Chương 96

Một hồi tôi quay trở lại phòng ngủ, mẹ tôi cầm theo một bọc thuốc gói thành năm gói giấy giơ cho tôi xem rồi nói:

- Ban nãy có người đến đưa thuốc sớm, mẹ biết nên chủ động ra lấy, không muốn ai động vào thuốc của con. Cái cậu giao thuốc bảo thuốc này ông Minh gửi vợ chồng cậu Lâm Hải Đăng, may mà mẹ ra lấy không lại rách việc. Cậu Đăng ấy... xem ra cũng có lòng với con, con tính thế nào?

- Mẹ... chỉ là anh ấy cảm thấy có trách nhiệm với chuyện ngày xưa thôi... Con với anh ấy vốn dĩ ở hai thế giới, làm sao mà tính gì được? Hơn nữa... giờ con ra thế này... cũng là lỗi ở con.

- Mày thế nào cũng là một đời chồng với nó, mẹ cứ nghĩ nó quất ngựa truy phong nhưng hiểu ra thì cũng không phải...

- Mẹ... mơ mộng gì đây hả mẹ? Người ta thế nào, mình thế nào chứ? Thôi mẹ đừng nhắc gì về chuyện này nữa mẹ nhé! Con có khỏi được bệnh hay không thì rồi mình cũng phải rời khỏi đây thôi!

Mẹ tôi lần chần muốn nói gì nhưng rồi đành thở hắt ra chấp nhận trước thái độ của tôi. Tôi không muốn mẹ nuôi hi vọng như cách đây sáu năm, càng trèo cao thì sẽ càng ngã đau mà thôi!

- Giờ mẹ vào bếp sắc thuốc cho con, chắc chắn không ai được động vào, ở đây không tin ai được cả con ạ. Con làm gì thì làm đi!

Mẹ ra khỏi phòng rồi tôi cũng lôi laptop ra làm việc. Hải Đăng không cho tôi tham gia chuyện ở Phong Sơn thì tôi đành tìm việc khác để làm. Nhận một công việc biên dịch online theo sản phẩm, tôi cặm cụi làm. Tiếng Anh vừa là công cụ hỗ trợ công việc vừa là phương tiện tôi kiếm sống những năm qua, tôi không muốn thời gian nghỉ ngơi dài hơi làm tôi quên mất những gì đã có trong đầu. Một hồi mẹ tôi đem bát thuốc đen sánh vào phòng, tôi nhăn mặt nuốt cạn, cảm giác hơi khó nuốt nhưng chỉ biết cố gắng đưa sạch vào bụng.

Mẹ tôi hài lòng đỡ lại bát thuốc dặn:

- Con nằm nghỉ yên đi nhé.

Mẹ chỉ sợ tôi không chịu tuân thủ lời khuyên, để mẹ yên tâm tôi gấp lại laptop rồi nằm xuống, mỉm cười nói:

- Con có dám làm gì đâu, mẹ cứ khéo lo. Một tiếng thì con chịu được mà mẹ.

- Thuốc này một ngày chia năm lần uống. Sáng, trưa, chiều, tối, đêm.

Ôi trời đất... thế này thảo nào vị lương y ấy yêu cầu bệnh nhân phải nghỉ việc. Nhưng... cách uống thế này cũng giúp cơ thể có thể ngấm một cách tốt nhất. Tôi méo xệch miệng vâng dạ, chấp nhận bước chân vào phác đồ điều trị mà sâu trong lòng... tôi chưa từng dám hi vọng quá nhiều.