảm thấy hơi thở của hắn ngày một nặng nề, cho dù trong đêm khuya vẫn khiến người ta cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng.
Tay cầm đèn l*иg đã ra mồ hôi lạnh, gió thổi qua, ánh nến càng lay động.
Có điều, cuối cùng cũng tới Ngự Thư Phòng.
Từ xa trông thấy Ngọc công công đứng ở bậc thang chờ, ta rốt cuộc có thể thả lỏng một chút, không nhịn được mà đi nhanh hơn.
Ngọc công công tới tiếp đón: "Hoàng Thượng."
"Ừ." Bùi Nguyên Hạo nhìn gã, không nói gì, nâng bước đi lên.
Ta đứng dưới bậc thang, nhẹ giọng: "Hoàng Thượng, nếu đã tới Ngự Thư Phòng, vậy nô tỳ..."
Hai chữ quay về còn chưa nói ra, hắn đã lạnh lùng hỏi: "Ai nói ngươi có thể quay về?"
"Dạ?" Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, mà hắn đã đi vào Ngự Thư Phòng.
Thấy ta còn đứng im một chỗ, Ngọc công công liền đẩy ta một cái, thì thầm: "Còn không mau vào trong hầu hạ!"
"..." Ta ngẩng đầu nhìn Ngự Thư Phòng đèn đuốc sáng trưng trước mặt, rõ ràng trong ngoài đều sáng nhưng ta lại có ảo giác nơi này là một cái bẫy tràn ngập nguy hiểm.
Thấy ta vẫn còn do dự, Ngọc công công lại đẩy một cái, ta lảo đảo mấy bước, chỉ có thể vào trong.
Vừa vào, Ngọc công công liền đóng cửa lại.
Ta cầm đèn l*иg đứng giữa Ngự Thư Phòng, trong lòng thấp thỏm bất an, mà Bùi Nguyên Hạo đã ngồi trước ngự án, trên bàn còn chồng tấu chương. Hắn cầm một quyển mở ra xem, chờ xem xong, lại cầm bút lông lên, không hề ngẩng đầu mà nói: "Còn không qua nghiên mực!"
Ta chỉ đành gác đèn l*иg lên giá gỗ, đi qua nghiên mực giúp hắn.
Hắn không nói gì thêm, chấm bút lông vào mực rồi phê mấy chữ lên tấu chương, lại xem mấy lần, lúc này mới khép lại đặt xuống, sau đó cầm quyển khác lên.
Ta đứng sau hắn, ánh mắt dừng ở cuốn tấu chương kia, lập tức mở lớn.
Rời khỏi Tàng Các đã lâu, ta dường như không hề xem thêm cuốn sách nào, nhưng bản lĩnh đọc nhanh như gió vẫn không mất, vừa nhìn liền thấy là tuần phủ Giang Nam dâng tấu chuyện sĩ tử phương Nam bỏ thi. Đây là lần đầu tiên trong những năm gần đây triều đình bãi bỏ hạn chế khoa bảng với sĩ tử phương Nam, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ánh mắt ta di chuyển xuống dưới, vừa nhìn rõ hàng chữ trên đó, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng sấm kinh thiên động địa, ta chợt toát mồ hôi lạnh.
Tù phụ, cấm mẫu, bức huynh, sát đệ, lấy việc binh đao loạn cung đình, lấy ác quan chấn triều cương, loạn dùng ngoại thích, hãm hại trung lương...
"Thú vị, thú vị..."
Bùi Nguyên Hạo siết chặt một quyển tấu chương, đột nhiên nở nụ cười: "Tài tử Giang Nam quả nhiên bất phàm, liệt ra cho trẫm tám tội trạng rõ ràng như vậy làm như bọn họ tận mắt trông thấy, trẫm muốn kêu oan một câu cũng không được."
Tay ta nghiên mực run lên, cúi đầu, làm như không thấy.
Nhưng Bùi Nguyên Hạo không định tha cho ta, ngẩng đầu nhìn: "Ngươi từng theo trẫm xuống Giang Nam, đối với quyển tấu chương này, ngươi có gì muốn nói không?"
"Nô tỳ ngu dốt, không dám bàn luận chuyện triều chính."
"Lúc trước thời điểm ngươi xông vào Thanh Mai biệt viện không phải cẩn thận như thế."
Nhắc tới Thanh Mai biệt viện, lại nhìn hai chữ "Sát đệ" trên tấu chương, ta rợn người một cái, ngay lúc này ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Hoàng Thiên Bá luôn nói ta đừng hãm sâu vào.
Ở hoàng thất, thấy quá nhiều, biết quá nhiều, muốn rút ra, thật sự quá khó!
Vì thế, ta ngậm miệng lại càng chặt.
Tiếng sấm bên ngoài ù ù, gió lớn gào thét, chỉ chốc lát sau, mưa to tầm tã rơi xuống, Bùi Nguyên Hạo không phê quyển tấu chương kia mà đặt sang cái bàn bên cạnh, sau đó tiếp tục phê những quyển tấu chương khác.
Ta theo bản năng nhìn qua cái bàn đó, bên trên trước đó có đặt một phong thư, hình như là từ Thắng Kinh gửi tới.
Thắng Kinh, đó là quê hương của hoàng tộc trước kia ở phía Bắc...
Chẳng lẽ nơi đó cũng xảy ra chuyện gì sao? Cũng khiến hắn cảm thấy khó giải quyết như chuyện ở Giang Nam, cho nên đặt cạnh tấu chương không thể phê chuẩn?
Thời gian cứ thế trôi qua, bên ngoài vẫn gió mưa không ngừng, hoàn toàn không có ý định dừng lại, giữa sấm sét ầm ầm, ta hình như nghe thấy tiếng của Liễu Ngưng Yên, nàng muốn vào đây hầu hạ nhưng bị Ngọc công công ngăn cản.
Mắt thấy sắp tới giờ Tý, lòng ta ngày càng hoảng loạn.
Cuối cùng hắn cũng phê xong tấu chương, buông bút, thở dài, giống như đang nghẹn gì đó.
Mà ta cũng được thở phào nhẹ nhõm, gấp gáp nói: "Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng đã xử lý chính vụ xong, vậy nô tỳ cáo lui trước."
Hắn nhìn ta, không nói gì, ta lập tức xoay người cầm đèn lưu li trên bàn đi về phía cửa, còn chưa đến, liền nghe hắn ở phía sau lên tiếng: "Bên ngoài mưa lớn như vậy, ngươi còn muốn đi?"
"Nô tỳ không sợ ướt mưa."
Dứt lời, ta duỗi tay muốn mở cửa.
Một khắc tay đã có thể chạm cửa, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân của hắn, một bàn tay đột nhiên duỗi tới lướt qua bả vai ta ấn lên cửa.
Thân thể ta cứng đờ, không dám quay đầu lại.
Bên tai cảm nhận hơi thở nóng bỏng của hắn, ngay sau đó giọng hắn chậm rãi vang lên.
"Ngươi không sợ ướt mưa, nhưng trẫm sợ lửa đốt."
"..."
"Nếu ngươi đã phóng hỏa, vậy chính ngươi tới dập đi!"
Vừa nghe câu này, cả người ta lập tức run lên, đèn lưu li cầm trong tay theo đó rơi xuống, vừa lúc bên ngoài lại một trận sấm sét che giấu âm thanh rách nát, lại không giấu được tia lửa bắn ra giày xéo tâm hồn ta.
Hắn bế ta lên, xoay người đi vào nội thất của Ngự Thư Phòng.
Thời điểm hắn chạm vào ta mới phát hiện cả người hắn sớm đã nóng bỏng, giống như thật sự bị châm lửa, mà hắn một khắc trước còn tự tại như thường, lúc này hơi thở cũng đã dồn dập, như con dã thú đặt ta lên giường, xoay người đè lên, y phục nhanh chóng được cởi ra, da thịt lạnh lẽo dán lên người hắn.
Làm công cụ cho hắn hả giận đã không phải lần đầu tiên.
Cũng đúng, không cần phải chống cự hay cầu xin, đặc biệt là khi nghĩ đến Liễu Ngưng Yên có khả năng vẫn còn ở bên ngoài, nếu để nàng nghe thấy âm thanh gì, chỉ sợ ta thật sự sẽ...
Vì thế, ta gần như co rút nằm dưới thân hắn, không hề có bất kỳ hành động chống cự nào, chỉ cắn răng nhắm mắt lại.
Coi như bị đao phách rìu chém một lần là được.
Nhưng, điên cuồng làm nhục trong trí nhớ lại chậm chạp không diễn ra, ta theo bản năng mở mắt, lại thấy nam nhân vẫn ở trên người ta, chỉ nhìn ta chằm chằm giống như muốn nuốt ta vào bụng.
"Ngươi thế mà giúp kẻ khác gài bẫy trẫm!"
Ta co rúm người lại.
Mặt hắn đỏ bừng, nụ cười lộ vài phần thú tính: "Hay lắm, ngươi muốn đưa nữ nhân khác lên giường trẫm, như vậy ngươi có thể chạy, có phải không?"
"..."
"Ngươi muốn chạy đi đâu? Xuống Giang Nam, tìm Hoàng Thiên Bá? Hay giống nàng, muốn đi theo Bùi Nguyên Tu!"
Những lời này như con dao đâm vào tim cả hai, mà hắn cuối cùng vẫn không kìm nén được, hung hăng tiến vào thân thể ta, đau đớn khiến sắc mặt ta lập tức trắng bệch, theo bản năng muốn thảm thiết kêu ra tiếng, lại cắn chặt môi nhịn xuống.
Lần này, hắn không đánh ta, thậm chí không hề nhục mạ, nhưng mỗi lần hắn va chạm đều như tra tấn, tay ta run rẩy nắm chặt khăn trải giường, thân thể như muốn xé rách cũng không dám mở miệng cầu xin.
"Ngươi nên cảm kích trẫm vì không ở Lan Hương Cư muốn ngươi." Hắn nghiến răng, "Nhưng nếu còn có lần sau, trẫm không chắc không ở trước mặt mọi người muốn ngươi!"
Dứt lời, hắn lại hung hăng ra vào, ta cuối cùng vẫn không nhịn được, rên thành tiếng.
"Ưʍ..."
Bên ngoài vẫn mưa to gió lớn, tia chớp xuyên qua cửa sổ giấy tiến vào chiếu sáng hình dáng hắn, tư thái cúi người như dã thú, khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt mang theo tàn nhẫn thị huyết chậm rãi rơi xuống dừng trên môi ta.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung
- Chương 314: Ngươi phóng hỏa!