Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Đời Không Quên

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên làm tôi giật mình, Hải Đăng dặn dò:

“Sáng nay cô ở nhà nhận thuốc, bảo nhà bếp sắc uống rồi nằm nghỉ. Trong vòng sáu tháng tới cô không cần đến tổng công ty nữa.”

Tôi nhắn lại một tin đã hiểu rồi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Khi tôi vừa bước ra, mẹ tôi cũng bưng một bát phở thơm lừng tiến vào, nhoẻn cười nói:

- Con ăn sáng đi, từ nay chịu khó tuân thủ điều trị. Mẹ nghe mấy cô nhà bếp nói vị lương y này từng chữa khỏi trọng bệnh cho mấy ông to trong chính phủ đấy. Trước ông ấy cũng từng chữa cho ông Quốc nên mẹ con mình cứ nghe cậu Đăng thôi con ạ. Sáng nay trước khi đi làm cậu Đăng dặn mẹ tám giờ bên họ đem thuốc đến, lúc ấy mẹ ra lấy cho.

- Vâng... vậy con nhờ mẹ.

Chúng tôi ở đây... dường như quá dễ dàng, cơm bưng nước rót tận miệng. Mẹ tôi vui vẻ cũng là dễ hiểu, còn tôi... lòng cứ nặng như có tảng đá lớn đè lên, muốn thoải mái cũng không sao thoải mái. Ăn xong bữa sáng tôi đi dạo một vòng quanh biệt phủ hít thở không khí trong lành. Đêm qua, sau khi chìm vào giấc ngủ bình yên tôi ngủ say đến lạ lùng. Sáng nay gần bảy giờ tôi mới thức giấc, lúc nhắn cho tôi chắc hẳn Hải Đăng đã đến tổng công ty. Biệt phủ vắng lặng chỉ vang lên tiếng chim hót rộn ràng, những bông hoa tươi thắm cùng đua sắc tỏa hương đang được một chú thợ làm vườn chăm sóc.

- Chú... hoa hồng đẹp quá, chú khéo tay thật đấy!

Tôi nở một nụ cười khen, đưa một bông hồng nhung to cỡ bát cơm lên mũi hít hà. Chú ấy cười làm những nếp nhăn trên khuôn mặt đen đúa giãn ra:

- Tôi làm thành quen rồi. Biết cách chăm nó tốt thì nó sẽ phát triển tốt, cũng không có gì khó đâu.

Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn chú ấy tiếp tục tỉa tót. Có phải... tình cảm giữa người với người cũng như một cái cây, gặp gỡ nảy mầm, đâm chồi nảy lộc rồi đến một ngày đơm hoa kết trái? Vậy... tôi và anh... cái cây ấy là cái cây gì?

- Chú làm ở đây lâu chưa ạ?

- Tôi cũng mới làm ở đây khoảng nửa năm nay. Xong vườn hoa này thì lại ra ao chăm cho cá, rồi lại tưới tắm cho rau quả cũng hết ngày.

Vậy đúng là Hải Đăng thay hết người làm trong khoảng nửa năm nay, dường như từ lúc bà Dung lâm bệnh anh có quyết định như vậy. Lâu nay ông Quốc ít đến tổng công ty, dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng ông ấy vẫn khỏe khoắn, vẫn quan tâm sâu sát đến mọi chuyện trong Phong Sơn. Tôi muốn tránh chạm mặt ông ấy nên chỉ loanh quanh khu vực phía tây căn biệt phủ rộng đến cả nghìn mét vuông này, hơn nữa... tôi hoàn toàn không muốn chạm mặt cô y tá tên Thảo kia một chút nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »